Khương Uyển Phồn như được nạp một viên thuốc an thần vững vàng, khiến cô đang lơ lửng ngoài chín tầng mây rơi thẳng xuống đất, xung quanh đều là thực tế.

Cô ngây ngô cười hì hì, thậm chí còn quên béng mất cơn đau ở đầu gối.

“Anh thì sao, ở bên kia có thuận lợi không?” Cô hỏi.

Trác Dụ không muốn lừa dối cô: “Không thuận lợi lắm.”

Khương Uyển Phồn “à” một tiếng.

“Không an ủi anh chút à?” Trác Dụ hỏi trêu.

“Ồ.”

“Cục cưng, em nhịn mấy ngày nữa nhé.” Trác Dụ bỗng nhiên trầm giọng: “Anh hiểu ám hiệu của em rồi.”

“…”



Sau khi kết thúc cuộc điện thoại một lúc lâu, Khương Uyển Phồn mới sực hiểu ra.

Á à.

Trác Dụ đúng là bậc thầy đoán chữ.

Khương Uyển Phồn càng nghĩ càng thấy mặt nóng phát hoảng, bèn nhắn tin cho Trác Dụ giải thích: “Em không có ý đó.”

Trác Dụ trả lời trong tích tắc: “[mỉm cười] [OK]”

Rõ ràng người muốn làm chuyện đó là anh cơ mà, đúng là đồ mặt dày.

Điện thoại lại rung lên.

Lần này là Trác Di Hiểu: “Chị ơi chị ơi, em có thể kể anh nghe chuyện hôm nay không ạ? Không nên để người khác chiếm cơ hội trước.”

Khương Uyển Phồn mỉm cười, tốt lắm, cô gái nhỏ biết tính toán rồi.

Cô hồi âm: “Không cần nói, anh em ở bên kia bận rộn nhiều việc lắm.”

Trác Di Hiểu: “Nhỡ họ mách anh trước, nói xấu hai chúng ta thì sao ạ?”

Khương Uyển Phồn: “Yên tâm, ở anh em thì về chị vẫn phải có tự tin chứ.”

“Được ạ.” Trác Di Hiểu gửi liên tục ba biểu tượng cây chanh: “Không thích ăn nhiều chanh đâu, sao lần nào cũng nhồi cho em hết vậy.”

__

Địa điểm đầu tiên Trác Dụ hạ cánh là Cát Lâm, vị trí địa lí ở đây tuyệt vời và đã hình thành nên chuỗi kinh tế thể thao trượt tuyết tương đối lớn. Anh đã từng tập luyện tại vài sân trượt tuyết lớn bên này, mấy năm trôi qua đã có sự thay đổi lớn khiến anh bồi hồi không thôi.

Anh liên lạc với người bạn đã từng là đồng đội của mình, lúc gặp nhau, Trác Dụ suýt thì không nhận ra đối phương. Ngay cả Tạ Hựu Địch cũng nghi ngờ: “Cậu chắc không? Vóc dáng này có thể làm vận động viên trượt tuyết sao?”

Trương Li Mễ vẫy tay lia lịa: “A Dụ!”

Thời điểm ôm nhau, Trác Dụ bị anh ấy đụng đau cả ngực, cau mày hỏi: “Sống tốt lắm à? Sao mập ra như này rồi.”

“Cũng tạm thôi, cùng lắm là trên dưới 250 cân gì đó.” Trương Li Mễ cười chất phác: “Còn cậu đó, không thay đổi tẹo nào.”

Biết mục đích chuyến đi lần này của Trác Dụ nên Trương Li Mễ đã sàng lọc chọn ra hai sân tuyết thích hợp nhất giúp anh. Hai người cùng đi kiểm tra, sau đó lên đường đến Trương Gia Khẩu, núi Trường Bạch và Nội Mông.

Cuối cùng Trác Dụ chọn được một khu nông trường gần hồ Tùng Sơn, địa thế cao, khoảng cách rộng rãi mấp mô, thích hợp làm núi trượt tuyết để tập luyện. Bên phải là vùng đất trống bằng phẳng có thể làm sân trượt tuyết. Tuyệt hơn cả là giao thông nơi này thuận tiện, cạnh đó là khu vực nghỉ dưỡng, có nơi để khách ở lại.

Sau khi hỏi thăm mới biết chỗ này ban đầu cho một chủ sở hữu tư nhân thuê làm cơ sở trồng cây ăn quả, vừa khéo năm nay hợp đồng đã hết hạn, hiện đang ở trạng thái chờ xử lý. Trác Dụ liên lạc với chủ nông trường, đối phương vừa nghe bảo anh muốn thuê dài hạn, ký hợp đồng 20 năm thì dĩ nhiên đồng ý.

Kể từ đó, quá trình kiểm tra vô cùng suôn sẻ. Ngay khi anh đang chuẩn bị hình ảnh tư liệu, chuẩn bị mang về để tiến hành đánh giá chuyên nghiệp thì chủ nông trường bỗng bảo không có ý định cho thuê nữa.

Trong khoảng 20 ngày so sánh nghiên cứu, nơi này là khu vực mà Trác Dụ hài lòng nhất nên anh thật sự không cam lòng. Anh đến tận cửa hỏi thăm, chủ nông trường chỉ nói đơn giản: “Không muốn cho thuê thôi.”

Làm gì có chuyện muốn hay không muốn, Trác Dụ hiểu rõ lòng người, dứt khoát bảo: “Tiền thuê có thể thương lượng lại.”

“Tôi đâu có thiếu tiền.” Chủ nông trường vung tay, quả thật không thiếu tiền: “Con gái của tôi chỉ thích xem cây ăn quả thôi, xanh um rất thoải mái! Con bé không thích nơi đông người, nếu mở khu trượt tuyết thì đến lúc đó sẽ nhiều khách đến, không được yên tĩnh, ồn ào lắm.”

Nhất thời cả ba người nhóm Trác Dụ đều đồng loạt im lặng, lý do này thì ngay cả khi muốn tranh luận cắt ngang cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tính tình chủ nông trường thẳng thắn dứt khoát, thậm chí còn chẳng muốn vòng vo qua loa, kiên quyết đuổi họ đi.

Trác Dụ ẩn núp canh chừng ba ngày, nhiều lần đến nơi đều bị chặn ngoài cửa không được đón tiếp.

Tạ Hựu Địch và Trương Li Mễ cũng khuyên anh từ bỏ: “Không phải còn vài nơi nữa sao, chúng ta đến đó xem lần nữa, biết đâu sẽ thích hợp?”

Trác Dụ vẫn kiên quyết: “Không cần.”



Trương Li Mễ nghẹn lời, nhưng Trác Dụ bỗng dưng cười bảo: “Tôi vừa gặp đã yêu vợ mình.”

“Hả?” Chủ đề thay đổi với tốc độ nhanh đến chóng mặt khiến Trương Li Mễ mơ màng.

“Từ lần đầu tiên thấy vợ tôi, tôi đã muốn đưa cô ấy về nhà.”

Tạ Hựu Địch khiếp sợ: “Dụ à, cậu lưu manh quá đấy.”

“Tôi không biết xấu hổ theo đuổi cô ấy, bất chấp mạng sống cứu cô ấy, chúng tôi quen nhau chưa tới ba tháng đã đi đăng ký kết hôn.” Trác Dụ nói: “Đây là chuyện chính xác nhất mà tôi từng làm trong đời. Tôi tin tưởng vào trực giác của mình, những việc và những người quan trọng, tôi luôn tin vào duyên phận.”

Trương Li Mễ nghe mà sửng sốt, Tạ Hựu Địch miễn cưỡng nói: “Lại lấy việc công làm việc tư, muốn phát cơm chó thì cứ nói thẳng.”

Trác Dụ nhướn mày cười: “Tính tình tôi thế đấy, cố nhịn nhé, không kiềm chế được.”

Tạ Hựu Địch giả vờ giơ nắm đấm: “Tôi cũng không khống chế được muốn đánh cậu.”

Bôn ba khoảng 10 ngày, cơ thể và tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng. Bên phía chủ nông trường tạm thời không tìm được lý do nên Trác Dụ bảo Trương Li Mễ về nhà làm việc của anh ấy trước, còn anh và Tạ Hựu Địch sẽ đợi thêm mấy ngày nữa xem có bước đột phá nào không.

Tạ Hựu Địch vô cùng hưng phấn: “Vừa khéo có thể đi chơi.”

Trước đây khi huấn luyện mùa đông, Trác Dụ thường đến các sân trượt tuyết lớn, sống ở phương Bắc còn lâu hơn cả phương Nam. Tuy những năm qua có sự thay đổi nhưng ấn tượng vẫn còn đó, thành thử không cần lên kế hoạch gì.

Buổi tối gọi video với Khương Uyển Phồn, anh thuận miệng nói ra chuyện đi chơi hai ngày nay. Khương Uyển Phồn kêu lên một tiếng: “Hai người ở Hoa Chí à? Trùng hợp quá, Tiểu Thư cũng đang quay phim bên đó. Anh có muốn đi xem thử không?”

Lái xe mất nửa tiếng, quả thật rất gần.



Sau khi xuống xe, Tạ Hựu Địch nhìn xung quanh một vòng, trông trải nhạt nhẽo, toàn đá là đá, thế là anh ấy kìm lòng chẳng đặng nhíu mày: “Nơi khỉ ho cò gáy này có gì hay mà đến, thà ở khách sạn ngủ còn hơn.”

Trác Dụ nhắc nhở: “Ai là người nhảy cà tưng bảo phải đến?”

Tạ Hựu Địch giải thích: “Tôi chỉ muốn đến xem thử diễn viên đóng thế làm việc thế nào thôi.”

“Cậu có từng nghĩ cô ấy chính là ngôi sao gốc không?”

Thù mới gộp chung với thù cũ quá nhiều, nhất là mối hận bảo anh ấy giống chó Corgi là không thể nhịn được. Dù ngoại hình Thịnh Lê Thư xinh đẹp, Tạ Hựu Địch cũng không muốn nghĩ tốt về cô ấy. Nơi quay phim cách đó khoảng 500 mét đi bộ, loáng thoáng thấy được một góc khung cảnh quay chụp.

Trợ lý đã chờ sẵn ở cách đó không xa: “Chào hai anh, để tôi dẫn đường.”

Tạ Hựu Địch xem như được mở mang tầm nhìn, đụng vai Trác Dụ một cái: “Chỉ là một diễn viên đóng thế mà bày cảnh hoành tráng như này á.”

Trác Dụ không muốn quan tâm.

Thịnh Lê Thư mới kết thúc cảnh quay, mặc áo khoác, cười yêu kiều đứng chờ ngoài lều nghỉ ngơi. Sau khi thấy hai người họ, cô ấy quay đầu nói với nhân viên: “Người đẹp trai kia là chồng của chị em tôi. Còn cái tên xấu xí đó là em trai say mê tôi.”

Tạ Hựu Địch lườm cô ấy, không nói năng gì.

“Được được được, không phải em trai say mê.” Thịnh Lê Thư dụ dỗ bảo: “Là fan, fan hâm mộ được chưa?”

Khi đến lều nghỉ ngơi, Tạ Hựu Địch không nhịn được nữa, lên tiếng kháng nghị: “Đừng bình luận tùy tiện về tôi, ai là em trai say mê, fan hâm mộ của cô hả.”

“Nếu không thì là gì?” Thịnh Lê Thư chợt hiểu ra: “Thú cưng của tôi? Bé corgi mau mau đến đây nào.”

Tạ Hựu Địch đứng sau lưng cô, tức giận nắm đuôi tóc cô nhưng động tác rất nhẹ, chỉ kéo một cái tượng trưng. Thịnh Lê Thư bóp trở tay bóp cổ tay anh, thế mà cú bóp đó lại dùng lực thật: “Buông tay!”

Tạ Hựu Địch đau đớn hết chói tai: “Không buông!”

“Đồ corgi chân ngắn!”

“Chân cô mới ngắn!”

Trác Dụ nghe cãi nhau mà nhức đầu, đành chụp một tấm ảnh gửi cho Khương Uyển Phồn: “Bạn học Tiểu Khương à, xem phim đánh nhau không? Kiểu phát sóng trực tiếp hiện trường ấy.”

Hai phút sau, Khương Uyển Phồn mới trả lời: “Ây dô? Hahaha…”



Vòng chiến đấu thứ nhất tạm thời dừng lại, động tác của Tạ Hựu Địch và Thịnh Lê Thư thống nhất, cùng cầm nước lên uống. Hai người trừng mắt nhìn nhau, rồi lại đồng loạt đặt chai nước xuống, kết quả phát hiện họ rất ăn ý với nhau! Trác Dụ vui vẻ vô cùng, chỉ thiếu nói ra câu hai người ghép thành một đôi được đấy.

Thịnh Lê Thư “hừ” nhẹ một tiếng hòng che giấu sự mất tự nhiên của mình: “Đồ bắt chước.”

Tạ Hựu Địch xắn ống tay áo lên, tức giận đau cả phổi, tủi thân bảo: “Tôi uống nước thì làm sao? Không uống bằng miệng chẳng lẽ uống bằng chân à?”

Thấy có vẻ họ lại sắp náo loạn, Trác Dụ bèn chuyển chủ đề, hỏi: “Lần này quay phim gì vậy?”

“Phim đứng đắn.” Thịnh Lê Thư thở dài, ủ rũ đáp.

“Sao hình như cô thất vọng lắm vậy?” Tạ Hựu Địch khó hiểu: “Phim đứng đắn không tốt sao? Chẳng phải bây giờ ai cũng đề cao kiểu phim có nhân vật chính xuất thân tốt à.”

Thịnh Lê Thư lườm anh ấy, hiểu cái rắm gì, tự dưng lại trò chuyện ước mơ với corgi làm gì không biết.

Trác Dụ thuận miệng hỏi: “Trong phim này cô diễn vai gì?”

“Đương nhiên tôi là nữ chính. Nội dung về gây dựng sự nghiệp, chủ đề hàng không, tôi diễn vai nữ doanh nhân. Nam phụ có chuyện cần tôi giúp nhưng năm lớp 11, tôi crush anh ta, đã tỏ tình và bị anh ta từ chối. Hôm nay anh ta rơi vào tay tôi, sao tôi có thể để anh ta sống yên ổn được.” Miệng mồm Thịnh Lê Thư lanh lợi, nói năng nhanh nhẹn: “Nữ tử trả thù mười năm chưa muộn, đắc tội phụ nữ sẽ không có kết quả tốt.”

Tạ Hựu Địch nghe mà hoảng hốt: “Nam chính thì sao?”

“Đương nhiên nam chính cũng bị sức hút của tôi thu hút rồi, không đáng nhắc tới.” Thịnh Lê Thư vẫn chưa nói đã ghiền: “Nào, chúng ta tiếp tục nói về nam phụ đi, tên nam phụ này rất thích tìm chỗ chết.”

Trác Dụ bỗng nhiên khựng lại, tay cầm chai nước không kìm lực tạo ra một vết hõm trên thân chai.

Crush, tỏ tình, từ chối, tìm chỗ chết… Xâu chuỗi những từ ngữ này, suy nghĩ đứt gãy mấy ngày nay chớp mắt bật sáng đèn.

“Tôi biết rồi.” Anh kìm lòng chẳng đặng lẩm bẩm một mình.

“Cậu biết cái gì?” Tạ Hựu Địch khó hiểu hỏi.



Để đảm bảo an toàn, Trác Dụ kiểm tra đối chiếu lại họ tên của chủ nông trường kia lần nữa. Tên rất dễ nhớ, Lâm Vũ Trụ. Trong số những người Trác Dụ quen biết cũng có một người họ Lâm, quê quán cũng ở đây.

“Đàn em hồi đại học, nhỏ hơn tôi hai khóa, học ngành đào tạo thể dục.” Trác Dụ trầm mặc, cảm thấy chuyện này cực kỳ mơ hồ và khó hiểu, gian nản cất giọng: “Đàn em này từng thích tôi, bị tôi từ chối.”

Lúc ấy Lâm Mễ Dữu còn xếp nến thành hình trái tim dưới ký túc xá nam, cầm micro hét lớn. Tính tình cô gái này y hệt mặt trời, to gan và cay nghiệt, thời gian cô ấy theo đuổi Trác Dụ đã trở thành hình mẫu nữ theo đuổi nam tiêu chuẩn ở trường học.

Tạ Hựu Địch khiếp sợ: “Chủ nông trường là ba cô ấy?”

Trác Dụ khó khăn gật đầu.

“Nghiệt duyên gì vậy trời?” Tạ Hựu Địch thay đổi suy nghĩ, đưa ra một cách thức táo bạo: “Hẹn cô ấy ăn một bữa, cậu dập đầu mười nói xin lỗi cô ấy 10 lần, dỗ dành người ta cho hết giận thì chuyện này có thể thương lượng tiếp.”

Sắc mặt Trác Dụ có phần phức tạp.

“Cậu có còn muốn mở câu lạc bộ trượt tuyết không? Cậu có còn muốn thuê sân không? Cậu có còn nhớ ước mơ của mình không? Ăn một bữa với đàn em thì làm sao, đó là nghiệp cậu tạo hồi niên thiếu mà, sớm muộn cũng phải trả thôi. Bây giờ để cậu nhớ lâu chút, chừa lại đường làm người, sau này có thể gặp nhau. Chắc sau này cậu sẽ không quên đạo lý này nữa đâu.”

Trác Dụ: “…”

“Cô ấy chỉ muốn thể diện của cậu thôi chứ có muốn eo của cậu đâu! Nói đi, cậu chọn thể diện hay ước mơ đây?! Cậu có muốn làm ba vợ mình vui vẻ không?! Hay là muốn giữ vững lòng tự trọng đàn ông buồn cười này?!” Tạ Hựu Địch hỏi với giọng mạnh mẽ vang dội.

Sau khi nghe xong, nhiệt huyết trong Trác Dụ sôi trào, lòng hạ quyết tâm: “Để tôi gọi điện thoại.”

Thịnh Lê Thư áp tay sau rèm cửa che miệng, lặng lẽ mờ đường rời khỏi lều nghỉ ngơi, sau đó trốn dưới tàng cây lớn nhắn tin cho Khương Uyển Phồn.

Thịnh Lê Thư: “Chồng cậu sắp đi gặp mối tình đầu này.”

Thịnh Lê Thư: “Anh ta bảo muốn tặng hai quả thận cho cô ta.”

Thịnh Lê Thư: “Bây giờ tớ đặt vé máy bay cho cậu, nhanh đến đây bảo vệ eo chồng cậu đi.”



Thông qua vài người bạn học, không khó để hỏi được cách liên lạc với Lâm Mễ Dữu.

Tay Trác Dụ do dự dừng trên nút bấm điện thoại, chậm chạp không làm được. Tạ Hựu Địch nắm tay anh bấm nút: “Làm đi.”

Đầu bên kia nhận được tin nhắn rất nhanh, phong cách của Lâm Mễ Dữu vẫn y hệt năm ấy, đi thẳng vào vấn đề chính: “Đàn anh Trác, cuối cùng anh cũng tìm đến em rồi.”

Giọng điệu này mang hai phần hưng phấn, ba phần mong đợi và năm phần vui vẻ vì sắp báo được thù lớn, phiên dịch ra nghĩa là —- cuối cùng anh cũng rơi vào tay em rồi.

Không cần Trác Dụ mở lời hẹn trước, Lâm Mễ Dữu đã chủ động hẹn anh đi ăn tối chung.

Trên đường đi, Tạ Hựu Địch bỉ ổi sờ hông anh, vẻ mặt đau khổ khôn ngần, nhẹ nhàng bảo: “Lát nữa thì quả thận này không còn nữa rồi.”

Trác Dụ mất kiên nhẫn hất tay anh ấy ra: “Đồ thần kinh.”

Lâm Mễ Dữu hẹn tại một quán chuyên về món hấp, cửa tiệm khí thế ngút trời, cô ấy cười tít mắt vẫy tay: “Đàn anh Trác Dụ, đã lâu không gặp.”

Một cô gái nhẹ nhàng ung dung, tính cách bộc trực. Vừa ngồi xuống đã không giấu được lời, nói chuyện liên tục: “Anh đẹp trai hơn hồi học đại học đó nhưng lúc đó anh đáng ghét kinh khủng, nói từ chối là từ chối ngay. Đống nến thắp dưới ký túc xá nam dùng để bày tỏ đấy tốn hết nửa tháng tiền sinh hoạt của em, anh không đồng ý thì thôi, chí ít cũng phải thanh toán tiền cho em chứ!” Lâm Mễ Dữu để tóc ngắn, tràn đầy sức sống. Cô ấy phóng khoáng rót ba ly rượu, uống cạn một lần: “Nào nào nào, giải khát chút.”

Trác Dụ cười cười, gật đầu đáp: “Được.”



Rượu trắng 60 độ cay rát cổ họng, Tạ Hựu Địch suýt thì qua đời tại chỗ.

Lần này Trác Dụ cũng không cần mở lời trước, Lâm Mễ Dữu đã không nhịn nổi từ sớm rồi: “Ngày đó ba em bảo có người muốn làm sân trượt tuyết, em còn vui lắm ấy nhưng mà vừa nghe tên anh thì em chỉ ước lộn ngược ra sau ba cái! Cuối cùng em cũng có cơ hội để trả thù rồi!”

Tạ Hựu Địch hít sâu một hơi: “Cô định trả thù thế nào?”

“Tôi trả thù xong rồi.” Lâm Mễ Dữu buông tay: “Khiến đàn anh nóng nảy sốt ruột nhiều ngày trời thế này tôi đã thoải mái rồi.”

“Chỉ nhiêu đây á?”

“Chứ không thì sao?”

“Không phải,” Tạ Hựu Địch chép miệng một cái, chắp hai tay nghiêng người về trước: “Cô không muốn anh ta cắt một quả thận gì đó à?”

Lâm Mễ Dữu như hiểu ra, ngoắc tay lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ: “Ông chủ, nướng thêm ba quả cật dê nhé!”

Lúc này một giọng nữ hờ hững mà lại quen thuộc lọt vào tai: “Đừng làm cay quá nhé, cổ họng chồng tôi đang đau.”

Trác Dụ tưởng là ảo giác, chợt quay đầu lại.

Ở cửa tiệm, người đang nói chuyện với nhân viên phục vụ gọi thức ăn vừa nãy quả thật là Khương Uyển Phồn.

Trác Dụ cau mày, nhéo bắp đùi mình một cái theo bản năng, đau quá, chắc là thật rồi. Tạ Hựu Địch dụi mắt một cái: “Sao người kia có dáng vẻ giống Tiểu Khương thế?”

Khương Uyển Phồn đi đến, nở nụ cười tươi tắn.”

Điều khiến người ta mê man hơn nữa là Lâm Mễ Dữu ngồi đối diện đột nhiên đứng lên, kích động vẫy tay: “Chị Uyển Phồn!!”



Mẹ của Lâm Mễ Dữu là một cô họ hàng xa của Khương Uyển Phồn, cưới chồng chuyển đến đây đã gần 30 năm, rất ít khi trở về Lâm Tước. Nhưng bà vẫn giữ liên lạc đều đặn với con cháu trong nhà, tạo riêng một nhóm chat nhỏ, thỉnh thoảng khoe khoang nói chuyện phiếm trong đó.

Đã về khách sạn được nửa tiếng mà Trác Dụ vẫn hoảng hốt không thôi.

Khương Uyển Phồn đang tắm, tiếc nước chảy tí ta tí tách hệt như mưa rơi, mà lòng anh cũng như bị ngâm trong nước mưa vậy. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, anh và Khương Uyển Phồn đúng là một cặp đôi được định mệnh sắp đặt bên nhau. Những người từng có ràng buộc tình cảm với anh, đi một vòng lớn, cuối cùng đều là người quen của Khương Uyển Phồn.

Trác Dụ chợt bật cười, vừa cười vừa lắc đầu.

“Hình như anh không hài lòng lắm hay là có chút tiếc nuối?” Cửa phòng tắm mở ra, hơi nóng chen lấn nhau ùa ra lượn lờ trong không khí. Hơi nước như sương trắng bao bọc Khương Uyển Phồn, cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm do mình mang theo, màu xanh mát mẻ tôn lên làn da trắng nõn như tuyết, dễ dàng k!ch thích [email protected] muốn.

Ánh mắt Trác Dụ dần trở nên sâu thẳm và nặng nề, muốn tìm ra kết quả.



Khương Uyển Phồn như cố ý, mở rộng cửa phòng tắm rồi đứng ở cửa sấy tóc như ẩn như hiện. Hương thơm và hơi nóng ập vào mùi anh từng đợt từng đợt, hấp dẫn vô cùng. Trác Dụ vứt bỏ năng lực kiềm chế của mình, ôm lấy cô từ phía sau, bị áo choàng tắm cản trở nên tay anh di chuyển từ dưới lên, cho đến khi bị áo choàng tắm che kín hoàn toàn, cảm nhận được toàn bộ chất liệu vải mềm mại.

Tiếng máy sấy tóc vang dội, nhờ có cổ tay anh giữ người lại nên Khương Uyển Phồn mới không mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Cô xoay người ôm cổ anh, vùi mặt vào xương quai xanh của anh.

Trác Dụ vừa hôn vừa hỏi: “Đến đột ngột thế này là muốn cho anh niềm vui bất ngờ à?”

Khương Uyển Phồn “ưm” một tiếng, không biết là đang đáp lại tay anh hay câu hỏi của anh.

Trác Dụ nắm tiết tấu trong tay, dừng lại đúng lúc này để cho cô sức lực trả lời.

Khương Uyển Phồn cất giọng mềm nhẹ, thẳng thắn đáp: “Em nhớ anh.”

Trái tim Trác Dụ run lên, màng nhĩ như bị nghiền ép cắt đứt, chấn động mạnh mẽ, mật ngọt tuôn chảy trong lòng. Cô tựa như một đứa trẻ thành thật, vô tư kể lể cảm xúc của mình. Trác Dụ vòng tay qua em cô, thong thả dùng một tay nhấc cô lên.

Khăn tắm vẫn còn một sứ mệnh khác, trải ra làm đệm cũng khá thích hợp đấy chứ.

Khương Uyển Phồn giữ lý trí, đẩy vai Trác Dụ: “Ở đây à?”

Lòng bàn tay Trác Dụ vòng qua khoeo chân cô, nhanh nhẹn đẩy lên, thấp giọng bảo: “Yên tâm đi, không dập đầu đâu.”

Lúc Khương Uyển Phồn lấy lại phản ứng thì chỉ miễn cưỡng thấy được đầu tóc đen tuyền hơi bù xù của anh thôi.

Khương Uyển Phồn như hòa vào sóng nước và cơn gió hỗn tạp, không chống đỡ được trước mưa gió kịch liệt, không thể chờ đợi được nữa mà hóa thân thành xuân thủy điên cuồng chảy về nơi anh.

Bên ngoài là bầu trời đêm thoáng đãng rộng lớn, bóng cây trong khách sạn pha tạp và cân đối, cực kỳ giống cơ thể, bờ vai cường tráng của Trác Dụ và đường cong hai chân đong đưa lay động. Khương Uyển Phồn siết tay thành quyền, đặt bên môi, răng cắn vào khớp xương.

Cô định cản anh lại, dùng khuôn mặt đáng thương để nũng nịu cầu xin anh.

Trác Dụ ngẩng đầu lên một lúc ngắn ngủi, qua loa đáp: “… Ừm.”

Ừm.

Cầu gì được nấy, bậc thầy đoán chữ chính thức online.

__

Lời tác giả:

Điểm ngữ văn của ông chủ Trác chắc đạt tuyệt đối đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play