“Anh Khâu cứ việc yên tâm, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Tập đoàn Uy Vận thuận lợi dành được hạng mục lần này!” Ông chủ Đàm cười nói.

“Ông cũng yên tâm đi, dù vụ làm ăn này có thua lỗ cũng lỗ nhiều nhất hai đến ba triệu thôi, tôi sẽ bù lỗ cho ông, còn nữa, chuyện hợp tác có lợi nhuận lớn mà tôi hứa hẹn, đương nhiên nói được làm được rồi.” Khâu Hậu Minh nói.

Lâm Mộc đứng ở cửa phòng bao, dứt khoát lấy di động ra quay lại video.



Vốn dĩ hôm nay Lâm Mộc định bụng tìm Ông chủ Đàm, sau đó lựa cơ hội trò chuyện riêng với ông ta, tìm đủ mọi cách để buộc ông ta nói ra sự thật.

Giờ thấy hai người này gặp gỡ rồi, đương nhiên Lâm Mộc không cần hành động thừa thãi nữa.

Sau khi ghi hình xong, Lâm Mộc vội vã rời đi.

Lúc anh về đến biệt thự của Trần Uyển Nhi, đã là 9h tối.

Trần Uyển Nhi vẫn ngồi chờ anh trong phòng khách, vừa nhác thấy bóng anh, cô nàng lập tức đứng dậy: “Lâm Mộc, sao muộn vậy mới về, rốt cuộc anh đi làm việc gì thế?”

Ban ngày mới xảy ra chuyện với Khô Lâu Hội, giờ Lâm Mộc lại về muộn, Trần Uyển Nhi đương nhiên lo lắng trong lòng.

“Tôi đi thu thập chứng cứ, cô xem đi.” Lâm Mộc mở đoạn video cho cô nàng nhìn.

“Chứng cứ? Chứng cứ gì cơ?” Trần Uyển Nhi tò mò nhận di động.

Vừa nhìn thấy hình ảnh trong video, mặt cô nàng bỗng biến sắc: “Chẳng ngờ ông chủ của Tập đoàn Uy Vận lại gặp mặt bác cả của tôi, lẽ nào vụ đấu thầu hôm nay, ông ta được bác cả sai phái nên mới cố tình ép giá như vậy?” Trần Uyển Nhi hỏi.

“Không sai, chính tôi quay lại video này, khi ấy KTV quá ồn ào nên không nghe rõ đoạn hội thoại trong video, nhưng quả thực tôi đứng ở cửa phòng bao đã nghe rõ.” Lâm Mộc nói.

“Đáng ghét! Ông ta cố tình giao vụ đấu thầu này cho tôi để chỉnh tôi đó mà! Khi trước ông ta còn nói lời lẽ đường hoàng lắm cơ!” Gương mặt Trần Uyển Nhi lộ vẻ tức giận.

“Chẳng phải khi trước Dì Khâu đã nói bác cả của cô muốn giành quyền kiểm soát nhà họ Khâu sao, tôi chẳng thấy bất ngờ gì khi ông ta giở trò như vậy.” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, cảm ơn anh đã thu thập chứng cứ giúp tôi.” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt tha thiết chân thành.

“Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi thấy không quen, tôi đã hứa với Lão Trần tới đây bảo vệ cô rồi mà....” Lâm Mộc gãi đầu nói.

10h sáng ngày hôm sau, Trần Uyển Nhi nhận được điện thoại.

“Con gái, bà ngoại kêu con qua dùng cơm ở biệt thự của bà vào trưa nay, chắc con nhớ đường rồi nhỉ?” Khâu Anh nói.

“Được, con biết rồi.” Trần Uyển Nhi đáp.

Lần trước cô nàng và

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play