"Chu Khôn, tôi hỏi anh, lần trước rõ ràng anh đã bị tôi đánh cho tàn phế, nhưng sao anh có thể đứng lên lại được? Còn có hai lần tôi bị ám sát, chuyện này có liên quan đến anh không?" Lâm Mộc lạnh lùng hỏi.

"Đây là .vip, vui lòng đọc ở app để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"

“Tại sao tao phải nói cho mày chứ!” Chu Khôn chế nhạo.



Lâm Mộc nheo mắt lại: "Không nói cũng không sao."

"Bằng Tử, kéo anh ta ra ngoài, khiến anh ta biến mất khỏi thế giới này!"

“Mày dám, tao có nhà họ Tôn sau lưng đấy!” Chu Khôn lại hét to.

“Cho dù có Thiên vương sau lưng thì cũng vô dụng thôi, kéo đi!” giọng Lâm Mộc như một hồi chuông.

“Đại ca, tôi làm ngay!” Bằng Gia xua tay chỉ thị đàn em kéo Chu Khôn ra ngoài.

Chu Khôn thấy Lâm Mộc thật sự muốn giết mình, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.

“Chờ một chút, tôi...tôi nói! Hãy để cho tôi sống!” Chu Khôn kinh sợ kêu lên.

Khi bị cái chết đe dọa thì sao anh ta có thể không sợ chứ?

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú nữa.” Lâm Mộc thản nhiên đáp.

Chu Khôn trực tiếp bị người của Bằng Gia lôi ra khỏi phòng.

"Đừng! ! !"

Khi Chu Khôn bị lôi ra ngoài, có thể nghe rõ tiếng gào thét của hắn.

Sau khi Chu Khôn bị lôi đi, Hàn Mộng Lan vẫn ở trong phòng.

"Đại ca, phải làm sao với người phụ nữ này? Có xử lý như tên kia không?" Bằng Gia hỏi.

"Lâm Mộc, hãy cho em một cơ hội! Em...!Em nguyện ý trở lại với anh! Làm trâu bò, tùy anh làm gì cũng được!" Hàn Mộng Lan nằm trên mặt đất chua xót cầu xin.

Giờ phút này, thậm chí cô ta đã bắt đầu hối hận vì đã phản bội Lâm Mộc rồi đi theo Chu Khôn.

Lâm Mộc của ngày hôm nay đã đứng trên đỉnh của giới kinh doanh Kim Châu rồi, không biết còn mạnh hơn Chu Khôn bao nhiêu nữa.

“Đưa cô ta đi đi.” Lâm Mộc xua tay.

Lâm Mộc không có ý định giết cô ta, không phải Lâm Mộc thương hại cô ta, hay là Lâm Mộc vẫn còn tình cảm với cô ta, mà là Lâm Mộc hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.

Bằng Gia lập tức hạ lệnh cho đàn em ném Hàn Mộng Lan ra ngoài.

“Con trai, con vừa nói là con bị ám sát hai lần sao?” Lâm Đại Sơn kinh ngạc hỏi.

“Ừm, có lẽ là do nhà họ Tôn làm.” Lâm Mộc gật đầu.

Sau đó Lâm Mộc cười nói: "Ba, ba không cần lo lắng đâu, con xử lý được!"

"Mộc nhi, đừng kiêu ngạo kiểu này, cho dù con lập được thành tích ấn tượng như vậy ở Kim Châu, nhưng dù sao nhà họ Tôn cũng là gia tộc đứng đầu Giang Nam, trải qua chuyện vừa rồi ba đã có thể nhận ra rằng nhà họ Tôn làm việc luôn bất chấp tất cả.

” vẻ mặt Lâm Đại Sơn rất nghiêm túc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play