376: Điều Này Không Thích Hợp Chút Nào!
“Được, được, bà biết rồi.” Khâu Lão Thái Quân vừa cười vừa trả lời.
Lâm Hạo Quân nhìn sang Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi mỉm cười.
"Cô Trần Uyển Nhi, anh Lâm Mộc, hôm nay tôi tới đây, ngoài việc bàn về chuyện làm ăn ra tôi còn muốn mời hai người đến nhà tôi ăn trưa, không biết hai người có thể bỏ ra chút thời gian được không?"
Lời mời của Lâm Hạo Quân khiến cho Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên và Khâu Lão Thái Quân đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hai người họ đều đến từ một thành phố nhỏ, vậy mà đích thân Lâm Hạo Quân lại muốn mời bọn họ đến nhà họ Lâm ăn cơm sao?
Điều này không thích hợp chút nào!
"Chuyện đó..., hôm nay bà ngoại tôi đã bảo tôi ở lại ăn cơm, trưa nay tôi sợ là không đi được rồi." Trần Uyển Nhi nói.
Khâu Lão Thái Quân lập tức nói: “Không sao đâu, Uyển Nhi, cháu cứ đi đi, ăn cơm với bà thì lúc nào cháu muốn ăn cũng có thể mà.”
“Uyển Nhi, vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc nói.
“Xin mời hai người.” Lâm Hạo Quân làm động tác mời.
Trần Uyển Nhi chào tạm biệt Khâu Lão Thái Quân xong thì rời khỏi biệt thự với Lâm Mộc.
Sau khi Khâu Hậu Minh nhìn ba người Lâm Mộc rời đi, ông ta không nhịn được đã lên tiếng: “Mẹ, cuộc đấu thầu kia đã thất bại rồi, mẹ cứ bỏ qua vậy sao?”
Khâu Lão Thái Quân hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: “Khâu Hậu Minh, sau này đừng có diễn trò ở trước mặt mẹ nữa, con nghĩ rằng mẹ không nhìn ra được chính con là người đã gây rắc rối trong cuộc đấu thầu lần này sao? Lúc nãy mẹ không vạch trần con chính là để giữ lại cho con chút thể diện mà thôi."
Khâu Hậu Minh đột nhiên không thể nói nên lời.
Lần cạnh tranh này, ông ta sẽ phải gánh chịu những tổn thất của tập đoàn Uy Vận.
Ông ta còn phải nhường một vụ kinh doanh béo bở khác cho tập đoàn Uy Vận nữa, tất cả mọi chi phí ông ta sẽ phải gánh chịu hết, vậy mà kết quả ông ta lại không nhận được bất kỳ một chút lợi ích nào.
Lần này, rõ ràng ông ta đã mất rất nhiều tiền.
Cửa biệt thự.
“Hai người, mời lên xe.” Lâm Hạo Quân tự mình mở cửa xe.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi nhanh chóng lên xe, sau đó Lâm Hạo Quân cũng lên theo.
Bên trong xe.
“Lái xe đi.” Lâm Hạo Quân ra hiệu cho tài xế.
“Lâm Hạo Quân, sao hôm nay anh lại đến đây?” Lâm Mộc đưa mắt nhìn Lâm Hạo Quân.
Vừa rồi ở trong biệt thự, Lâm Mộc đã muốn hỏi anh ta rồi.
“ n nhân Lâm Mộc, ngày hôm qua anh đã cứu tôi, anh vì ta mà chậm trễ buổi đấu thầu nên đương nhiên tôi phải bồi thường cho anh rồi, cũng muốn cảm ơn anh nữa.” Lâm Hạo Quân nói.
"Anh có lòng tốt thì tôi xin nhận, nhưng anh mời chúng tôi đến nhà anh ăn cơm là có ý gì? Không phải chỉ để cảm ơn đâu đúng không?" Lâm Mộc hỏi.
Lâm Hạo Quân mỉm cười: " ân nhân Lâm Mộc, anh đi rồi sẽ biết."
"Được rồi, để tôi xem thử anh muốn làm gì."
Lâm Mộc nói thêm: “Đừng gọi tôi là ân nhân nữa, cứ gọi tôi là anh Lâm thôi được rồi.”
Khoảng một giờ sau, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đã đến nhà họ Lâm.
Bên trong và bên ngoài biệt thự của gia đình họ Lâm có rất nhiều vệ sĩ, được canh phòng cẩn mật.
Lâm Hạo Quân mời Lâm Mộc vào bên trong, trực tiếp đưa Lâm Mộc đến nhà ăn của biệt thự.
Ngồi ở bên trong là một người đàn ông trung niên.
"Anh Lâm, đây là bố tôi, Lâm Hạ, bố tôi hiện là người đứng đầu của nhà họ Lâm." Lâm Hạo Quân giới thiệu.
“Lâm tổng, chào ông.” Lâm Mộc chào hỏi.
“Cậu Lâm, chào cậu!”
Lâm Hạ đứng dậy bắt tay Lâm Mộc: “Hạo Quân đã nói với tôi về chuyện xảy ra ngày hôm qua, cảm ơn cậu đã cứu nó một mạng.”
“Lâm Hạ tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất là nó, nếu Hạo Quân gặp phải chuyện gì, sợ là tôi không thể nào chịu nổi cú sốc đó."
Lâm Mộc nói:" Lâm tổng, thành thật mà nói lúc đó cũng chỉ là tình cờ mà thôi, lúc ấy tôi cũng chỉ là muốn cứu người bị mắc kẹt ra khỏi chiếc xe sắp nổ tung.
"Còn về chuyện sát thủ, tôi cũng định không quan tâm đến vì dù sao đây cũng chỉ là chuyện cá nhân, nhưng mà những người đó lại nhất định muốn giết chết tôi, vì vậy nên tôi không thể không ra tay. "