Thoắt một cái đã qua hai ngày. Buổi tối thứ sáu, Nguyễn Thư đến tiệm thẩm mỹ làm đẹp từ sớm.
Từ trước đến nay cô luôn thích quần tây kiểu đàn ông, không có nếp nhăn, đơn giản sắc nét, ngay cả khi đi dự các bữa tiệc kinh doanh bình thường cô cũng chọn quần, hiếm khi mặc váy. Mà lễ phục Phó Lệnh Nguyên đưa lại là một chiếc sườn xám cách tân theo kiểu phương Tây.
Sườn xám vẫn giữ lại kha khá các đường nét mảnh mai của sườn xám Thượng Hải xưa, với vải nhung được thêu hoa văn, cổ áo nhỏ. Đột phá duy nhất trong thiết kế là phần khoét rỗng một lỗ lớn trước ngực. Nếu cô cầm ly rượu thì hoàn toàn có thể che được. Đúng như lời Lịch Thanh đã nói, vô cùng vừa vặn.
Trang điểm, chải lại tóc, đeo hoa tai tua rua, mọi thứ gần như đã sẵn sàng, Nguyễn Thư vội đến địa điểm tổ chức bữa tiệc từ thiện.
Trước cửa có một văn phòng đăng ký, Nguyễn Thư đưa ra thiệp mời Phó Lệnh Nguyên từ trong hộp lễ phục cùng với vật đấu giá do chính cô chuẩn bị. Sau khi nhận lấy tấm bảng đấu giá điện tử, cô đi vào bên trong.
Trong hội trường, đa số là những "con ông cháu cha", cán bộ cấp cao ở Hải Thành, xưa nay Nguyễn Thư ít xuất hiện ở những nơi thế này nên không nói gì, bên trong sâu còn có mấy vị thiếu gia trước kia từng có chút "quan hệ" với cô. Suy xét lại mục đích đến đây hôm nay nên cô không tiến đến chào hỏi bọn họ, chuyển sang nhóm người khác – một số Tổng giám đốc thương nghiệp có tiếng ở Hải Thành.
Cơ hội khó tìm, Lâm Thừa Chí vốn đang nói chuyện cùng với mấy người bạn vừa làm quen, thấy bóng người Nguyễn Thư, vô cùng kinh ngạc: "Sao cháu vào được đây?"
"Làm bác cả ngạc nhiên thế, đúng là cháu thất lễ rồi." Nguyễn Thư hơi cong miệng: "Có thể đến đây, đương nhiên là có thư mời."
"Sao cháu lại có được thư mời?" Vừa hỏi xong, ngay lập tức Lâm Thừa Chí nghĩ tới một vài khả năng nào đó, tầm mắt thoáng cái liếc nhìn quanh Nguyễn Thư một lượt, không thấy ai, nhíu mày hỏi: "Cháu đi cùng ai?"
"Bác cả nghĩ sao?" Nguyễn Thư cố tình tỏ vẻ thần bí nháy mắt mấy cái, sau đó lướt qua ông ta, lấy thân phận Tổng giám đốc của Lâm thị ra chào hỏi mấy vị giám đốc kia.
Ở trong một hội trường phân biệt rõ nhiệm vụ trai gái thế này, cô giống như dị loại. Ánh mắt mấy doanh nhân lớn nhìn cô tỏ rõ vẻ khinh thường và khinh miệt.
Nguyễn Thư không để ý nhiều, sau khi đi quanh một vòng lại nhìn đồng hồ. Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi mà Phó Lệnh Nguyên vẫn chưa xuất hiện?
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên một giọng nữ vang đến bên tai: "Lâm nhị tiểu thư?"
Nguyễn Thư nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là khuôn mặt của một cô gái xa lạ.
"Hay nên gọi cô là Tổng giám đốc Nguyễn đây?" Đối phương cười tủm tỉm bổ sung thêm một câu.
Nghiễm nhiên giễu cợt.
Nguyễn Thư liếc nhìn mấy người phụ nữ đang nhìn về phía này cách đó không xa, trong lòng mơ hồ đoán được, cô gái trước mặt có lẽ đang đại diện mấy người kia đến đây gây rối.
Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, nhàn nhạt nói: "Lâm nhị tiểu thư hay là Tổng giám đốc Nguyễn đều được."
"Vậy sao..." Đối phương kéo dài giọng ra như đang suy tư, nhưng cuối cùng lại không chọn hai cách trên: "Thế tôi gọi cô là tiểu thư Nguyễn nhé."
Nguyễn Thư hơi gật đầu: "Tùy cô."
"Ngưỡng mộ tiếng tăm của tiểu thư Nguyễn đã lâu, người phụ nữ 'hình mẫu' của Hải Thành, có thể gặp cô ở đây đúng là phải cố ý đến nói chuyện." Đối phương vừa nói, thuận tay lấy hai ly rượu từ bàn ăn bên cạnh, đưa một ly đến trước Nguyễn Thư: "Rất hân hạnh làm quen với cô, liệu có thể làm bạn chứ?"
Cô nhìn chằm chằm ly rượu trên tay đối phương, Nguyễn Thư nhẹ nhàng hơi híp mắt, tủm tỉm cười, chậm rãi đưa tay lên, chưa kịp cầm ly rượu thì đối phương đột nhiên buông tay ra: "Ôi chết" một tiếng rõ to, kèm theo âm thanh thủy tinh chạm đất văng tứ tung.
Nguyễn Thư mau chóng lùi về phía sau hai bước, bất ngờ đụng phải một cơ thể rắn chắc và ấm áp.
"Có chuyện gì thế?" Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau gáy.
Nguyễn Thư quay đầu nhìn, Phó Lệnh Nguyên đã đứng bên cạnh cô, con ngươi đen nhánh dừng lại trước mặt cô.
Tối nay anh mặc một bộ vest màu xám khói trang trọng, bao bọc thân hình cao ráo, thắt cà vạt đỏ, tất cả đều toát lên vẻ điềm đạm thoải mái, không hề cứng ngắc như những người đàn ông khác.
"Phó ba?" Cô gái đứng đối diện vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, tầm mắt liếc nhìn cánh tay của Phó Lệnh Nguyên đang đỡ eo Nguyễn Thư, lên giọng giễu cợt: "Tôi còn tưởng chỉ là tin đồn nhảm, hóa ra anh thực sự cặp kè với người phụ nữ này."
Phó Lệnh Nguyên vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo: "Tiểu thư Lưu, chú ý lời nói của cô. Nhà họ Lưu mở nhiều trường học, vậy mà con cháu nhà mình lại không dạy dỗ nổi, chắc không nhận nhầm con cháu chứ?"
Vẻ mặt của đối phương thay đổi ngay lập tức, môi cô ta mấp máy như muốn nghẹn lại, không nói được gì với Phó Lệnh Nguyên, mấy người tiếp viện đằng sau vội vã chạy tới kéo cô ta đi. Nguyễn Thư nghe thấy lời mấy cô nàng đó thì thầm với nhau: "Đừng chọc giận Phó ba". Giọng nói kia...cứ như Phó Lệnh Nguyên là ôn thần không bằng.
"Không sao chứ?" Phó Lệnh Nguyên rũ mắt hỏi cô.
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó bao gồm cả Lâm Thừa Chí. Nguyễn Thư thản nhiên tiếp nhận vô số ý tứ không rõ ràng đang quan sát, trả lời: "Không sao. Tôi biết trước cô ta định làm gì."
Vừa nói chuyện cô vừa liếc nhìn mảnh thủy tinh văng dưới sàn. Phục vụ vẫn đang dọn dẹp.
Phó Lệnh Nguyên nghe thế hơi nhếch môi: "Vậy việc "anh hùng cứu mỹ nhân" của tôi là vô nghĩa rồi. Dù tôi không xuất hiện, bản thân em cũng có thể tự giải quyết."
Nguyễn Thư mỉm cười ngầm thừa nhận, chuyển chủ đề hỏi: "Sao đến muộn thế?"
"Đi vào ngồi trước rồi nói sau." Phó Lệnh Nguyên ôm eo rồi dẫn cô đến chỗ ngồi.
Vị trí trung tâm nhất.
Lục Thiếu Thông và cô bạn gái lai kia cũng đang ở đây, bước đến chào hỏi: "Tiểu thư Nguyễn."
"Thiếu gia Lục." Nguyễn Thư gật đầu hỏi thăm.
Phó Lệnh Nguyên ngồi bên cạnh Lục Thiếu Thông, còn Nguyễn Thư thì ngồi xuống cạnh Phó Lệnh Nguyên.
Cô tỉnh bơ nhìn quanh vài lần vẫn không thấy bóng dáng Lục Chấn Hoa.
Hành động nhỏ này vô tình lọt vào mắt Phó Lệnh Nguyên, anh thì thầm bên tai cô: "Lục Chấn Hoa tạm thời có việc, tối nay sẽ không xuất hiện. Bữa tiệc hôm nay sẽ do Lục Thiếu Thông quản lý."
Nguyễn Thư nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ánh mắt anh sắc bén: "Yên tâm đi, em xác định mục tiêu là Lục Thiếu Thông...lựa chọn vô cùng đúng đắn."
"Cảm ơn anh ba đã nhắc nhở." Nguyễn Thư nở nụ cười tươi rói.
Trong chốc lát, người dẫn chương trình mở đầu, Lục Thiếu Thông đứng dậy từ chỗ ngồi lên phát biểu. Sau đó cuộc đấu giá chính thức bắt đầu, lần lượt các hình ảnh của vật đấu giá được mang ra, phần lớn là đồ trang sức và các bức tranh cổ.
Phó Lệnh Nguyên và Lục Thiếu Thông đều không đấu giá, trái lại họ nhận xét lung tung các vật đấu giá trên bục một lúc.
Trong chốc lát, Nguyễn Thư khách sáo chào hỏi Phó Lệnh Nguyên, rời khỏi chỗ ngồi đi vệ sinh.
Lúc đi ra vô tình gặp ngay Đàm Phi đang đứng ở cửa: "Đã lâu không gặp, Lâm nhị tiểu thư."
Lúc nãy khi vừa vào hội trường, Nguyễn Thư đã phát hiện Đàm Phi cũng có mặt trong số những "con em cháu cha" ở đó. Kể từ lúc chơi anh ta một vố đau đến nay cũng đã hơn nửa tháng chưa gặp.
"Thiếu gia Đàm." Nguyễn Thư khẽ mỉm cười, không định nói chuyện với anh ta, né người tránh muốn ra ngoài.
Đàm Phi nhanh chân tiến thêm một bước, chặn đường đi của cô: "Vô tình thật đấy, không ở lại tâm sự một lúc sao?"
"Thiếu gia Đàm có chuyện gì không?" Khuôn mặt Nguyễn Thư bình tĩnh, cố ý vô tình buông một câu: "Nếu không có gì thì thả tôi ra, có người đang chờ tôi."
"Không cần nhắc đến Phó Lệnh Nguyên." Đàm Phi bỗng nhiên tiến gần một bước, đè Nguyễn Thư vào tường, dường như toàn bộ cơ thể đều áp lên: "Chẳng phải là cấu kết với Phó ba sao, cô lôi kéo cái gì?"
Nguyễn Thư im lặng không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
"Cô thấy báo lá cải về anh ta còn ít hả? Mấy ngày trước chẳng phải còn có tin đồn anh ta với tiểu hoa đán nào đó? Rốt cuộc, anh ta chỉ muốn chơi đùa với cô thôi." Đàm Phi khẽ chế nhạo rồi đề nghị: "Thà rằng trước khi bị anh ta vứt, hay là em tỉnh ngộ đến với tôi. Tôi vẫn luôn thích em, em biết mà. Nếu anh ta có thể giúp em, tôi đồng ý cũng hỗ trợ em được."
Vừa nói ngón tay anh ta vừa nâng cằm, cúi đầu tiến gần đến môi cô. Chưa kịp chạm đến, đột nhiên anh ta cảm nhận một lực mạnh tấn công ngay đũng quần, vội vàng né tránh.
Chưa hết, sau đó Nguyễn Thư lên gối hung hăng đá thẳng vào đùi anh ta.
Bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên Đàm Phi lảo đảo, trong chốc lát vô cùng thảm hại, đợi anh ta kịp phản ứng, Nguyễn Thư đã mau chóng tránh ra ngoài, đứng xa một chỗ, đôi mắt phượng lạnh lùng nheo lại: "Thiếu gia Đàm, giữ lại sự yêu thích này cho những người phụ nữ khác đi."
Vừa dứt lời, cô nắm chặt chiếc túi Chanel màu đen trong tay, bước nhanh rời đi.
Đàm Phi vuốt phẳng nếp nhăn, chỉnh lại cổ áo, cười nhạt: "Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ."
***
Trở lại chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống thì thấy Phó Lệnh Nguyên nhìn cô chăm chú.
Nguyễn Thư thấy lạ sờ mặt mình: "Có chuyện gì sao anh ba?"
Phó Lệnh Nguyên vươn tay chạm nhẹ lên cằm cô, hai giây sau như cười như không lắc đầu: "Không có gì."
Anh quan sát sườn xám một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trước ngực của cô, khen ngợi: "Đúng là hợp với em, rất đẹp."
Nguyễn Thư nhớ tới hỏi: "Quần áo này chọn theo sở thích của ai đấy?"
"Có vấn đề gì sao?" Phó Lệnh Nguyên nhíu mày: "Tôi chọn, đương nhiên là sở thích của tôi."
"..."
Nguyễn Thư ấn huyệt thái dương, xem ra cô nghĩ nhiều rồi.
Buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục. Ngay sau đó đúng lúc nghe người dẫn chương trình thông báo, vật đấu giá tiếp theo là do Lâm Thừa Chí quyên góp.
Nguyễn Thư tự nhiên hứng thú, đôi mắt chăm chú nhìn lên màn hình.
Đột nhiên màn hình lóe lên một hình ảnh, trong hình có một người phụ nữ bị bịt mắt, chân tay bị trói trên giường.
Trong phút chốc, bỗng nhiên sau lưng Nguyễn Thư dội lên cảm giác ớn lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT