Chương 09: Quý Kiêu mười vạn câu hỏi tại sao
Lúc Quý Kiêu trở về đến ký túc xá đã sát giờ cơm tối, tuy nói bữa trưa cũng chưa ăn, nhưng lúc này đã không còn cảm thấy đói.
"Tiểu Hoa!" Lâm Tử đi theo ngay sau anh, vừa quẹo vào hành lang đã thấy được trong chiếc thùng giấy hôm qua bị Quý Kiêu đặt trong góc có nhiều thêm một con mèo con, "Mắt em không bị hoa chứ, thật sự là Tiểu Hoa!"
"Rất kỳ lạ, đồ hộp cho mèo còn đó, cậu lấy đút nó ăn đi." Quý Kiêu rất bình thản trả lời, rồi trở về phòng mình, ngồi trên ghế ngây ngẩn.
Anh có cảm giác sợ hãi kho hàng không cách nào diễn tả được, hôm nay nhìn thấy kho hàng bị lửa và khói dày đặc bao trùm, cảm giác này đặc biệt mạnh mẽ, đã vài lần khi anh bước vào trong kho hàng đều muốn quay đầu chạy ra.
Kho hàng, khói, lửa... những thứ này đã nhiều lần xuất hiện trong những giấc mơ của anh mấy năm qua, không ngừng tra tấn anh... Mỗi lần bị ác mộng làm tỉnh giấc vào nửa đêm, toàn thân anh đều toát mồ hôi lạnh, tình trạng kiệt sức giống như mới vừa chạy mấy km về.
Quý Kiêu nhắm mắt lại, Viễn Hàng, xin lỗi.
"Anh không đi tắm à? Hôi muốn chết." Lâm Tử cho mèo ăn xong đẩy cửa bước vào, tay phẩy phẩy dưới mũi.
"Mời ngài ngửi mùi của mình đi." Quý Kiêu cười cười, đứng lên đi lấy khăn tắm.
"Tôi phát hiện hôm nay anh hơi lạ." Lâm Tử vỗ vỗ anh, "Sau này đừng xúc động như vậy, trong kho hàng không có ai, nếu cái bình gas kia có nổ, thì cũng không có nhân viên thương vong, anh liều mạng khiêng ra làm gì a, tôi chưa kịp làm rõ tình huống, lỡ đâu nổ thì sao!"
"Ừ." Quý Kiêu bước ra cửa, hôm nay vừa ra khỏi đám cháy, anh cũng đã bị Ngũ Chí Quân mắng một trận, nói anh cậy mạnh, anh thoáng liếc cho con mèo trong thùng, phát hiện chân sau của con mèo con được nẹp lại, anh quay đầu nhìn Lâm Tử, "Cậu làm hả?"
"Không, trở về là đã có, anh nói xem có phải đứa bé kia làm con mèo bị thương..."
"Chắc không đâu," Quý Kiêu xoay người lấy ngón tay chọc chọc vào chân mèo con, "Hơn nữa quan trọng không phải là chuyện này, quan trọng hẳn là vì sao con mèo lại ở chỗ cậu ta?"
"Hơn nữa, cậu ta còn biết đây là mèo của chúng ta?" Lâm Tử suy nghĩ nửa ngày, "Còn nữa, cậu ta vào bằng cách nào..."
"Đi tắm trước đã, chút nữa hỏi trực ban." Quý Kiêu nhìn nhìn con mèo, chỉ một đêm không thấy, ngược lại đã ăn uống rất tốt, hai người túm tụm xung quanh nó, nó vẫn cúi đầu ăn không ngừng, chẳng lẽ hôm qua do bị thương, đau quá nên không ăn nổi?
...
Không biết Lục Khoa đã làm cách nào, đã làm xong thủ tục chuyển trường, là một trường trung học tư thục trong thành phố, nghe nói tác phong của trường nghiêm minh, tỷ lệ lên lớp rất cao. Đinh Mùi hoàn toàn không có hứng thú, cậu đã không còn tìm hiểu đi vào học ở ngôi trường này, thì có liên quan gì đến việc tu để mọc đuôi, mỗi ngày ngây ngốc cùng một đám nhóc con, cậu nghĩ thôi cũng đã phiền não muốn rụng lông.
"Tôi sẽ đóng học phí cho cậu, cuối tuần cậu đến quán giúp một chút là được." Lục Khoan ngồi sau bàn làm việc, khe khẽ xoay ghế dựa, "Đừng phiền muộn nữa, Bác Hai kêu cậu đi, cậu phải đi."
"Ông ta có đi học sao." Đinh Mùi bĩu môi.
"Không biết, lúc tôi biết ông ấy, ông ấy đã là Bác Hai." Lục Khoan cười cườ, phất phất tay, "Đi chuẩn bị đi, một chút nữa tự đến trường ghi danh, cố gắng học hành mỗi ngày tiến lên, đừng dọa người ta a, mèo con."
Đinh Mùi cả thấy Lục Khoan là một cười rất có bản lĩnh, hắn ta có thể dễ dàng biến cuộc nói chuyện vốn có thể kết thúc bình thường trở thành khiến mọi người rất tức giận, ở phương diện chọc người nổi nóng này, không ai so được với thành tựu của Lục Khoan.
Đinh Mùi không có gì để chuẩn bị, cả túi sách cậu cũng không có, tay không đi thẳng ra cửa. Quán café còn chưa bắt đầu mở cửa, hai cô gái trong quán đang vội vàng lau dọn, thấy cậu đi ra liền chào: "Đinh Mùi, đến trường hả?"
"Ừ." Đinh Mùi đẩy cửa bước ra ngoài, cậu không phải người siêng năng, nhưng lúc này cảm thấy cảm thấy ở lại quán dọn vệ sinh so với đến trường còn thú vị hơn nhiều.
Trường học không gần, cậu đã tìm đường, ngồi xe buýt mất đến bốn mươi phút. Cậu cân nhắc giữa việc ngồi xe hay chạy thẳng tới đó, cậu rất ít khi ngồi xe, người sử dụng phương tiện giao thông công cộng rất nhiều, cho nên dù đi đâu cậu cũng muốn chạy trước, đương nhiên, phạm vi hoạt động của cậu cũng không lớn, cậu không phải mèo hoang.
Bước trên đường được vài bước, Đinh Mùi nghe sau lưng có người bấm kèn, vì thế nhích nhích người vào trong, lại nghe bấm kèn tiếp, cậu lại nhường nhường, nhường xong mới nhớ ra, bản thân cậu đang đi trên lối đi bộ, vì thế hơi tức giận quay đầu lại.
Trên lề đường sau lưng, có người chạy xe máy theo sau cậu, thấy cậu quay đầu lại, cười cười với cậu, còn vẫy vẫy tay: "Hi!"
"Gọi tôi?" Đinh Mùi dừng lại nhìn anh, đối diện với người năm lần bảy lượt đụng phải, cậu đã lười nghĩ nhiều, sức mạnh cảm thán 'duyên phận gì đây' cũng mất tiêu.
"Ừ, tên tôi là Quý Kiêu, chắc cậu còn nhớ ra tôi chứ?" Xe Quý Kiêu chậm rãi trượt đến cạnh cậu.
"Đinh Mùi." Đinh Mùi nhếch nhếch khóe miệng, xem như đang cười.
"Người hôm qua ôm mèo đứng bên ngoài trung đội chúng tôi là cậu phải không?" Sáng sớm Quý Kiêu đi tìm cậu không phải không có lý do, anh đã hỏi phòng trực ban, hôm qua không có người lạ vào tòa nhà trung đội, anh cũng vô cùng nghi ngờ việc một con mèo bị gãy chân lại có thể tự mình leo lên đến hành lang lầu ba ký túc xá.
"Đúng."
"Tiểu Hoa là cậu trả lại à?"
Tiểu Hoa? Đinh Mùi ngẩn người, mới hiểu ra đó là tên của con mèo nhỏ, cậu cảm thấy vô cùng bội phục khi Quý Kiêu có thể tự nhiên đặt một cái tên quê đến không thể quê hơn được kia.
"Ừ." Cậu gật gật đầu.
"Cậu vào trung đội chúng tôi bằng cách nào?" Quý Kiêu gạt chống chân xuống, xe tắt máy, anh cảm thấy nói chuyện với cậu bé này có hơi vất vả, ngoại trừ 'ừ' và 'đúng vậy', thêm một từ cũng không có.
Lần này Đinh Mùi ngay cả 'ừ' cũng không nói, đúng vậy, vào trong bằng cách nào? Đương nhiên là lẻn ra sau tòa nhà, sau đó bám lên gờ tường xoẹt xoẹt xoẹt trèo lên, đối với một con mèo, một chút khó khăn cũng không có.
"Còn nữa, sao Tiểu Hoa lại ở chỗ cậu? Con mèo đen kia là cậu nuôi hả? Nó biết ăn trộm mèo? Chân của Tiểu Hoa do cậu băng bó hả? Sao cậu biết Tiểu Hoa là của trung đội chúng tôi?" Quý Kiêu thấy cậu không lên tiếng, dứt khoát đem mọi nghi vấn phun hết ra, sau khi nói xong bản thân anh cũng giật mình, lại có nhiều điểm đáng nghi như vậy...
Đinh Mùi nhìn anh, ánh mắt vừa đen vừa sáng, nhưng dường như không định mở miệng nói, giống như bị những câu hỏi liên tục của anh dọa rồi. Quý Kiêu cũng không nói gì nữa, trước khi Đinh Mùi trả lời, anh đã không còn biết nên nói gì nữa, chỉ có thể đứng nhìn cậu.
Nhìn nhau được một lúc, Quý Kiêu có phát hiện mới, đột nhiên nhớ ra ngày đó khi nhìn thấy Đinh Mùi ở quán café vì sao anh lại cảm thấy kỳ lạ, chính là vì đôi mắt màu hổ phách đang hiện ra trước mặt anh, anh nhìn vào mắt Đinh Mùi, do dự một chút, "Ngày nọ lúc tôi khiêng cậu ra... màu mắt của cậu không phải màu này mà? Màu vàng?"
Đinh Mùi nhanh chóng quay mặt đi, "Kính áp tròng thẩm mỹ."
"Kính áp tròng thẩm mỹ? Cậu đi ngủ đeo kính áp tròng, còn ban ngày thì tháo ra?" Quý Kiêu rất kinh ngạc, còn có người khác người như vậy, "Tính cách thực là... không sợ hư mắt hay sao?"
Cho đến bây giờ Đinh Mùi chưa từng gặp phải người có nhiều vấn đề để hỏi như vậy, cho dù là người có duyên khi nhìn thấy chân thân của cậu, cũng không ai có được sức mạnh hỏi mười vạn câu hỏi tại sao như Quý Kiêu này.
"Tôi... trễ giờ học rồi." Đinh Mùi thật sự không có cách nào trả lời câu hỏi của anh được, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng đề máy, sau đó nghe được tiếng máy xe ngày càng gần, Quý Kiêu bấm kèn: "Không phải cậu đã nói cậu không đi học sao?"
Trong tích tắc Đinh Mùi thật sự không thể nhịn nổi nữa, cậu quay phắt người lại, đè tay lên tay lái xe máy của Quý Kiêu, đôi mắt long lên: "Anh rất đáng ghét, có biết không!"
"...Biết." Khi Đinh Mùi đặt tay lên xe, Quý Kiêu cảm giác được một lực cản rất rõ ràng, nhìn đoán không ra sức lực cậu nhỏ này còn rất lớn.
"Vậy thì im miệng!" Đinh Mùi đập lên đồng hồ xe một cái, quay đầu bước đi, người này phiền muốn chết, thật sự phiền muốn chết!
Quý Kiêu vui vẻ, biết rất rõ ràng, cậu nhóc này đã nổi giận, bản thân anh còn một đống câu hỏi mà không ai có thể trả lời kia cũng không gấp gáp gì, anh rồ ga một chút đuổi theo: "Đinh Mùi!"
"Tránh ra!" Đinh Mùi nhìn thẳng về con đường phía trước bước đi, mắt cũng không liếc qua phía anh một cái.
"Không hỏi nữa," Quý Kiêu cười cười, vượt qua cậu, rồi dừng lại sát lề, chỉ chỉ vào chỗ ngồi phía sau, "Lên đây đi."
"Làm gì?" Đinh Mùi dừng lại.
"Không phải cậu bị trễ giờ rồi sao, tôi chở cậu đi, nhanh lên."
Đinh Mùi không nói gì, cũng không nhúc nhích. Cậu chưa ngồi xe máy bao giờ, trừ xe buýt và tàu điện ngầm... thì chỉ có xe ngựa, cậu chưa từng ngồi lên phương tiện giao thông nào khác.
Cậu có hơi do dự.
Nói thật, khi Quý Kiêu mời cậu lên xe, cậu rất phấn khỏi, dù cậu không thích đồ vật hiện đại lắm, nhưng tốc độ xe máy lại làm cậu vô cùng hứng thú, bình thường dù cậu chạy trốn có nhanh đi nữa, cũng không thể nhanh bằng thứ này.
Trừ khi là nhảy từ trên lầu xuống, đó cũng là lý do mà cậu thích vào nửa đêm từ trên ban công nhảy xuống dưới.
Cảm giác lông toàn thân đều được gió thổi qua, cậu rất thích... tuy lúc này cậu không có lông.
"Nghĩ cái gì vậy?" Quý Kiêu huơ huơ tay trước mặt cậu, "Sợ tôi chở cậu đi bán sao, mấy bé gái còn được một vài đồng, còn cậu thì chẳng được bao nhiêu."
"Câm miệng." Đinh Mùi nhìn anh một cái, nghiến răng hạ quyết tâm, nhấc chân ngồi lên xe.
Quý Kiêu đề máy, tăng ga rồi vọt đi . Quán tính làm cả người Đinh Mùi ngã mạnh về phía sau, cậu vội vàng vươn tay chụp về trước một cái, vừa lúc nắm được áo Quý Kiêu, túm chặt một lúc mới ổn định được.
"Nắm ở đây." Quý Kiêu nghiêng người về phía trước, tay vòng lại chỉ chỉ vào chiếc thắt lưng lộ ra bên hông mình, "Áo sắp bị cậu xé rách rồi."
"A." Đinh Mùi nhìn nhìm, thì tay túm chặt lấy.
Gió sáng sớm mang theo hơi lạnh thổi qua tai, Đinh Mùi híp híp mắt, cảm giác này thật làm người ta thư thái, cậu ngửa đầu ra, tóc xõa tung trong gió, làm cậu có chút xao động muốn kêu meo meo vài tiếng.
...
Trướ khi quán café bắt đầu mở cửa, Lục Khoan sẽ luôn xuống dưới đi một vòng kiểm tra, nhưng hôm nay hắn không xuống. Sau khi Đinh Mùi đi, hắn mở máy tính, hệ thống nhắc có thêm một email mới.
Hắn mở hộp thư, người gửi là J, trong mail không có nội dung, hắn nhíu nhíu mày, nhấp chọn mở file đính kèm.
Vài tấm hình từ từ hiện ra trước mắt hắn, hình rất lớn, vô cùng rõ ràng, nội dung trong hình khiến hắn buồn nôn một trận, bất giác phải che miệng lại.
"Chết tiệt." Lục Khoan nhanh chóng tắt hình ảnh kia đi, nghĩ nghĩ một chút liền xóa luôn email kia.
Những tấm ảnh kia không biết là ai chụp, chụp ở đâu, nhưng nội dung đều không khác nhau là mấy. Mèo chết hắn đã nhiều, nhưng lại có người chụp ảnh rồi gửi đến mail cá nhân của hắn, đã nói được những con mèo đó không phải mèo bình thường.
Chúng là mèo chín đuôi, nhưng chưa mọc được chiếc đuôi thứ chín, giống như Đinh Mùi, vẫn còn đang tu đuôi.
Lục Khoan đứng trước của sổ hút hết một điếu thuốc, lại tỉ mỉ lau sạch hoa hoa cỏ cỏ trên bệ cửa sổ xong, mặc áo khoác xuống lầu.
"Ông chủ ra ngoài sao?" Cô gái nhỏ đã lau dọn sạch bàn ghế trong quán, đang bận rộn sau quầy pha chế, thấy hắn bước về phía cửa, thấy có hơi kỳ lạ, Lục Khoan ít khi ra ngoài.
"Ừ, chiều hay tối mới về, mọi người cố gắng nhé." Lục Khoan lên tiếng.
...
Khi Quý Kiêu ngừng xe lại trước cổng trường, Đinh Mùi vẫn còn ngồi trên xe ngẩn ngơ một lúc lâu mới xuống.
"Không đến trễ, đi vào thôi." Quý Kiêu nhìn nhìn, điều kiện gia đình cậu nhỏ này cũng không tệ lắm, có thể vào được trường trung học tư thục này.
Trước kia Quý Kiêu thường đến ngôi trường này, vì mặt trời Trầm Du nhà họ đã học ở trường trung học này, anh bị gia đình bắt phải đưa đón Trầm Du mội ngày, cho nên mỗi chiều tan học đều điên cuồng chạy thẳng qua đây, ngồi chồm hổm trước cổng trường chờ cô.
Đến lúc anh lên trung học lại không được tốt số như vậy, mẹ anh nói, mày học ở trường công lập đi, được chuyển đến đâu thì học ở đó.
"Cám ơn." Đinh Mùi cười với anh.
Trong tích tách Quý Kiêu cảm thấy có muôn vàn xúc động, lần đầu tiên anh thấy Đinh Mùi cất vẻ mặt lạnh lùng cùng nụ cười giả tạo đi để cười thật lòng, vẻ ngoài của cậu nhỏ này rất dễ nhỉn, khi cười rộ lên mắt khẽ nheo lại, rất cong.
"Đừng khách sáo, không có gì thì tôi đi đây." Quý Kiêu vẫy vẫy tay.
"Khoan đã..." Đinh Mùi đã xoay người bước đi rồi chợt dừng lại, xoay đầu gọi một tiếng.
"Hửm?"
"À... chiều nay anh có rảnh đến đón tôi không?" Đinh Mùi nhìn Quý Kiêu, hoặc là nói, nhìn vào xe Quý Kiêu, "Tôi muốn ngồi xe này lần nữa."
Quý Kiêu khoanh tay lại, anh không ngờ Đinh Mùi lại đưa ra yêu cầu như vậy với một người chỉ mới gặp mặt hai lần, lại còn nói chuyện với nhau không được vui vẻ mấy, ngón tay gõ gõ lên cằm vài cái, "Căn cứ vào đâu?"
"Vậy thì thôi." Đinh Mùi nói dứt khoát một câu, quay đầu bước về phía cổng trường.
Quý Kiêu buồn cười, tính tình cậu nhỏ này cũng xấu quá a, đề máy xe, la lớn về phía bóng lưng của Đinh Mùi: "Không có nhiệm vụ tôi sẽ đến."
~oOo~