“Đến Thành phố Thân Giang kinh doanh ư? Thôi bỏ đi, cháu không hứng thú với phương diện này.” Lâm Mộc lắc đầu.
“Không sao, cháu chỉ cần đi theo bảo vệ Trần Uyển Nhi một thời gian là được.” Lão Trần cười đứng dậy.
“Lâm Mộc, cứ quyết định vậy nhé, chúng ta qua dùng cơm đi.”
Lâm Mộc theo Lão Trần tới phòng ăn trong biệt thự.
“Khi cháu rời khỏi Kim Châu, cứ đưa người nhà tới đây, có ông ở đây, cháu cứ việc yên tâm.” Lão Trần nói.
“Vâng.” Lâm Mộc đáp.
Sau khi hai người tới phòng ăn.
“Uyển Nhi, ông nội đã bàn bạc xong xuôi với Lâm Mộc rồi, lần này cậu ấy theo cháu tới Thành phố Thân Giang.” Lão Trần nói.
Trần Uyển Nhi nghe vậy, đôi mắt đẹp như phảng phất nét vui mừng, nhưng nhanh chóng bị cô nàng che giấu, thay bằng dáng vẻ không hề bận tâm.
“Con gái, khi trước mẹ bảo đi cùng, hình như con không nguyện ý lắm, giờ có người quen đi theo, chắc tâm tình con thoải mái hơn nhiều nhỉ? Chắc con không bài xích chuyện chuyển đi nữa ha?” Khâu Anh kéo tay Trần Uyển Nhi, mặt mày tươi cười.
“Ai thèm mong anh ấy đi cùng chứ.” Trần Uyển Nhi dẩu môi, dáng vẻ không đồng tình với lời Khâu Anh nói.
“Nếu cô không thích thì tôi có thể không đi mà.” Lâm Mộc nói.
“Này!” Trần Uyển Nhi vừa phát hờn vừa nóng ruột trừng mắt thỏ.
“Xem ra cô vẫn muốn tôi đi cùng rồi, cô yên tâm, Lão Trần đã nhờ, dù cô nguyện ý hay không tôi vẫn sẽ theo cô tới Thành phố Thân Giang.”
Lâm Mộc vừa nói vừa lấy đũa.
“Nếu đã quyết định vậy thì sáng mai chúng ta xuất phát nhé.” Khâu Anh nói.
“Được ạ Dì Khâu.” Lâm Mộc mỉm cười.
Dù sao Khâu Anh cũng là mẹ của Trần Uyển Nhi, cho nên Lâm Mộc luôn giữ thái độ lễ phép.
..
Sau bữa cơm trưa.
Lâm Mộc về biệt thự nhà mình nói lại chuyện đi Thành phố Thân Giang với ba mẹ.
Lâm Đại Sơn dặn dò: “Lâm Mộc, Thành phố Thân Giang là thành phố lớn cấp một, có rất nhiều ngôi sao và doanh nhân nổi tiếng trong nước, con qua nơi đó nhất định phải giữ thái độ khiêm tốn.”
“Con hiểu ạ, ba yên tâm.” Lâm Mộc đáp.
Ngày hôm sau.
Lâm Mộc đưa ba mẹ và em gái tới nhà họ Trần, đồng thời chuẩn bị cùng Trần Uyển Nhi và Khâu Anh lên đường.
“Uyển Nhi, Lâm Mộc, lên xe nào.” Khâu Anh mở cửa xe.
“Dì Khâu, dì và Uyển Nhi ngồi ghế sau, cháu ngồi ghế phụ được rồi.” Lâm Mộc nói xong bèn kéo cửa xe ghế phụ ra.
“Con gái, chúng ta lên xe nào.” Khâu Anh kéo tay Trần Uyển Nhi.
Trong xe.
“Lái xe đi.” Khâu Anh ra hiệu cho tài xế.
Trần Uyển Nhi hạ cửa kính xe xuống, quyến luyến nhìn Lão Trần.
“Ông nội..” Mắt Trần Uyển Nhi đỏ hoe, những giọt lệ long lanh như thủy tinh lăn trên đôi má cô nàng.