Bởi vì trên đường gặp Thẩm Niệm Hi, Lục Tế Tân không lập tức đi tìm bạn trong phòng thí nghiệm tập hợp mà ôm Thẩm Niệm Hi.
Trên mặt Thẩm Niệm Hi có một vết đỏ bị nhéo khi đang ngủ trước đó, lúc nãy Lục Tế Tân không chú ý, bây giờ ôm cậu lên mới nhìn thấy.
"Sao mặt đỏ vậy?" Lục Tế Tân xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, non nớt của cậu.
Thẩm Gia Diệu liếc mắt một cái, thản nhiên mở miệng: "Vừa rồi thằng bé đang ngủ trên xe, vẫn còn chưa tỉnh ngủ.”
Chưa tỉnh ngủ ư?
Lục Tế Tân cẩn thận đánh giá vẻ mặt cậu bé, phát hiện vẻ mặt cậu quả thật hơi khó chịu, giống như cọng cỏ nhỏ rũ xuống.
"Trẻ con ngủ không đủ cũng không được." Lục Tế Tân đưa Thẩm Niệm Hi cho Thẩm Gia Diệu để anh ôm cậu trở về ngủ tiếp.
Thẩm Niệm Hi không chịu, xoay thân thể nhỏ bé của mình, quay mông về phía Thẩm Gia Diệu.
Lục Tế Tân luôn kiên nhẫn lạ kỳ với Thẩm Niệm Hi, thấy cậu không chịu cho Thẩm Gia Diệu ôm liền nói: "Nếu tiện thì để tôi ôm thằng bé đi.”
Thẩm Gia Diệu gật đầu với vẻ mặt thản nhiên, sau đó cất bước đi về phía trước.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, ở đây có phòng chuyên dụng của Thẩm Gia Diệu, đôi khi làm việc mệt mỏi thì sẽ tới đây ở hai ngày.
Quản lý đại sảnh thấy Thẩm Gia Diệu đi vào, lập tức dẫn theo quản lý phòng đi lên nghênh đón.
Khi đến phòng chuyên dụng, quản lý đại sảnh lấy thẻ phòng ra mở cửa, Thẩm Gia Diệu đi vào trước, bên trong có một đôi dép nam màu xanh lam.
Sau khi anh cởi giày da xuống rồi đi vào với đôi chân trần, khom người cầm lấy dép lê, đặt ở bên chân Lục Tế Tân: "Em mang đôi này đi.”
Rõ ràng đôi dép này là của Thẩm Gia Diệu.
Lục Tế Tân không cầu kì, mang dép lê vào.

Dép nam hơi lớn, sau khi cô mang vào, đôi chân trắng nõn vẫn trượt về phía trước, phải đi chậm mới không bị rớt dép.
Quản lý đại sảnh và quản lý phòng đi theo phía sau cũng vào theo, hai người không đi chân trần mà là không biết từ đâu biến ra một đôi giày đi dạo mang ở trên chân.
Lục Tế Tân cúi đầu nhìn đôi giày to như thuyền trên chân mình, lại nhìn lướt qua giày trên chân quản lý đại sảnh.
Trong lòng rất không biết nói gì, nếu đã có giày, sao không lấy ra sớm một chút đi.
Quản lý đại sảnh nhìn thấy vẻ mặt thầm hỏi của Lục Tế Tân liền chớp mắt mấy cái, nói với vẻ mặt rất vô tội: "Chỉ có một đôi mà tôi hay dùng.”
Quản lý phòng cũng tỏ vẻ vô tội nói: "Tôi cũng chỉ có một đôi.”
Được rồi, Lục Tế Tân không so đo nữa.
Quản lý đại sảnh và quản lý phòng hỏi nhu cầu, sau đó lần lượt rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân đặt Thẩm Niệm Hi lên giường rồi định rời đi.
Thẩm Niệm Hi vươn bàn tay mập mạp trắng nõn ra, nắm lấy góc áo cô, chớp đôi mắt to đáng yêu: "Chị Tế Tân chị đừng đi.”
Lục Tế Tân chần chừ, người hướng dẫn và bạn học bên kia vẫn đang chờ.
Không đợi cô nghĩ ra cớ cự tuyệt, Thẩm Niệm Hi đã bị Thẩm Gia Diệu trách cứ: "Lại quậy, chị Tế Tân còn có chuyện, sao có thể ở bên con được.”
Thẩm Niệm Hi vốn chỉ theo thói quen làm nũng với Lục Tế Tân, không nghĩ tới cái gì khác, lúc này nghe thấy ba trách cứ, lập tức tủi thân cúi đầu.
Đôi mắt to đầy nước mắt.
Sao lại khóc rồi? Lục Tế Tân lập tức mềm lòng, tay chân luống cuống dỗ dành cậu, còn định ôm cậu dậy.
Thế nhưng nửa chừng đã bị chặn lại.
Thẩm Gia Diệu đưa một tay cầm lấy cổ tay của cô, nói với giọng điệu nghiêm túc: "Tế Tân không cần theo thằng bé, sao lại có thể thỏa mãn hết mọi yêu cầu của trẻ con được.

Không được thì nhiều nhất chỉ là khóc mấy tiếng đồng hồ, không có gì đáng ngại.”
Khóc mấy tiếng ư?
Lục Tế Tân càng mềm lòng hơn.
Thẩm Gia Diệu thấy thế, ánh mắt trở nên sâu thẳm, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng khiến người ta nhìn không nhìn ra ý nghĩa của anh, anh nói: "Tế Tân không cần đau lòng cho thằng bé, trẻ con khóc cũng không sao, quan trọng là không thể nuôi thành tính cách yếu đuối.

Nếu là đứa nhỏ khác thì thôi đi, Niệm Hi lại không có mẹ, cho nên nhất định phải học được sự kiên cường.”
Đúng là một đòn liền trúng.
Anh vừa nói ra những lời này, phòng tuyến tâm lý tan vỡ Lục Tế Tân ngay trong nháy mắt, cô liên tục nói: "Tôi không có chuyện gì quan trọng, ở đây với thằng bé cũng được.”
Thẩm Gia Diệu khẽ nhếch môi, khóe mắt lóe lên tia sáng, nhưng anh là người giỏi ngụy trang, không bao lâu sau đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Vậy làm phiền Tế Tân rồi.”

Lục Tế Tân nằm trên giường ngủ cùng Thẩm Niệm Hi.
Thẩm Gia Diệu đứng yên, nhìn chỗ trống bên kia của Thẩm Niệm Hi, cảm thấy mình còn có thể nằm xuống.
Vì thế, anh trừng mắt ra dấu với Thẩm Niệm Hi.
Thẩm Niệm Hi lại cho rằng ba đang tạm biệt mình, liền vung tay nhỏ: "Ba, tạm biệt.”
Thẩm Gia Diệu: "..."
Thằng con ngỗ nghịch này!
Anh tức giận rời đi, đi ra phòng khách ngồi.
Đây là một phòng có hai phòng ngủ và một phòng khách.

Trước kia, Thẩm Gia Diệu rất thích làm việc ở bàn làm việc trong phòng khách, nhưng hôm nay, khi ngồi ở chỗ này, anh nhìn đâu cũng không vừa mắt.
Ghế sofa, quá mềm, không muốn ngồi!
Ghế quá cao, không muốn ngồi!
Phòng ngủ thứ hai, quá ảm đạm, không muốn nằm!
......
Nhìn đến cuối cùng, chỉ có nằm trên giường Lục Tế Tân là thoải mái nhất.
Bởi vì Thẩm Niệm Hi không góp sức khiến anh không thể nằm chung giường với Lục Tế Tân, nên gương mặt của Thẩm Gia Diệu vẫn luôn có vẻ không vui, giống như ngọn núi băng bốc lên hơi lạnh, ngay cả nhiệt độ chung quanh cũng giảm xuống vài phần.
Lúc quản lý phòng đưa trái cây và sữa chua liền bị hơi lạnh lẽo trên người Thẩm Gia Diệu lạnh làm cho run rẩy.
Sau khi ra khỏi cửa, cô ấy phàn nàn với quản lý sảnh: "Đều tại ông, nói không có dép, tổng giám đốc Thẩm chắc chắn là tức giận rồi." Trong túi cô ấy còn có rất nhiều giày dép, bởi vì quản lý đại sảnh nói không có còn nháy mắt với mình nên mới không lấy ra.
"Cô thì biết cái gì chứ?" Quản lý đại sảnh trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Cô có thấy người phụ nữ khác vào phòng tổng giám đốc Thẩm chưa? Tổng giám đốc Thẩm còn bảo cô ấy mang dép của mình đấy?”
"Không có." Quản gia phòng lắc đầu, bên cạnh tổng giám đốc Thẩm không có phụ nữ, ngay cả con ruồi mẹ cũng không có.
"Cái này đúng rồi." Quản lý đại sảnh đắc ý cười: "Mùa xuân tổng giám đốc Thẩm chúng ta đã đến, cô thông minh một chút, đừng phá hủy chuyện tốt của tổng giám đốc Thẩm.”

Trong phòng, Thẩm Niệm Hi vốn không ngủ được.
Làm lỡ nhiều thời gian như vậy, cơn buồn ngủ sớm đã không còn, hơn nữa tinh lực nhóc con còn dồi dào, không thể nằm yên được.
Cậu bé bèn giơ cái chân nhỏ lên, nhìn vào ngón chân nhỏ xíu của mình.
他就支棱着小腿看自己小脚丫.
Sau khi chơi một hồi, cậu bé cảm thấy mình làm như vậy rất không điềm đạm, có phải chị Tế Tân sẽ không thích cậu hay không.
Cậu đảo mắt len lén nhìn Lục Tế Tân bên cạnh, phát hiện cô nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ say.
"Chị Tế Tân ơi?" Cậu gọi.
Không có phản ứng, Lục Tế Tân ngủ rất sâu.

Mấy ngày nay cô thật sự rất mệt mỏi, đã lâu không được ngủ một giấc thật ngon, bây giờ nằm ở bên cạnh cậu nhóc, ngửi thấy mùi hương mềm mại của cậu, tâm trạng thả lỏng liền lâm vào ngủ say.
Thẩm Gia Diệu tức giận đang ngồi trong phòng khách liền nhìn thấy Thẩm Niệm Hi để chân trần đi ra từ phòng ngủ.
"Sao vậy?" Thẩm Gia Diệu nhíu mày.
"Suỵt." Bàn tay mập mạp đặt bên môi, Thẩm Niệm Hi nói nhỏ: "Im lặng, chị Tế Tân đang ngủ.”
Cô đang ngủ à?
Thẩm Gia Diệu đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đang ngủ say của Lục Tế Tân, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ xấu trong đầu!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play