“Là vậy sao, vậy nếu đã đến nhà chú rồi thì cứ tự nhiên đi, chỉ là nhà chú cũng không giàu có gì, không có mấy thứ hay ho để chiêu đãi cháu.” Ông Thẩm có vẻ rất thoải mái.

"Ba Thẩm, chị Dương Dương với cháu đã biết nhau từ nhỏ, chú cũng không cần khách khí với cháu như vậy đâu."

Ngừng lại một chút, Lâm Mộc nói tiếp: "Đúng rồi, ba Thẩm vừa rồi con có nhìn thấy ba uống thuốc, ba bị bệnh sao?"



Khi ông Thẩm nghe Lâm Mộc nhắc tới chuyện này, trong mắt ông hiện lên một tia mất mát.

“Bệnh cũ rồi, tháng nào cũng phải uống hơn 8000 tệ tiền thuốc, còn không làm nổi việc nặng nhọc, nhà nghèo mà mắc bệnh nhà giàu.” Ông Thẩm lắc đầu than thở.

Lúc này bà Thẩm cũng bước ra từ phòng bếp.

“Lâm Mộc? Sao cháu lại chạy tới tận đây?” Bà Thẩm ngạc nhiên hỏi, sau đó gương mặt bỗng lộ vẻ không vui.

Hồi bé, thi thoảng Thẩm Tịch Dương lại đưa Lâm Mộc tới nhà bà ta ăn cơm.

Nhưng bà Thẩm không thích gặp Lâm Mộc, dù sao ngày ấy Lâm Mộc cũng là con cái trong gia đình nghèo nhất thôn.

“Mẹ, cậu ấy tới Ninh Đô có chút việc, con thấy cậu ấy không có chỗ ở nên đưa về nhà mình.” Thẩm Tịch Dương giải thích.

“Lâm Mộc, giờ cháu làm công việc gì? Đúng rồi, cháu đi loại xe gì thế?” bà Thẩm nhìn Lâm Mộc hỏi.

“Trước mắt cháu không đi làm, nhưng nhà cháu có công ty kinh doanh, cháu lái chiếc Jetta.” Lâm Mộc đáp.

Bà Thẩm nghe vậy thì lắc đầu nói: “Lái Jetta thì việc kinh doanh nhà cháu cũng chẳng ra sao gì, hôm nay cho cháu ngủ nhờ một đêm, làm xong việc ở Ninh Đô thì cháu đừng tới nữa.”

Sau đó bà ta nhìn Thẩm Tịch Dương: “Dương Dương, hồi nãy giám đốc của con gọi điện báo cho mẹ là con tắt nguồn điện thoại, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Ừm...di động của con hết pin.” Thẩm Tịch Dương ấp úng nói.

“Giám đốc con nói hôm nay bàn chuyện hợp tác với giám đốc của tập đoàn Hoằng Kiến.

Kết quả là con bỗng nhiên chạy mất, đứa trẻ ngốc nghếch này, sao con có thể làm như vậy với một khách hàng lớn chứ.” Bà Thẩm nghiêm mặt chất vấn.

Sau đó bà ta nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, không phải cậu làm loạn chứ?”

Thẩm Tịch Dương cuống quýt nói: “Mẹ, không phải do cậu ấy! Giám đốc Hoằng Kiến cứ chuốc rượu, con không chịu nổi nên bỏ đi mất.”

Lâm Mộc ngẩn người.

Bao năm trôi qua cô ấy vẫn như vậy.

Thuở ấu thơ, mỗi khi anh phạm lỗi gì, Thẩm Tịch Dương đều nhận lỗi về phần mình.

“Dương Dương, mẹ nghe giám đốc của con nói, vị giám đốc của tập đoàn Hoằng Kiến là con trai chủ tịch, cậu ta đang theo đuổi con đó, con phải nắm chắc trái tim chàng trai ưu tú này nha.” Bà Thẩm giáo huấn.

“Mẹ, con biết chút chuyện của anh ta, anh ta thay người yêu như thay áo, cho dù anh ta theo đuổi con thì cũng chỉ là chơi bời thôi, loại đàn ông như vậy con không thể tin tưởng được.” Thẩm Tịch Dương nghiêm túc nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app .

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .vip.

Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lỡ như lần này cậu ta thật lòng với con thì sao, đây là cơ hội để con thay đổi vận mệnh, nói sao cũng nên thử chứ.” Bà Thẩm cũng nghiêm túc nói.

“Dì Thẩm, thực ra lúc trước cháu dẫn chị Dương Dương đi, chị ấy uống nhiều như vậy, còn không đưa đi thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện.” Lâm Mộc nói.

Trước đây Thẩm Tịch Dương luôn che chở cho Lâm Mộc, bây giờ sao anh có thể tiếp tục để cô ấy đứng ra chịu tội thay?

“Cháu...!tôi biết ngay là cháu làm loạn mà.” Mặt bà Thẩm bỗng biến sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play