Sau một chốc, cánh cửa hé mở một khe nhỏ, một người đàn ông trẻ ló đầu ra ngoài.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app .
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .vip.
Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Xin chào, chúng tôi tới mua dược liệu.” Lâm Mộc nói.
“Có hẹn trước không?” Người đàn ông trẻ hỏi.
“Trước mắt nhà họ Chu chúng tôi không bán cho người ngoài, nếu hai vị không có hẹn trước thì mời về cho.” Người đàn ông trẻ nói rồi đóng cửa.
“Chờ chút!”
“Tuy tôi chưa từng qua lại với gia tộc nào, nhưng trước lạ sau quen, tôi là Lâm Mộc, là tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ, phiền anh báo lại giúp một tiếng!” Lâm Mộc đẩy cửa, không cho người kia đóng cửa.
“Linh Ý Cảnh trung kỳ?” Người đàn ông trẻ hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Mộc lập tức lưu chuyển nội lực, một luồng khí tức cường đại lan tỏa ra.
“Xin hai vị chờ chút, tôi đi thông báo với gia chủ.” Người đàn ông trẻ nói rồi đóng cửa lại.
Chừng năm phút sau, cánh cửa lại mở ra.
“Mời hai vị đi theo tôi.” Người đàn ông trẻ làm động tác mời.
Hoàng Đạo Trường và Lâm Mộc theo gót anh ta.
Đi qua khoảnh sân, ba người đến một đại sảnh, nơi đây có một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh một cô gái trẻ.
“Hai vị, đây chính là Gia chủ của nhà họ Chu chúng tôi.” Người đàn ông dẫn đường nói.
“Gia chủ nhà họ Chu, xin tự giới thiệu, tôi là Lâm Mộc.” Lâm Mộc chắp tay chào người đàn ông trung niên trước mặt.
“Lâm Mộc? Tôi chưa từng nghe đến cái tên này ở giới tu hành Giang Nam, không biết cậu đến từ môn phái ẩn dật nào?” Gia chủ nhà họ Chu đánh giá Lâm Mộc.
“Tôi không gia nhập bất cứ môn phái ẩn dật nào cả, ông có thể xem tôi như một Tán Tu.” Lâm Mộc đáp.
“Tán Tu? Một Tán Tu Linh Ý Cảnh trung kỳ?” Gia chủ nhà họ Chu kinh ngạc.
Thông thường tu vi của Tán Tu không cao, bởi thời đại này tài nguyên hiếm hoi, một Tán Tu thì lấy đâu ra tài nguyên mà phục dùng, chỉ dựa vào nỗ lực tu luyện thì con đường tu luyện sẽ vô cùng chậm.
“Xem ra cậu không đơn giản!” Gia chủ nhà họ Chu nói vẻ sâu sa.
Ông ta nhận định Lâm Mộc ắt có điểm đặc biệt!
“Gia chủ nhà họ Chu quá khen rồi, lần này tôi đến vì muốn mua Linh chi hoang dã trên năm trăm năm, không rõ nhà họ Chu có thứ dược liệu này không?” Lâm Mộc đi thẳng vào vấn đề.
“Có, nhưng không bán!” Gia chủ nhà họ Chu trả lời ngắn gọn dứt khoát.
“Ồ, tại sao? Hết bao nhiêu ông cứ ra giá, tôi có thể trả được.” Lâm Mộc nhịn không được hỏi.
“Vậy tôi nói thẳng nhé, bây giờ lượng dược liệu của nhà họ Chu tôi không còn nhiều, cho nên không dễ gì bán ra loại dược liệu trân quý, bởi vì bán phần nào là vơi đi phần đó, trước mắt nhà họ Chu tôi không thiếu tiền, không cần bán dược liệu để đổi tiền!” Gia chủ nhà họ Chu nói.
Ông ta nói tiếp: “Loại dược liệu cậu cần, nhà họ Chu chỉ tặng chứ không bán.”
“Tặng? Gia chủ cứ nói thẳng, cách tặng như thế nào?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.