Lâm Mộc thôi động xong đòn công kích hồi nãy cũng phun ra một ngụm máu tươi, mặt xám như tro.
Anh đã thôi động Chí Tôn Tích vượt quá giới hạn mà cơ thể có thể chịu đựng.
Lâm Mộc lúc này cũng không dễ chịu chút nào, da thịt và cơ quan nội tạng toàn thân đau đớn và phát bỏng, liệt hỏa công tâm đã dẫn tới thổ huyết.
Lâm Mộc lau vệt máu trên môi rồi đi về phía Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
Tuy Lâm Mộc thôi động Chí Tôn Tích quá độ dẫn tới phản phệ và nội thương, nhưng Tứ trưởng lão của Tuyết Sơn Phái thì bị đứt lìa hai tay, thương thế nghiêm trọng, gần như mất đi lực phản kháng.
“Ông thua rồi!” Lâm Mộc bước đến cạnh Tứ trưởng lão, dừng bước nhìn ông ta.
“Sao lại thế này! Sao...sao ngươi có thể!” Tứ trưởng lão trợn trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn đau đáu vào Lâm Mộc.
Lâm Mộc chỉ là Linh Ý Cảnh sơ kỳ, nhưng chiêu thức cuối cùng của anh có uy lực chẳng hề thua kém đòn công kích của một cường giả Linh Ý Cảnh đỉnh phong!
Hỏi sao Tứ trưởng lão không chấn động?
“Không có gì là không thể cả! Tuyết Sơn Phái các người muốn giết tôi, tôi sẽ khiến các người phải trả giá! Chọc giận vào tôi thì dù lợi hại như Tuyết Sơn Phái cũng không được yên ổn đâu!” Lâm Mộc nhìn đăm đăm vào Tứ trưởng lão, hai mắt thoáng lóe lên ngọn lửa!
“Tiếp theo đã đến lúc kết thúc triệt để rồi!” Dứt lời, Lâm Mộc mở rộng bàn tay, nội lực cuồn cuộn trào dâng, uy lực của Chí Tôn Tích cũng chảy đến lòng bàn tay rồi bùng lên hỏa diễm, sau đó trút về phía Tứ trưởng lão.
“Dừng tay! Ngươi dám giết ta! Tuyết Sơn Phái sẽ giao chiến với ngươi cho đến hơi thở cuối cùng, sẽ truy sát ngươi đến chân trời góc bể!” Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái kinh hãi thét lên.
Hai tay ông ta đã bị phế bỏ hoàn toàn, thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng, đối mặt với đòn công kích mạnh mẽ mà nhanh như chớp của Lâm Mộc, ông ta chẳng mảy may có chút cơ hội chống đỡ.
“Tuyết Sơn Phái của ông đã phái người tới giết tôi rồi thì ông chết hay không nào có gì khác biệt?”
Dứt lời, Lâm Mộc tung chưởng vào lồng ngực Tứ trưởng lão, nơi bị công kích lõm sâu.
Tha cho ông ta thì Tuyết Sơn Phái sẽ dừng đối phó với anh ư?
Lâm Mộc hiểu rõ đây là điều không thể.
Bọn họ muốn giết anh, anh phải khiến họ trả giá đắt!
“Phụt!” Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái trúng một chưởng mạnh, miệng điên cuồng phun máu, trái tim cũng bị đánh cho nát vụn.
Ông ta vùng vẫy một hồi rồi tắt thở.
Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái đã bỏ mạng!
“Phù phù!” Giải quyết Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái xong, Lâm Mộc ngồi xụi lơ xuống đất, miệng thở hổn hển.
Thôi động Chí Tôn Tích quá độ đã khiến cơ thể anh không chịu nổi phản phệ, lúc này Lâm Mộc chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng cực, cả người rơi vào trạng thái yếu ớt.
Có điều giải quyết được Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái cũng đáng lắm!
“Quả nhiên thôi động Chí Tôn Tích vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể sẽ phải đương đầu với nguy hiểm lớn mà!” Lâm Mộc thầm than.
Lần đầu tiên anh điều động Chí Tôn Tích khi giao chiến, cũng là lần sử dụng quá độ!