Mặt khác.
Dương Kiện và người đàn ông trung niên vô cùng tức giận ngồi vào trong xe.
"Dương Kiện, không phải cậu nói tên nhóc đó là bạn trai của người thân bạn gái cậu sao? Gọi điện thoại cho bạn gái cậu, tìm hiểu xem tên này sống ở đâu." Người đàn ông trung niên lạnh lùng.
"Sư thúc, bác định trực tiếp đến gặp anh ta sao? Dù sao thì anh ta cũng có quan hệ với nhà họ Khâu, trực tiếp đến tìm anh ta sẽ không sao chứ?" Dương Kiện nói.
Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Dù sao cậu ta cũng không thuộc dòng máu của nhà họ Khâu, có chuyện gì không ổn được chứ? Nhà họ Khâu có thể vì cậu ta mà gây thù oán với Tiên Hạc võ quán chúng ta sao?"
“Chúng ta chỉ động tới cậu ta, không đối phó với người phụ nữ kia thì nhà họ Khâu sẽ không thể làm gì được chúng ta hết."
Dương Kiện gật đầu: “Đúng vậy, vậy cháu sẽ gọi điện thoại!”
Dương Kiện cũng khó chịu với Lâm Mộc, đương nhiên anh ta sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy anh đau khổ.
Dương Kiện là đồ đệ của chủ nhân Tiên Hạc võ quán nhưng thực lực của anh ta không hề cao, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán thu nhận anh ta vào làm đồ đệ cũng chỉ để thiết lập mối quan hệ thân thiết với nhà họ Dương mà thôi.
Bây giờ sư thúc đã đích thân ra tay, còn ko đem được Lâm Mộc kia đánh cho một trận, phải quỳ xuống van xin thương xót sao?
...!
Ngay khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi trở lại biệt thự, một chiếc xe thương vụ màu đen cũng xông thẳng vào biệt thự.
“Ai!”
Thấy bên kia không tốt, Lâm Mộc lập tức kéo Trần Uyển Nhi ra phía sau, cảnh giác nhìn chiếc xe thương vụ màu đen.
Khi cửa xe thương vụ mở ra, Dương Kiện và người đàn ông trung niên bước ra từ trong xe.
“Dương Kiện, anh chạy tới đây là có ý gì?” Ánh mắt của Lâm Mộc rơi vào trên người Dương Kiện.
Dương Kiện chế nhạo: “Lâm Mộc, tại sao chúng tôi lại ở đây, tôi không nghĩ là anh không biết?”
“Ý của anh là, hai người định làm phiền tôi sao?” Lâm Mộc nở nụ cười thay vì tức giận.
Người đàn ông trung niên bước tới nói: "Nếu cậu là người ở nơi khác mới đến thì nên học cách giữ thái độ khiêm tốn khi ở đây."
“Ở thành phố Thân Giang này, người dám đắc tội đến Tiên Hạc võ quán không nhiều đâu! Tôi không thể không thừa nhận lá gan của cậu rất lớn, và bây giờ cậu sẽ phải trả giá cho hành động mà cậu đã gây ra!”
Lâm Mộc bật cười: “Đúng là nực cười, lý do hai người đến đây là vì không có đủ tiền để đấu giá sao!”
“Chiếc nhẫn cổ đó không thuộc quyền sở hữu của Tiên Hạc võ quán, nếu đã là đấu giá đồ cổ, tất nhiên ai trả nhiều tiền hơn thì sẽ được sở hữu nó, đúng không?”
Trần Uyển Nhi cũng buồn bực lệ tiếng: "Hai người cũng bá đạo quá rồi, đấu giá thất bại thì đến tận nơi làm phiền sao? Ngay cả La Thành, người giàu nhất Thân Giang hôm nay cũng phải cạnh tranh với người khác, ông ta cũng phải đánh bại những người đấu giá khác với giá cao hơn, sau đó đồ vật mới thuộc về ông ta."