Chương 17: Chú mèo kia là thần tiên

"Dạo này cháy nhiều quá, đã là vụ thứ ba trong tháng rồi." Quý Kiêu ngồi trên xe sửa sang quần áo, lại theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng ra phía sau xe, có hơi không yên tâm về chú mèo nhỏ, trước khi ra ngoài nó đã chạy đến cửa, không chừng sẽ trốn đi mất.

"Chung cư cũ trong thành phố còn nhiều, nhà nào nhà nấy giống như trạm thu mua thu nhỏ, chỉ vô tình ném tàn thuốc thì tan tành." Trương Tân Văn xoa xoa mặt, bắt đầu các bước vật lý trị liệu cho mặt.

"Đại gia Quý." Mắt Lâm Tử vẫn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.

"Hửm?" Quý Kiêu nhìn cậu ta một cái, biết hắn muốn nói gì, cười cười, "Yên tâm đi, tôi không phải người ưa thể hiện."

"Đúng rồi, Tiểu Quý, tật xấu này của cậu phải sửa đi," vẻ mặt Hồ Khải Minh nghiêm túc vỗ vỗ lên vai Quý Kiêu, "Lần trước cậu khiêng bình gas suýt chết là quá kích động rồi, cho dù có chuyện gì cũng cần phán đoán rõ ràng trước, đội viên PCCC còn không hiểu về cháy nổ so với dân thường a."

"Tuân lệnh." Quý Kiêu có chút bất đắc dĩ, anh không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng Hồ Khải Minh có lòng tốt, anh chỉ có thể cười đáp lại.

...

Cách đuôi xe khoảng một mét, nó lấy đà, rồi lao mạnh về trước, chân trước bắt được đòn ngang ngay đuôi xe.

Sau đó, cứ ôm chặt như vậy.

Xe lao đi rất nhanh, có hơi điên cuồng, hai chân sau nó liên tục hất lên, nhưng trước sau vẫn không bám được đòn ngang, cứ luôn phất phơ phía sau xe, không nhìn kỹ còn tưởng ở sau xe cột thêm một mảnh khăn đen.

Quá mất mặt.

Nó bực bội ôm chặt đòn ngang, cái đuôi chỉa thẳng để giữ thăng bằng, giống như vị chỉ huy giàn nhạc, chắc không đến nỗi treo như vậy cho đến khi xe ngừng lại đi?

Nó dùng hết sức giơ chân sau lên, vì tăng chiều dài chân sau lên để có thể bám được vào đòn ngang xe, nó xòe hết vuốt ra, rõ ràng dễ nhận ra rằng trên chiếc xe lắc lư này, một chút độ dài như thế vẫn không đủ.

Chân quá ngắn...

Nó cứ bám vào đòn ngang sau xe như thế chạy đến nơi xảy ra hỏa hoạn, xe cứu hỏa chạy đến gần đám cháy thì thắng gấp, nó bị lực quán tính quá lớn hất văng xuống lòng đường, lăn xuống gầm xe.

Khốn nạn...

Nó bị rơi có hơi choáng váng, ngơ ngẩn nằm dưới gầm xe một lúc.

Xe vừa dừng lại đã thấy cửa xe mở ra, tiếp theo nhìn thấy vài người nhảy xuống, nó không nhìn thấy hết người, chỉ có thể nhìn được đôi giày họ mang, vậy mà nó vẫn có thể từ trong những đôi chân kia nhận ra Quý Kiêu, vì Quý Kiêu đáp xuống đất nhẹt hơn những người khác.

Nó kề sát vào bánh xe, nhìn ra ngoài.

Đây là một con đường nhỏ, trước đây chưa từng đi qua, cũng có thể đã từng đi ngang, nhưng không có ấn tượng.

Khu phố lụp xụp, nhà ở đều là nhà trệt kiểu cũ, cũng có vài căn cơi lên hai ba tầng lầu, cũng không thiếu những căn nhà lụp xụp sát lề đường, đám cháy bắt nguồn từ một căn nhà này, nhưng bây giờ lửa đã lan tràn, khắp nơi đầy tiếng người kêu khóc.

Lông người nó dựng thẳng lên hết, trong nhà nọ vẫn còn người.

"Chết tiệt, trụ cứu hỏa không có nước!" Lâm Tử tìm thấy trụ cứu hỏa giữa một đống tạp vật chất lộn xộn, nhưng không có nước.

(trụ cứu hỏa)

"Phía trước còn một cái nữa? Một đội đi lấy đi!" Ngũ Chí Quân chỉ chỉ qua bên con đường nhỏ đối diện, "Đội Trương Tân Văn vào cứu người! Chú ý an toàn! Có tình huống đột ngột phải gọi giúp đỡ ngay!".

Quý Kiêu theo sau Lâm Tử lao vào trong đám cháy, lúc đi vào liền có hơi sợ hãi, lửa cháy rất lớn, nơi phát sinh cháy là một phòng khách bị chia năm xẻ bảy, nhưng bây giờ phòng khách này đã bị thiêu rụi, trong đám khói dày đặc không thể nhìn rõ được lối đi nữa rồi.

Chủ nhà này là hai người lớn tuổi, mang theo một đứa cháu nội trai vào ở, ông nội đã thoát ra ngoài đang đứng ngồi không yên, nói cháu trai còn đang ngủ trên lầu hai, người bạn già thì đang ở trong phòng ngủ lầu một.

Lâm Tử lao thẳng xuyên qua phòng khách chuẩn bị kiểm tra những căn phòng phía sau, Quý Kiêu ra hiệu xong, đã chạy lên lầu hai đang cháy rất lớn. Vừa mới bước chân lên cầu thang, trong lòng anh đã thấy nặng nề, làm bằng gỗ, đã giãn ra.

Trọng lượng cơ thể Quý Kiêu vừa đặt lên, ván gỗ lập tức gãy một đoạn. Anh đi dọc theo cầu thang vọt lên lầu hai, cúi người hét to, lầu hai có ba căn phòng liền kề nhau, nên xem như dễ tìm, có căn phòng đẩy cửa ra là có thể nhìn ra bên trong không có người, chỉ có mấy thùng giấy thùng gỗ linh tinh, cũng bắt đầu bốc cháy.

Lúc Quý Kiêu phá cánh cửa căn phòng cuối cùng thì nghe được tiếng khóc của trẻ con.

"Cậu bạn nhỏ! Cháu đang ở đâu!" Trong căn phòng đầy khói, cửa sổ và vật dụng trang trí đều làm bằng gỗ, đang cháy lách tách, anh gần như không nhìn thấy vật gì, chỉ có thể nương theo tiếng khóc lần mò bước đến.

Cậu bé con vẫn đang khóc, không nói gì, có lẽ quá hoảng sợ, bộ áo chống cháy nặng nề của Quý Kiêu bị lửa đốt giống như đang đứng trong lò nướng, mồ hôi túa ra như mưa, chợt nghe được tiếng động trong phòng mà đổ mồ hôi lạnh, trần nhà đang sụp.

Quý Kiêu bò rạp trên mặt đất một vòng mới tìm được tiếng khóc của cậu bé đang phát ra từ ngăn tủ kệ TV, cậu bé rúc vào trong ngăn tủ tối thui dưới kệ, mà lửa đã lan đến ngăn tủ bên cạnh.

"Đưa tay cho chú, chú dẫn cháu ra ngoài, đừng sợ." Quý Kiêu đưa tay muốn kéo cậu bé ra, nhưng cậu bé vừa ho khan vừa cố gắng rúc vào trong tủ, cái giường sau lưng Quý Kiêu đang cháy phừng phừng, cậu bé nhìn ngọn lửa có chết cũng không chịu chui ra, chỉ biết vừa ho vừa khóc.

Quý Kiêu nghe một tiếng gãy giòn từ trên nóc nhà vọng xuống, kinh nghiệm nói cho anh biết, là xà ngang đã không chống đỡ được nữa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, toàn là khói, không nhìn thấy được gì, nhưng nếu không dẫn cậu bé đi, nóc nhà sụp xuống, tất cả mọi người đều xong đời.

"Đừng sợ." Quý Kiêu không còn đoái hoài gì đến cậu bé đang vùng vẫy trong hoảng sợ, anh kéo mạnh chân lôi cậu bé ra ngoài.

Chắc chắn không thể đi xuống bằng cầu thang, chỉ có thể ra ngoài bằng cửa sổ, anh vừa mới ôm cậu bé vào lòng, còn chưa kịp đứng lên, trên nóc nhà nổ một tiếng, một thanh xà ngang gãy đôi.

Quý Kiêu không còn thời gian để chạy, cũng không thể phán đoán được hướng nào là hướng cần phải tránh, trong nháy mắt khi nghe được tiếng động, ôm chặt cậu bé trong lòng, nằm sấp xuống sàn nhà, tay và chân chống lên, giữ không gian cho cậu bé.

Lúc anh nghiêng đầu đã nhìn thấy được xà ngang bằng gỗ đã cháy đen thui mang theo ngọn lửa đổ ụp xuống người anh.

Con bà nó.

Hy sinh vì nhiệm vụ... Còn chưa quen một người con gái nào...

Vị trí thanh xà gỗ kia rơi xuống ở ngay đầu và cổ anh.

Nhưng Quý Kiêu còn chưa có thời gian để bắt đầu nhìn lại cuộc sống bi thảm trong hai mươi năm qua của mình, liền thấy một bóng đen mang theo ánh sáng xanh lướt qua.

Còn chưa chết mà ảo giác đã nhào vô góp vui rồi...

Anh cảm thấy mình nhìn thấy bóng chú mèo đen đang phát ra ánh sáng xanh bay qua không trung nhào đến xà gỗ đang rớt xuống người anh.

Thần tiên đến rồi...

Vì sao thần tiên lại là một con mèo... lại còn mang dáng vẻ giống y như Đinh Vuốt Nhỏ vậy...

Ảo giác thật sự thần kỳ.

Khi xả gỗ đập mạnh xuống đầu vai Quý Kiêu, anh nghiến răng chửi một câu: "Mẹ nó!"

Từ trong bộ đàm truyền ra tiếng Lâm Tử: "Quý Kiêu báo cáo tình hình!"

"Cửa sổ lầu hai, phòng ngủ bên trái," Quý Kiêu ráng chịu đau hét, "Tôi bị xà nhà đè rồi, cậu bé ở chung với tôi."

Vừa nói xong câu này anh thật sự không chịu nổi nữa, toàn bộ sau lưng anh đều đang đắm chìm trong đau đớn, anh chỉ có thể dùng đầu chống xuống đất, cố gắng giữ khoảng không dưới người, sau đó trước mắt tối sầm mất đi tri giác.

Khi tỉnh lại xung quanh đã không còn khói đen và lửa cháy, đập vào mắt Quý Kiêu đầu tiên là nóc phòng màu trắng và chai thủy tinh truyền dịch.

"Quý đại gia," Giọng nói Lâm Tử từ bên cạnh truyền đến, sau đó khuôn mặt hắn từ từ xuất hiện trước mắt Quý Kiêu, "Xém chút nữa ngài ngủm củ tỏi rồi."

"Vậy chắc cậu đã khóc suốt đường đi à." Quý Kiêu nhìn vẻ mặt của Lâm Tử là biết mình không có chuyện gì lớn, thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên anh gặp xui trong hỏa hoạn, "Đứa bé kia không sao chứ?"

"Thằng bé không sao, chỉ hơi ngạt khói, hoảng sợ," Lâm Tử cười cười, còn vỗ vỗ lên mặt anh, "Mạng anh lớn, xà gỗ kia rơi chếch lên trên một chút thôi là vừa vặn đập vào đầu anh, lúc tụi em chạy lên anh rất có khí thế anh hùng nha, đã ngất xỉu rồi mà mông vẫn có thể vểnh lên được đấy."

Quý Kiêu nhớ đến lúc xà gỗ rơi xuống anh có thoáng thấy cái bóng, bây giờ ngẫm lại cảm thấy hơi khó tin, anh vốn định kể ra, nhưng vẫn không sao mở miệng được, những chuyện này tụi Lâm Tử nghe xong không biết chừng sẽ thay nhay sỉ nhục anh: "Anh không có chuyện gì phải không? Anh muốn ra viện."

Anh sốt ruột muốn trở về nhìn Đinh Vuốt Nhỏ.

"Không thành vấn đề, không bị thương gì đến xương, đoán chừng bị đập thêm hai lần nữa vẫn không sao, bác sĩ nói anh kiểm tra lại một lần nữa là có thể về," Lâm Tử rót cho anh một ly nước ấm, "Lão đại cho anh ba ngày nghỉ phép, nghỉ ngơi cho đi nha."

Quý Kiêu bị lôi đi kiểm tra hết một lượt, sau khi xác định thân thể không có vấn đề gì, Ngũ Chí Quân lái xe chở anh về thẳng trung đội, giữa ánh mắt ân cần và một đống lời hỏi thăm các thứ rồi khẳng định không có vấn đề gì vâng vâng, mỗi lần có hỏa hoạn, bất kể có ai gặp chuyện, đều khiến mọi người lo lắng không yên cả buổi.

Quý Kiêu nhiều lần huơ chân múa tay, thể hiện đủ kiểu dáng pose, sau khi chứng minh với mọi người mình thật sự không sao cả liền chạy về ký túc xá.

Cửa phòng ký túc vẫn đang mở, Tiểu Hoa đang đi dạo dọc theo hành lang, xem ra chân đã sắp lành hẳn, anh hơi sốt ruột phóng qua Tiểu Hoa vào thẳng trong phòng.

Đập vào mắt đầu tiên là chú mèo nhỏ hình như còn đang ngủ trên chiếc mền lông mềm nhỏ xíu trải trên giường, chợt khẽ thở ra, không ngờ vật nhỏ này vậy mà không bỏ trốn.

"Vuốt Nhỏ," Quý Kiêu bước đến lấy ngón tay xoa xoa trên lưng nó, "Đinh Vuốt Nhỏ."

Mắt con mèo đen hé ra một chút, nhìn thấy là anh, trở mình, giơ bụng lên trời, nhắm hai mắt lại.

"Ngủ ngon như vậy..." Quý Kiêu cười cười, lấy quần áo treo trong tủ ra đi tắm, "Tao tắm trước nha, rồi đến chơi với mày."

Không còn sức để chơi với anh nữa.

Nó nằm trên giường, nghe tiếng Quý Kiêu đóng cửa đi ra ngoài, chậm rãi mở mắt, mệt chết đi được.

Xem ra Quý Kiêu không sao rồi, chỉ cần cái xà gỗ kia không đập lên đầu anh ta là được, thể chất của Quý Kiêu, bị đập một chút hẳn không thành vấn đề... Nó ngáp một cái, xem ra cảm giác của nó vẫn rất chuẩn, quả nhiên Quý Kiêu sẽ gặp chuyện xui.

Lúc đẩy xà gỗ ra nó dùng hết sức lực, ngay cả mũi cũng đè ép, nhưng dù sao thì đầu nhỏ quá, hơn nữa vừa mới mất chiếc đuôi chưa lâu, lại treo lơ lửng trên xe cả buổi, lúc đẩy ra đã không còn mấy sức, có thể đẩy xà gỗ kia trật ra một chút đã quá tốt rồi.

Bây giờ nó chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon phục hồi một chút sức lực.

Khi Quý Kiêu tắm xong trở về phòng, chú mèo nhỏ vẫn nằm xải lai ngủ say sưa trên giường, bốn chân đều giang rộng ra hai bên người. Khi Quý Kiêu lấy áo gối hôm trước đắp lên bụng nó, nó cũng không động đậy một chút nào.

Quý Kiêu nằm xuống cạnh nó, vai nhói đau, anh nghiêng người nhìn chú mèo nhỏ, vươn tay khẽ nhấn nhấn chân trước nó: "Đinh Vuốt Nhỏ..."

Chú mèo không nhúc nhích, Quý Kiêu lại nhấn bàn chân khác, ngay lúc muốn gọi một tiếng, đột nhiên phát hiện móng vuốt của nó có hơi là là. Anh cau mày nhấc móng vuốt nó lên kề sát vào nhìn, chợt ngơ ngẩn cả người.

Lớp lông đen quanh đệm thịt dưới chân nó vậy mà có vài chỗ bị đốt trụi!

Quý Kiêu quá hoảng sợ, nhanh chóng nhắc một chân khác của nó lên nhìn nhìn, tình huống cũng y như thế...

"Đinh Vuốt Sắc!" Quý Kiêu bật người dậy.

Cuối cùng động tĩnh của Quý Kiêu cũng làm nó tỉnh dậy, lập tức phát hiện Quý Kiêu đang nắm lấy chân nó, nó nhanh rụt chân lại, thoáng giật giật một cái, cúi đầu liếm mấy cái lên chân, lúc đẩy xà gỗ ra lớp lông quanh móng chân đã bị đốt trụi lủi, hơn nữa còn vương chút khét lẹt, chỉ là nó quá mệt mỏi, quên đề phòng Quý Kiêu.

Quý Kiêu ngừng vài giây, kéo giật chân nó ra, túm nó đứng dậy, sau đó trừng mắt: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thì là chuyện đó đó... Nó rụt chân lại lần nữa, xoay người quay lưng lại với Quý Kiêu, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

"Không phải tao hoa mắt đúng không? Không phải tao bị ảo giác?" Quý Kiêu thật sự khiếp sợ vô cùng, lại xoay người nó lại đối diện với mình, "Mày nói cho tao biết đã xảy ra chuyện gì? Lông ở bàn chân của mình sao lại dính vào như thế?"

Là cháy khét, không phải dính! Nó im lặng nhìn Quý Kiêu, cảm thấy ngay cả dựng lông cũng không còn sức nữa, chuyện không thể biến lại thành người vẫn chưa giải quyết được, bây giờ lại đụng thêm tình huống này nữa!

"Không phải mày đã..." Quý Kiêu nhìn nó chằm chằm, nửa câu sau anh cũng không còn can đảm nói ra, thật là ngốc quá đi!

...

Lục Khoan ngồi trong phòng làm việc, nhìn Bác Hai ngồi đối diện hắn, hai người không ai nói chuyện, trên màn hình máy tính có tấm ảnh chụp, vẫn là người tên J gửi mail đến.

"Đây là lần thứ hai," Lục Khoan im lặng một lúc, đốt một điếu thuốc, "Tôi không biết mấy con mèo này là do người này giết, hay hắn chỉ chụp được, mấy chuyện này cũng không thuộc khu vực của tôi, nhưng không thể để chuyện nào kéo dài được nữa, ai mà biết đến lúc nào sẽ xảy ra chuyện."

"Tổng cộng có mấy cái." Bác Hai không nhìn màn hình, ông không muốn nhìn những thứ này.

"Ba cái."

"Khu vực của cậu trừ Đinh Mùi, vẫn còn một cô bé nữa phải không?"

"Ừm, cô bé kia tôi không lo lắm, cô bé rất cẩn thận," Lục Khoan nhíu nhíu mày, nhớ đến con mèo đen nho nhỏ với dáng vẻ nhàn nhã chỉ biết dựng thẳng đuôi, "Tôi lo cho Đinh Mùi, hai ngày nay tôi chưa thấy cậu ta, ngày mai đến trường cậu ta tìm thử."

"Một chút nữa tôi sẽ tìm nó," Bác Hai đứng lên, "Cậu đi tìm xác mấy con mèo kia đi."

"Tôi tìm ở đâu đây?" Lục Khoan nhíu mày, "Ông tìm khắp nơi còn không thấy, tôi chỉ là người bình thường làm sao tìm được đây."

"Cậu sẽ có cách." Bác Hai cười cười, sửa soạn lại quần áo nhăn nhúm đang mặc, "Cho đến bây giờ cậu chưa từng khiến tôi thất vọng."

"Lần này không giống, tôi có điều kiện," Lục Khoan cũng đứng lên, Bác Hai đang vỗ vỗ lên áo khiến một đống bụi rơi xuống, ông mở cửa sổ ra.

"Cậu nói đi."

"Chuyện của anh tôi."

"Đây không tính la điều kiện, yên tâm đi."

"Cám ơn."

~oOo~

Tiểu Mộc:

Năm mới hạnh phúc, may mắn, sức khỏe và an lành nhé.

HAPPY NEW YEAR 2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play