Trước khi xuống núi, Lâm Mộc cảm thấy mình đã rèn luyện được một trái tim sắt đá nhưng lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện này, cho dù không phải tự anh ra tay giết người thì nội tâm của Lâm Mộc vẫn rất ám ảnh.

“Lâm Mộc, bình tĩnh lại! Nếu đã lựa chọn bước vào con đường nguy hiểm này, vậy thì việc đối mặt với chuyện sinh – tử là không thể tránh khỏi! Đừng hoảng sợ như một thằng vô dụng nữa Lâm Mộc!” – Lâm Mộc tự nhủ với chính mình.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Lâm Mộc trấn tĩnh lại, gọi điện thoại cho Bằng Gia đến xử lý sạch sẽ cái xác này, tuy tên áo đen kia tự sát nhưng dẫu sao đó cũng là mạng người.

Trong lúc chờ Bằng Gia đến, Lâm Mộc suy ngẫm, anh vừa trở về Kim Châu được mấy ngày, là ai, ai sai người đến ám sát anh?

Chẳng lẽ là Chu Khôn?

Lâm Mộc nghĩ kĩ lại, nhìn chung xác suất là Chu Khôn không cao? Thuộc hạ trung thành như vậy, anh ta làm sao có được!

Chẳng lẽ là Tôn Trình, bạn trai của Trần Uyển Nhi?

Anh ta đã từng gọi điện uy hiếp anh, hơn nữa Tôn gia tuyệt đối có năng lực đào tạo những sát thủ chuyên nghiệp như vậy.

Điều này khiến Lâm Mộc càng nghi ngờ, chính Tôn Trình là người đứng sau.

Chưa tới hai mươi phút, Bằng Gia đã mang những người thân cận của ông ta vội vàng chạy đến hiện trường.

“Thiếu gia Lâm Mộc.” – Bằng Gia nở nụ cười nhiệt tình.

“Bằng Gia đến lượt ông giúp đỡ tôi chuyện này, ông giải quyết chỗ này cho tốt, không thành vấn đề chứ?” Lâm Mộc chỉ chỉ sát thủ đang nằm dưới đất.

“Được, giao cho tôi!” – Bằng Gia liếc nhìn dưới đất, liền sảng khoái đồng ý, không hỏi gì thêm nữa.

“Vậy tôi đi trước.” Lâm Mộc dứt lời liền chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút thiếu gia Lâm Mộc!” – Bằng Gia đột nhiên gọi Lâm Mộc.

“Còn có chuyện gì sao?” Lâm Mộc xoay người.

“Thiếu gia Lâm Mộc, tôi có chuyện, muốn…muốn nhờ cậu hỗ trợ.” – Bằng Gia lúng túng cười một tiếng.

“Bằng Gia, ông vào chuyện chính đi.” – Lâm Mộc nói.

“Ba ngày sau, tôi cùng Cốc Huyền của lão Lư có một trận tỷ thí, hai bên sẽ quyết đấu trên võ đài, cậu Lâm Mộc chính là thiên sư, họ Bằng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ một chút để có thể giành thắng lợi trong trận đấu.” – Bằng gia nói.

“Muốn tôi giúp người của ông sao?” – Lâm Mộc nhìn Bằng gia.

“Thiếu gia Lâm Mộc, cậu cũng biết tôi có mời Hoa La Hán tới, đến lúc đó có Hoa La Hán xuất thủ, tôi chỉ sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Vì trận đấu này rất quan trọng với tôi, xin cậu hãy ra tay giúp đỡ.” – Bằng Gia nói.

“Được, tôi có thể giúp ông lần này.” Lâm Mộc tỏ vẻ suy tư, sau đó thì đồng ý.

“Bằng Gia, thương thế của con trai ông thế nào rồi? Ông không còn hận tôi chứ?” Lâm Mộc nhìn ông ta.

“Khá tốt! Bác sĩ nói có hy vọng bình phục, là do thằng nhóc nhà tôi có mắt như không đắc tội cậu, tôi nào dám ghi hận thiếu gia Lâm.” – Bằng Gia cười gượng.

Lâm Mộc tiếp tục nói: “Đúng rồi Bằng Gia, một tuần sau, tôi cũng có chuyện muốn nhờ vả ông.”

“Thiếu gia Lâm Mộc yên tâm, đến lúc đó nhất định tôi sẽ hết sức tương trợ!” – Giọng Bằng Gia mạnh mẽ tuyên bố.

“Vậy tôi đi trước, còn nữa, sau này đừng gọi tôi là thiếu gia Lâm Mộc nữa, tôi không thích ông gọi như vậy.”

Lâm Mộc dứt lời liền xoay người rời đi.

“Ok, người anh em Lâm Mộc!” Bằng Gia lập tức đổi xưng hô.



Tại biệt thự nằm ở lưng núi, Trần gia.

Trần Uyển Nhi nằm ở trên giường, vô cùng vui vẻ.

Từ sau khi Lâm Mộc rời đi, cơn nhức đầu hành hạ cô nửa năm liền không còn phát tác nữa.

Buổi tối khi đi ngủ, cô đã không còn bị những cơn đau đầu hành hạ!

“Ừm xem ra, anh ta cũng có chút bản lĩnh.” Trần Uyển Nhi ôm gối ôm trên giường, gương mặt lộ ra nụ cười tươi.

Nhưng rất nhanh, cô nhớ tới sự kiện “Vòng tay”, lòng lại cảm thấy phiền não.

Tôn Trình là một người bạn trai ưu tú lại luôn đối tốt với cô, chẳng lẽ anh ấy thật sự có vấn đề sao?

Tôn Trình không có lý do gì phải đối xử với cô như vậy, Tôn gia không thiếu tiền mà cũng chẳng thiếu quyền.



Một ngày sau.

Ninh Đô, Tôn gia.

“Quản gia Lưu, tại sao vẫn chưa có tin tức gì?” Tôn Thượng Minh cầm ly rượu đỏ trên tay.

“Đại thiếu gia, tôi đã thử liên lạc nhiều lần đều không thể kết nối được, bây giờ, sợ rằng chúng ta có thể xác định người phái đi đã mất mạng.” – Quản gia thận trọng báo cáo.

Tôn Thượng Minh nhướng mày: “Vô dụng! Một tên phế vật làm sao có thể gây ra cản trở, rắc rối gì?”

Đối với Tôn Thượng Minh, giải quyết một thiếu gia phế vật nho nhỏ, hết thời ở Kim Châu, đây chẳng phải

chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao?

Quản gia run sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

“Đại thiếu gia, xin tha cho tôi,…Tôi cũng không biết chuyện rắc rối gì đã xảy ra nữa!”

“Ông xử lý chuyện này cho tôi, chút chuyện nhỏ này không đáng để tôi phải tự mình ra tay, ông toàn quyền phụ trách, chẳng lẽ đến chút chuyện này cũng không làm xong sao!” – Tôn Thượng Minh lạnh lùng phân phó.

Trong mắt Tôn Thượng Minh, sự tồn tại của Lâm Mộc chẳng khác gì một con kiến hôi.

Dù cho lúc trước Lâm gia ở thời kỳ huy hoàng, chẳng phải còn bị Tôn gia dẫm đạp dễ dàng sao?

Lấy vị thế của Tôn gia, đối phó với bọn thương nhân thấp hèn, rõ ràng là làm hạ thấp địa vị của bọn họ.

“Vâng, đại thiếu gia, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.” – Quản gia lập tức đáp ứng.

Nội tâm quản gia quyết tâm, nhất định lần này, bằng mọi cách phải giết được Lâm Mộc, tuyệt đối không để phát sinh sự cố gì, không thì lại bị Tôn đại thiếu gia trách cứ.

Quản gia đi ra phòng khách rồi đến vườn hoa ngoài biệt thự, sau đó, lấy điện thoại di động gọi ra ngoài.

Sau khi điện thoại kết nối, quản gia chậm rãi nói: “Loan, cậu đi Kim Châu một chuyến, ám sát một người ở Kim

Châu tên là Lâm Mộc, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin của Lâm Mộc cho cậu.

Tôi nhắc nhở cậu, nhớ tranh thủ thời cơ động thủ, làm kín đáo một chút, đừng để lưu lại dấu vết, đây là người đại thiếu gia muốn thủ tiêu.

Bọn tôi chờ tin tốt từ cậu.”

Quản gia bình tình đưa ra mệnh lệnh, dường như không phải giết người mà là giết một con gà, một con vịt vậy.

Hiển nhiên, chuyện ra mệnh lệnh này, đối với quản gia cũng không phải mới làm lần một, lần hai.

“Ừ” Trong điện thoại vang lên âm thanh đáp lại lạnh như băng.



Ba ngày sau.

Bằng Gia cho xe đến đón Lâm Mộc, chạy thẳng tới Cốc Huyền, chuẩn bị tham gia trận quyết đấu.

Trên đường đến nơi, Bằng Gia giải thích cặn kẽ mọi việc cho Lâm Mộc.

Cốc Huyền là một huyện thuộc quản lý của thành phố Kim Châu, cách Kim Châu hai giờ đi xe.

Nơi này vốn thuộc địa bàn của Bằng Gia nhưng mấy năm trở lại đây bị tên Lư Ngũ Gia chống đối, muốn độc chiếm Cốc Huyền, thoát khỏi sự khống chế của Bằng Gia.

Bởi vì Cốc Huyền cách thành phố Kim Châu khá xa cho nên người của Bằng Gia ở Cốc Huyền cũng khá ít, chịu nhiều thua thiệt, thậm chí thuộc ha của Bằng Gia từng một lần bị đuổi ra khỏi Cốc Huyền.

Hai bên muốn làm một trận sống còn nhưng thời đại bây giờ không giống như trước, bọn họ không dám làm to mọi chuyện, như vậy sẽ kéo đến nhiều phiền toái.

Cuối cùng dưới sự sắp xếp của Kiền Nhị Gia, hai bên quyết định chọn Cốc Huyền, giải quyết mọi chuyện trên võ đài, người thắng sẽ chiếm được Cốc Huyền.

Lần tỷ thí này, Bằng Gia không dám lơ là chút nào, vì một khi thất bại thì danh tiếng của Bằng Gia sẽ bị lung lay, đến lúc đó những tên muốn chống đối ông ta ở các quận, huyện khác cũng sẽ noi theo, nổi loạn để thoát khỏi sự khống chế của Bằng Gia.

Địa điểm quyết đấu ở ngoại ô Cốc Huyền, sơn trang Lệ Thủy.

Lần này, Bằng Gia mang theo mười mấy người.

Khi đoàn xe chạy đến bên ngoài sơn trang, Bằng Gia cho các xe còn lại dừng lại, chỉ riêng xe ông ta tiến vào sơn trang Lệ Thủy, tất nhiên Lâm Mộc cũng ở trong chiếc xe này..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play