Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app .

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .vip.

Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Kiền Nhị Gia là nhân vật được người người kính trọng trong thế lực ngầm của Ninh Đô.

Còn Thư ký Ngô là thư ký được Lão Từ tín nhiệm nhất, đừng tưởng người ta chỉ là thư ký mà coi thường, mấy nhân vật lớn ở Giang Nam đều phải nể mặt người này đấy.

Chẳng ngờ cuộc gọi thứ hai của Lương Đức Quảng lại gọi cho Thư ký Ngô? Điều này quả thực khiến Mai Tổng kinh ngạc không thôi.



“Không sai, Thư ký Ngô chính là cháu trai tôi, ông không biết cũng rất bình thường, sao tôi có thể dễ dàng tiết lộ mối quan hệ này ra ngoài? Sao tôi phải động một chút là điều động tới mối quan hệ tầm cỡ như này?”

Lương Đức Quảng nói giọng sắc lạnh: “Giờ tôi đã chọn điều động mối quan hệ này rồi thì không thể thu hồi được nữa! Mai Tổng, tới lúc đó ông phải nghĩ cách nhượng bộ và thỏa hiệp như nào để tôi buông tha chuyện này!”

Mai Dụ không tỏ vẻ gì, nếu là khi trước, ông ta thật tình không dám không nể mặt nhân vật như Thư ký Ngô.

Ông ta nghĩ thầm, nếu Lâm Mộc có thể tiêu diệt nhà họ Tôn rồi biến thành một tai nạn bất ngờ, chứng tỏ Lâm Mộc có mối quan hệ lớn mạnh, vậy thì chắc hẳn cậu ta có cách đối phó với Thư ký Ngô nhỉ?

“Mai Tổng, ông thức thời thì thả con trai tôi ra luôn đi, bằng không lát nữa tôi không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.” Lương Đức Quảng uy hiếp.

“Thả tôi ra.” Lương Siêu bị ấn dưới đất cũng hung dữ gào lên.

Mấy tên bảo vệ đang giữ anh ta cũng nhìn về phía Mai Tổng, ánh mắt ngầm hỏi ý kiến có cần thả người hay không.

“Tiếp tục giữ cậu ta cho tôi!” Mai Tổng chỉ vào người Lương Siêu.

“Được, được lắm! Mai Dụ, nếu ông một mực không buông thì chúng ta cứ chống mắt lên chờ xem!” Lương Đức Quảng căm phẫn quăng ra một câu rồi dứt khoát quay người ngồi xuống ghế.

Lương Đức Quảng chỉ dẫn theo vài tên vệ sĩ, còn Mai Tổng dẫn theo cả đám bảo vệ, trong tình huống Mai Tổng không chủ động thả người, Lương Đức Quảng chẳng thể dùng vũ lực để cứu con trai ông ta.

Ông ta chỉ đành chờ người.

Thẩm Tịch Dương ở bên cạnh cũng bắt đầu căng thẳng khi nghe thấy Lương Đức Quảng muốn gọi người.

Lần trước ở quán bar Sa Ngã, cô ấy từng nghe Lương Siêu nói Kiền Nhị Gia là nhân vật được kính trọng trong thế lực ngầm ở Giang Nam, người này vô cùng lợi hại, hơn nữa còn là chỗ quen biết với nhà anh ta.

Còn vị Thư ký Ngô kia, tuy Thẩm Tịch Dương không rõ về thân phận người này, nhưng ngó thấy nét mặt của Mai Tổng bỗng thay đổi khi Lương Đức Quảng nhắc tới cái tên Thư ký Ngô, Thẩm Tịch Dương hiểu rõ, chỉ e thân phận Thư ký Ngô càng lợi hại hơn.

Ngày một to chuyện rồi.

Trái tim Thẩm Tịch Dương mỗi lúc một căng thẳng hồi hộp.

Cô ấy không dám tưởng tượng, một nhân vật nhỏ bé như mình lại làm kinh động tới bao nhân vật lớn ở Giang Nam.

Tình hình ngày càng nghiêm trọng, cô ấy không thể tưởng tượng được chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?

Sau một lúc, một người đàn ông trạc tuổi năm mươi, vận bộ đồ tu màu trắng, trên tay và cổ có đeo chuỗi hạt, bước vào cùng một nhóm đàn em với khí thế hào hùng.

Ông ta chính là Kiền Nhị Gia danh tiếng lẫy lừng đất Giang Nam, thời trẻ trải qua biết bao cơn mưa máu gió tanh và để lại rất nhiều truyền thuyết.

“Tránh ra hết đi!”

Kiền Nhị Gia nhìn thấy cả đám bảo vệ trong phòng, lập tức quát to/

Đám bảo vệ kinh sợ lùi đến bên tường, nhường lối đi cho Kiền Nhị Gia.

Sau đó Kiền Nhị Gia mới cùng đám người nghênh ngang bước vào phòng.

May sao căn phòng này rộng lớn, bằng không chẳng thể chứa được nhiều người đến vậy.

“Kiền Nhị Gia.” Lương Đức Quảng trông thấy Kiền Nhị Gia thì lập tức đứng dậy cười nghênh đón.

“Hai người làm cái gì thế? Cả hai đều là nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh Ninh Đô, ‘hòa nhã để giàu có’ không tốt sao? Sao phải tổn thương hòa khí thế hả?” Kiền Nhị Gia cất giọng âm vang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play