[Kết thúc (phần 1)]
Cô ở bệnh viện ba ngày, sau khi tất cả kết quả kiểm tra của hai lần đều có, bác sĩ kiến nghị Khương Uyển Phồn về nhà nghỉ ngơi.
Khi mọi người đều đã thả lỏng và bớt lo, Trác Dụ một mình đến văn phòng của bác sĩ.
Anh rất thẳng thắn: “Bác sĩ Từ, tôi muốn nghe sự thật.”
Bác sĩ Từ nói: “Tôi không thể đảm bảo cho anh được, thực tế thì bất cứ bệnh nhân hay bất cứ căn bệnh nào, chúng tôi cũng không thể nào cho ra kết quả chẩn đoán chuẩn xác 100% được. Nhưng xét theo kết quả kiểm tra hiện tại thì mọi thứ đều ổn. Gia đình cô ấy có lịch sử bệnh di truyền, mắt lại đang trong tình trạng như vậy, nên hãy tái khám định kỳ, chú ý chăm sóc. Sau này nếu có trở nặng thì có thể phát hiện sớm và chữa trị kịp thời.”
Sau khi Khương Uyển Phồn từ Bắc Kinh trở lại, nhóm Lữ Lữ mới biết chuyện mắt cô.
Lúc đến nhà thăm, Lữ Lữ vừa trông thấy mặt cô đã bắt đầu òa khóc, khóc đến mức không thở nổi.
Khương Uyển Phồn dở khóc dở cười: “Bớt lại bớt lại, hàng xóm đến khiếu nại bây giờ.”
“Một tầng một căn, không có hàng xóm.” Lữ Lữ thút thít nói.
“Quan sát tỉ mỉ thế à.” Khương Uyển Phồn cười cười.
“Ước mơ của em là mua một căn hộ ở đây mà, kiếp này không làm được, thôi để kiếp sau cũng được.” Cảm xúc của Lữ Lữ đã ổn định lại, cô ấy nhìn Khương Uyển Phồn với đôi mắt ngấn lệ: “Bà chủ ơi, chị còn thêu đồ được không ạ?”
Khương Uyển Phồn đáp: “Được chứ.”
Trác Dụ liếc cô theo bản năng, không nói gì.
Hôm nay trong nhà rất náo nhiệt và sôi nổi.
Lúc Tạ Hựu Địch đến, Thịnh Lê Thư cũng đang ở đây.
Trước khi anh ấy vào, bầu không khí trong phòng khá trầm lắng. Ngay cả Thịnh Lê Thư cũng không có tâm tư mà trêu chọc anh ấy. Tạ Hựu Địch đứng ở cửa, kêu một tiếng hòng thăm dò: “Gâu?”
Khương Uyển Phồn nâng cằm lên bảo: “Kìa, Corgi nhà cậu đang chào hỏi cậu kìa.”
Thịnh Lê Thư buồn bã nói: “Biết rồi, lát nữa đưa cưng đi triệt sản ngay.”
Tạ Hựu Địch: “…”
Nhìn khung cảnh này xong, Trác Dụ đã thương lượng với họ ngay sau đó. Hiện tại cô đã không sao rồi, sau này cố gắng hạn chế đến đây nhất có thể. Suy cho cùng, người khó chịu nhất khi chuyện này xảy đến là bản thân Khương Uyển Phồn. Tuy ngoài mặt cô không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng cô rất buồn.
Cả nhóm bạn thống nhất với nhau, khi chuẩn bị về, Tạ Hựu Địch chú ý đến thùng đồ hỏa tốc giao đến trước cửa nhà: “Mua đồ à?”
Trác Dụ “ừ” một tiếng: “Mua đèn.”
Buổi tối khi Khương Uyển Phồn tắm rửa xong đi ra, cô trông thấy Trác Dụ đang ngồi xổm dưới sàn, khom lưng bận rộn làm gì đó, bên chân là thùng dụng cụ cỡ nhỏ. Nghe tiếng động sau lưng, anh không quay đầu lại: “Khoan đến đây đã, có đinh.”
Khương Uyển Phồn nghe lời ngồi trên ghế sofa, không bao lâu sau, Trác Dụ đã làm xong.
Từ phòng ngủ chính đến phòng khách, bao gồm cả phòng vệ sinh và nhà bếp, cứ cách hai mét sẽ lắp một ngọn đèn nhỏ dùng cho ban đêm.
Bác sĩ nói sau này có lẽ chứng quáng gà của cô sẽ nặng hơn.
“Ban đêm em có dậy thì gọi anh, nếu anh về muộn hoặc phải đi công tác thì phải chậm rãi thôi. Đây là đèn cảm ơn, nó sẽ sáng lên khi ánh sáng xung quanh yếu.”
Sau đó, Trác Dụ khom người, tay vươn đến bế cô từ trên ghế sofa lên rồi di chuyển đến giường.
Trác Dụ áp sát sau lưng cô, lặng lẽ ôm eo cô.
Hơi thở của anh đều đặn, êm ái không có gì khác thường.
Thật ra Khương Uyển Phồn vẫn luôn mở tròn mắt, đưa lưng về phía anh và nhìn chằm chằm ánh sáng mờ ảo ở rèm cửa sổ.
Bỗng nhiên một bàn tay bao trùm lên, che đi đôi mắt cô.
Môi Trác Dụ dán lên lưng cô: “Nhắm mắt lại.”
Khương Uyển Phồn trở mình, nhờ ánh đèn ngủ màu vàng ấm mà đôi đồng tử trong mắt cô giống như nhuốm màu hổ phách nhàn nhạt.
Cô do dự hỏi: “Có phải anh đang trách em không?”
Trong sự yên tĩnh, Trác Dụ chậm rãi nhắm mắt lại: “Không phải trách em, anh muốn đánh em.”
Khương Uyển Phồn đưa tay ra: “Này, bây giờ cho anh đánh đó.”
Trác Dụ quay mặt đi: “Anh không chơi trò này.”
Khương Uyển Phồn cuộn tròn ngón tay, không vui rụt tay về: “Khi đó bận rộn với cuộc thi, bên anh cũng phải quay nữa. Em định sau đợt đó sẽ đi khám chữa bệnh mà.”
“Phát hiện lúc nào?”
“Khi vào vòng hai của cuộc thi, tối đó em không thấy rõ đồ, mặc dù trước kia từng có lúc như vậy rồi nhưng nó không giống lần này. Xung quanh tối sầm lại, em phải mất một lúc lâu mới thích nghi được.” Khương Uyển Phồn không dám giấu giếm nữa, thẳng thắn nói: “Em có hẹn kiểm tra sức khỏe rồi nhưng dụng cụ kiểm tra mắt bên đó không đủ chuyên nghiệp. Bác sĩ dặn dò em phải đến khoa mắt ở bệnh viện thăm khám kỹ càng.”
Trác Dụ hờ hững tiếp câu: “Lúc đó anh nhận được thông báo quay video tuyên truyền, em không muốn làm anh phân tâm nên cứ kéo dài mãi.”
“Cũng không kéo dài quá lâu mà.” Khương Uyển Phồn nhỏ giọng giải thích: “Lần này là do em không chuẩn bị, tưởng là khi ở trong bóng tối chỉ cần chú ý chút là được, ai ngờ lại bị ánh sáng mạnh đâm vào mắt, trước mắt tối sầm đi rồi ngất mất.”
Trác Dụ im lìm một lúc lâu.
Đến tận bây giờ anh vẫn không dám nhớ lại ngày hôm ấy, máu toàn thân như chảy ngược, linh hồn mất hết trọng lượng.
Hồi lâu sau, anh “ừ” một tiếng: “Em kiểu cách quá.”
Khương Uyển Phồn biết anh rất giận, vì vậy cô bắt lấy tay anh lay lay, nhõng nhẽo bảo: “Em biết lỗi rồi mà. Sau này em nhất định sẽ nghe lời anh, cái gì cũng không giấu anh, ngày nào cũng quấn lấy anh, làm cho anh phiền chết luôn. Em sẽ làm con ghẻ của anh, anh đi đâu, em đi đó.”
Phản ứng của Trác Dụ vẫn bình thường.
Khương Uyển Phồn trừng mắt nhìn anh: “Buổi tối anh có muốn làm gì không? Anh nói gì em cũng làm. Phúc lợi có thời hạn đó nha ông chủ Trác.”
“Anh không phải ông chủ Trác.” Cuối cùng Trác Dụ không kìm lòng được nữa, giọng hơi cao lên, và cũng nghiêm túc hơn: “Anh là chồng em, là bạn đời của em, là người yêu của em, là người cùng em trải qua nửa phần đời còn lại, sinh con dưỡng cái với em, là người làm gia đình với em. Anh không cần một người tự mình dâng hiến mọi thứ, làm một người vĩ đại gì cả, cũng không cần nhân vật đảm nhiệm việc hy sinh trong gia đình. Người khác thế nào anh không biết nhưng với anh thì anh tuyệt đối không cho phép.”
Một lúc sau, Trác Dụ mới chợt nhận ra có lẽ thái độ của mình sẽ khiến cô sợ. Vì vậy anh lại thở dài khẽ khàng: “Trước đây khi gặp em, rõ ràng là một cô gái linh hoạt nhanh nhẹn, sao từ sau khi ở bên cạnh anh lại ngốc đi rồi hửm?”
Khương Uyển Phồn ngơ ngác hỏi: “Ngốc sao?”
“Như này còn không ngốc à?’ Trác Dụ phân tích suy nghĩ trong lòng cô: “Sợ liên lụy anh, sợ làm anh chậm trễ, sợ anh bỏ lỡ một cơ hội mà em nghĩ đó là điều tốt, sợ nó sẽ trở thành điều tiếc nuối của anh khi còn sống.”
Khương Uyển Phồn ngầm thừa nhận.
“Nhưng mà Khương Khương à, anh không thèm để ý đến những chuyện này.” Trác Dụ nhéo cổ tay cô một cái: “Em quên rồi sao, anh quyết tâm rời khỏi Triệu Lâm, gây dựng sự nghiệp lại một lần nữa, mở câu lạc bộ trượt tuyết này, tất cả tất cả đều là vì em.”
“Không có em thì anh làm những chuyện này có ý nghĩa gì nữa?”
Khương Uyển Phồn khàn giọng đáp: “Ừm.”
Ý nghĩa cuộc sống là vì có em ở bên.
__
Bên này trì hoãn mấy ngày nên trong câu lạc bộ có cả đống chuyện cần phải xử lý.
Trác Dụ vốn không yên tâm để cô ở nhà một mình nhưng Khương Uyển Phồn bảo: “Anh đi đi, chiều nay là mẹ đến rồi, ban ngày ban mặt sao có chuyện gì được. Với cả anh đừng căng thẳng như thế, làm em cũng căng thẳng theo. Vốn dĩ đang rất tốt, tự dưng em lại cảm thấy mình không bình thường.”
Lúc này Trác Dụ mới bị thuyết phục thành công: “Có việc gì thì gọi ngay cho anh, anh sẽ về sớm.”
20 phút sau khi anh đi, Chu Chính đến nhà họ một chuyến.
Đúng lúc Chu Chính ra ngoài làm việc và cũng đang trên đường trở về câu lạc bộ. Trác Dụ gọi điện thoại cho anh ấy, có một số hợp đồng ngân phiếu định mức anh để ở nhà quên mang theo nên bảo anh ấy tiện đường ghé đến lấy.
Khương Uyển Phồn rót cho Chu Chính một ly trà, vì không phải là việc gấp nên cô bảo Chu Chính ngồi lại uống trà nghỉ ngơi một lúc.
Chu Chính đảo mắt quan sát phòng khách một vòng, khen ngợi từ trong thâm tâm: “Trang trí đẹp thật.”
Khương Uyển Phồn cười cười: “Do Trác Dụ tự tay làm hết đó. Anh uống thử loại trà này đi, đây là lá trà bà tội tôi chọn ra đó.”
Chu Chính thưởng thức hai ngụm: “Trà ngon lắm.”
Lát sau, anh chỉ chỉ mắt cô: “Ổn hơn rồi chứ?”
“Không sao đâu, do anh ấy lo lắng quá mức thôi chứ thật ra không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường lắm.” Khương Uyển Phồn cầm đĩa trái cây lên đưa cho anh ấy: “Anh Chính này, bình thường anh giúp tôi khuyên nhủ anh ấy chút nha, thời gian qua anh ấy cũng vất vả nhiều rồi.”
Chu Chính cười đáp: “Trong lòng cũng khổ lắm đấy. Đêm đó khoảng 1 giờ sáng thì phải, anh ấy có gọi cho tôi, bắt máy lên thì không nói tiếng nào làm tôi lo muốn chết.” Nom vẻ mặt khó hiểu của Khương Uyển Phồn, Chu Chính giải thích: “Cái đêm cô nằm viện đó. Tôi phải alo cả chục tiếng anh ấy mới chịu mở miệng. Có thể cô không tin nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc.”
Mặc dù là khóc không thành tiếng thế nhưng cảm giác đè nén, nhẫn nại hết sức, căng thẳng đến một giây cuối cùng thì cảm xúc sụp đổ hoàn toàn ấy, dù cách điện thoại nhưng vẫn khiến lòng người ta đau như cắt.
“Khi đó anh ấy nói với tôi hai chuyện, thứ nhất là chuyện cô bị bệnh. Thứ hai là anh ấy muốn chuyển đổi một số tài sản ủy thác quản lý, càng nhanh càng tốt.” Ánh mắt Chu Chính nặng nề nhìn về phía cô: “Tôi hỏi anh ấy lý do, anh ấy kiên định nói với tôi rằng muốn đưa cô đi chữa bệnh. Ở trong nước khám không tốt nên sẽ ra nước ngoài. Nếu dùng hết tiền rồi thì lại bán nhà. Dù có bán hết các căn hộ đi thì nhất định phải chữa khỏi cho cô.
Khương Uyển Phồn kinh ngạc không thôi.
Chu Chính cũng ngạc nhiên không kém phần: “Anh ấy không nói với cô sao?”
__
Trác Dụ giải quyết công việc xong lập tức về nhà, thời tiết mùa đông tháng chạp giá rét mà trên trán anh lại túa đầy mồ hôi. Khương Uyển Phồn nhìn thôi cũng biết do anh đã chạy vội lên đây. Cô ngạc nhiên không nói gì được, đôi mắt cứ nhìn anh chăm chú như vậy.
Trác Dụ khom người thay giày, căng thẳng trước ánh nhìn của cô: “Sao vậy em?”
Cả người Khương Uyển Phồn nhào đến, ôm lấy anh từ phía sau.
Trác Dụ không đứng vững, lòng bàn tay vội chống lên bề mặt cửa gỗ, sau đó anh quay đầu bật cười: “Em bị làm sao đây?”
“Sau này em lo việc nhà.” Khương Uyển Phồn buồn rầu nói.
Trác Dụ vừa nghe đã hiểu: “Chu Chính nói với em rồi à.”
“Nếu anh ấy không nói, có phải anh định sẽ mãi không nói cho em biết luôn đúng không. Sau đó lén em bán hết đồ trong nhà đi.” Nói đoạn, Khương Uyển Phồn nhéo eo anh: “Chuẩn bị đường chạy à?”
“Chạy chứ.” Trác Dụ nhướn mày: “Sau đó tìm một cô vợ 17, 18 tuổi mới.”
“Một người phục vụ em ăn cơm, một người giặt quần áo cho em.” Khương Uyển Phồn sắp xếp ổn thỏa.
Trác Dụ buồn cười, vỗ mu bàn tay cô một cái: “Ngoan nào, anh không thích vợ chồng đồng lòng bụng dạ đen tối đâu.”
Khương Uyển Phồn vẫn cảm thấy chuyện của mình chẳng qua chỉ là điều bất trắc thôi. Những sự lo âu, cuống cuồng của mọi người đều là vì họ đang nghĩ quá nhiều thôi. Nhưng sau khi Chu Chính nói với cô chuyện đó, cô mới giật mình nhận ra, đối với Trác Dụ, cô thật sự là tất cả. Là tình yêu mà anh dốc hết mọi thứ, dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng phải bảo vệ thật kỹ càng.
Buổi tối, Trác Dụ đích thân vào bếp làm hai tô mì cà chua trứng đơn giản. Khương Uyển Phồn kêu lên: “Tài nấu nướng tiến bộ nhanh quá nha ông chủ Trác!”
Trác Dụ vẫn bình thản: “Chỉ là hai tô mì thôi, đừng khen như thần thánh thế.”
“Nhưng có rất nhiều đàn ông không biết nấu ăn mà.”
“Bọn họ nếu không phải ngốc thì là lười, chỉ là một bữa cơm thôi, có người 30 tuổi nào lại không biết làm chứ.” Trác Dụ khịt mũi xem thường.
Khương Uyển Phồn chống má, ánh mắt sáng như sao: “Ông chủ Trác, anh đẹp trai quá à.”
Trác Dụ thúc giục cô mau ăn mì đi: “Lời khen này rất thật lòng, sai này khen nhiều vào nhé.”
Khương Uyển Phồn cảm tưởng bản thân mình như một món báu vật được nâng niu trong lòng bàn tay vậy.
Có tự tin, có tinh thần, tựa như một đứa trẻ con vậy, liên tục quấn lấy Trác Dụ đòi đáp án cho bằng được.
“Em với lớp trưởng anh từng gấp sao tặng, ai đẹp hơn?”
“Em.” Trả lời xong, Trác Dụ mới bất lực nói: “Cục cưng à, em vẫn còn lăn tăn chuyện tuổi trẻ lông bông của anh à.”
“Có phải anh rất yêu em không?”
“Yêu.” Trác Dụ nhéo má cô một cái: “Bất kể em hỏi bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ trả lời như vậy.”
Khương Uyển Phồn giống như một chú lười nhỏ, cả người bám trên cánh tay và
[email protected]"n chặt eo anh, làm nũng: “Không đủ, không cặn kẽ, không nghiêm túc. Cho anh cơ hội trả lời thêm một lần nữa đó.”
Trái tim Trác Dụ run lên trước hành động nũng nịu của cô, đầu quả tim từng chút từng chút nếm được mật ngọt đong đầy.
Anh xoay người, đổi vị trí bị động sang chủ động. Trác Dụ nắm cổ tay Khương Uyển Phồn giơ lên cao, đôi chân dài lách qua, ép cô phải lùi về sau liên tục.
“Ngày đó khi em ngất ở khu trượt tuyết, anh lại đang ở xa thật xa, lòng anh như chết đi vậy. Sau đó đến bệnh viện, thời điểm bác sĩ làm kiểm tra cho em, anh đã có một suy nghĩ, dù có táng gia bại sản cũng phải chữa khỏi cho em.”
“Lúc chờ có kết quả, anh lấy lại chút lý trí. Táng gia bại sản có thể trị ngọn không trị được gốc, vì vậy anh đã hỏi ý kiến về việc hiến tặng giác mạc của mình.”
“Hôm em thi chung kết, anh đứng trên khán đài ngắm nhìn xa xa. Trên mạng có nhiều người gọi em là vợ như vậy nhưng em lại gọi anh là chồng, trong lòng anh lại cân bằng hơn.”
Khi lưng Khương Uyển Phồn sắp chạm tường, Trác Dụ vòng tay ra phía sau đệm sẵn để cô không bị đụng đau.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh sáng trong mắt mỗi người biến hóa từng chút từng chút một, đồng thời cũng cảm nhận vô cùng rõ ràng.
“Khoảnh khắc em đồng ý kết hôn với anh, anh đã nghĩ, từ nay về sau, sống vì em, chết vì em, anh đều nguyện ý.”
“Em không dễ theo đuổi, điều kiện gia cảnh tốt, tinh thần cũng mạnh mẽ. Di Hiểu đã từng nói rằng em có một linh hồn sáng lấp lánh.” Trác Dụ cúi đầu, trán tựa trán với cô: “Nhưng anh vẫn muốn theo đuổi, muốn theo đuổi em, dù có mặt dày mày dặn cũng muốn theo đuổi được em.”
“Tại sao vậy?”
“Vì từ lần đầu tiên gặp em, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy như em đang nói với anh.”
Ánh mắt Khương Uyển Phồn mềm mại hơn: “Nói gì ạ?”
“Giết.”
Từ đó về sau, tình yêu g!ết chết muôn vàn khó khăn.
__
Lời tác giả:
Ông chủ Trác đang trình bày theo trình tự ngược, kể từ thời điểm hiện tại trở về trước, tình yêu dành cho vợ không hề thay đổi.
Chương sau là học viên ưu tú của lớp nam đức tốt nghiệp rồi.