Một giọng nói truyền tới sau lưng Lâm Mộc, anh quay đầu nhìn, người vừa nói chính là Trần Uyển Nhi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app .
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .vip.
Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lâm Mộc, vị tiểu thư này là?” Thẩm Tịch Dương nhìn Trần Uyển Nhi.
Trần Uyển Nhi chủ động đưa bàn tay mảnh mai ra: “Xin chào, tôi là Trần Uyển Nhi.”
“Xin chào, tôi là Thẩm Tịch Dương.” Thẩm Tịch Dương cũng cuống quýt bắt tay Trần Uyển Nhi, sau đó cô ấy nhìn Lâm Mộc, căng thẳng hỏi: “Lâm Mộc, tiểu thư Trần Uyển Nhi này....!là...!là bạn gái em sao? Cô ấy đúng là đại mỹ nữ!”
“Chị Dương Dương, cô ấy là bạn em, chị cũng biết xe của em bị hỏng rồi mà, hôm nay Trần Uyển Nhi đưa em tới Ninh Đô.” Lâm Mộc nói.
“Hóa ra là vậy.” Thẩm Tịch Dương cười, thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, cô thật có phúc dày, Lâm Mộc lo lắng cho cô biết bao, suốt chặng đường anh ấy như phát điên vậy.” Trần Uyển Nhi nói.
“Vậy à, đó là do hồi bé chúng tôi có mối quan hệ thân thiết.” Thẩm Tịch Dương cúi đầu nở nụ cười.
“Lâm Mộc, tôi chạy xe đưa anh và cô ấy về nhé.” Trần Uyển Nhi chủ động đề nghị.
“Được, giờ đã muộn rồi, không phiền Mai Tổng nữa, chị Dương Dương, chúng ta ngồi xe Trần Uyển Nhi về nhé.” Lâm Mộc gật đầu.
“Xe này chắc đắt lắm nhỉ?” Thẩm Tịch Dương ngồi hàng ghế sau nhìn trái ngó phải.
“Cũng không đắt lắm, hơn trăm vạn thôi.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa khởi động xe.
“Hơn trăm vạn, thế thì tiểu thư Trần Uyển Nhi giàu lắm nhỉ.” Thẩm Tịch Dương chợt cảm thấy tự ti.
Dù sao Lâm Mộc cũng là nhân vật lớn, Trần Uyển Nhi thì vừa nhìn đã biết gia thế không thường, còn Thẩm Tịch Dương cô ấy chỉ là con gái một gia đình tầm thường.
Suốt chặng đường, Trần Uyển Nhi chủ động nói đủ chuyện với Thẩm Tịch Dương, điều này khiến Lâm Mộc vô cùng bất ngờ.
Dù sao Trần Uyển Nhi vốn là người cao ngạo lạnh lùng, đây lại là lần đầu hai cô gái gặp mặt, theo lý mà nói, Trần Uyển Nhi sẽ không chủ động bắt chuyện với Thẩm Tịch Dương, hôm nay cô nàng hơi lạ.
Đến nhà Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc đưa cô ấy lên lầu, Trần Uyển Nhi thì ngồi dưới xe chờ.
Trước cửa nhà.
“Chị Dương Dương, em đưa chị tới đây thôi, có việc gì cứ gọi cho em, bất cứ lúc nào cũng được, em còn chút chuyện ở Kim Châu phải quay về xử lý.” Lâm Mộc mỉm cười nói.
“Lâm Mộc, em...!em và cô ấy chỉ là bạn bè thật hả?” Thẩm Tịch Dương lắp bắp hỏi.
Hỏi xong câu này, Thẩm Tịch Dương lập tức cảm thấy hối hận, sao cô ấy có thể hỏi vấn đề này chứ.
“Là bạn bè thật mà, sao vậy chị Dương Dương.” Lâm Mộc hỏi.
“Không có gì, chị chỉ hỏi thế thôi, chị cảm thấy cô ấy rất tốt.” Thẩm Tịch Dương cười nói.