Đầu ngón tay có phần hơi thô ráp
Đây rõ ràng là bàn tay của đàn ông. Người ấy nhẹ nhàng giành lấy khuy và cài áo từ tay cô.
Nguyễn Thư giật thót tim, vội vàng ngẩng đầu thì thấy bóng hình cao lớn của Phó Lệnh Nguyên đang phản chiếu trong gương.
Anh khẽ ngậm điếu thuốc còn chưa kịp châm lửa ở khóe miệng, hơi híp mắt lại, tầm mắt đang dừng lại trước gáy cô.
Cô cảm nhận được sự nóng bỏng từ mu bàn tay của anh dần chuyền đến cổ mình, nhiệt độ của đầu ngón tay rất rõ ràng.
Trong phút chốc, anh đã cài chắc khuy áo hộ cô, rốt cuộc công sức cô cố gắng bỏ ra lúc nãy giờ lại trở nên lãng phí vô dụng rồi.
Lúc này Phó Lệnh Nguyên mới ngước mắt lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của cô ở trong gương.
"Anh ba." Nguyễn Thư nhếch môi cười: "Cảm ơn anh."
Vừa nói, cô vừa thản nhiên bước sang bên cạnh, tỉnh bơ rời khỏi bàn tay anh khi nãy, xoay người lại nhìn thẳng anh, chào hỏi: "Trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi. Anh đang dẫn bạn gái đi dạo phố sao?"
Đây là cửa hàng dành cho nữ giới. Trừ việc đi cùng với phụ nữ ra, chả nhẽ còn lý do nào khác khiến anh xuất hiện ở đây sao?
Vừa dứt lời thì thấy một người con gái đi ra từ phòng thử đồ bên cạnh, vội vã gọi Phó Lệnh Nguyên: "Anh mau giúp em đi, em không kéo được khóa lên."
Người đó chính là tiểu hoa đán cô vô tình gặp trong nhà hàng lần trước.
Món đồ cô gái tiểu hoa đán này thử là một chiếc váy, bởi vì chưa kéo được khóa nên để lộ một khoảng lớn da trắng nõn từ gáy đến thắt lưng, ướt át đưa đến trước Phó Lệnh Nguyên.
Phó Lệnh Nguyên không nói gì, vươn tay ra thẳng thắn kéo khóa lên hộ, chẳng thấy dụng ý gì khác. .
||||| Truyện đề cử:
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! |||||
"Cảm ơn anh, nhờ anh đúng là cách hay mà!" Tiểu hoa đán khẽ mỉm cười đầy tự nhiên, hai tay chợt bám vào vai anh, nhón chân nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái.
Phó Lệnh Nguyên vẫn không biểu đạt cảm xúc, lấy điếu thuốc từ trong miệng ra, nhếch môi hỏi: "Thích cái này không?"
Tiểu hoa đán kia lại xoay người hỏi ngược lại: "Vậy anh thấy có đẹp không?"
"..."
Nguyễn Thư tự động cách xa hai người họ, bước đến quầy thanh toán. Trong chốc lát, Phó Lệnh Nguyên đã đi tới, ra hiệu với nhân viên tiệm bộ quần áo kia: "Tôi lấy cái váy đó."
Sau đó, anh lại quay đầu chỉ vào chiếc áo sơ mi mà Nguyễn Thư đang cầm: "Đồ của cô gái này cũng tính vào tài khoản của tôi."
Nguyễn Thư khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười lễ phép nhìn Phó Lệnh Nguyên, khéo léo từ chối: "Không cần phiền anh ba, tự tôi tới đây, để tôi thanh toán là được rồi."
Một nữ nhân viên tiệm thấy vậy chen vào: "Chị đừng tước đi cơ hội thể hiện phong độ của đàn ông thế chứ!"
Nguyễn Thư lạnh lùng liếc nhìn cô gái nhân viên tiệm kia, quay lại nhìn Phó Lệnh Nguyên, trong đôi mắt ánh lên sự nồng nàn hơn: "Anh ba vốn là một quý ông rồi, không cần thể hiện qua việc chi tiền cho phụ nữ đâu đúng không?"
Nói xong, cô bèn rút thẻ quẹt đưa cho nhân viên tiệm.
Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn khuôn mặt dịu dàng nhưng có phần kiên quyết của Nguyễn Thư, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nữ nhân viên tiệm hơi chần chừ, khi thấy Phó Lệnh Nguyên không nói gì nữa, mới cầm lấy thẻ của Nguyễn Thư.
Lúc quẹt thẻ xong, đúng lúc cô gái tiểu hoa đán từ trong phòng thay đồ đi ra, đưa cho cô nhân viên bộ váy vừa thử, khoác tay Phó Lệnh Nguyên, nũng nịu hỏi anh: "Anh nghĩ tối nay em nên mặc cái nào?"
Nguyễn Thư định quay lại từ biệt Phó Lệnh Nguyên, thấy anh dường như đang bận "tán tỉnh" với cô tiểu hoa đán kia không có thời gian nói chuyện với mình, cô không nói gì lẳng lặng đi qua.
Khi Phó Lệnh Nguyên ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng lưng của cô, một tay cầm laptop, một tay mang áo khoác đang vội vàng bước ra.
***
Các hoạt động buổi chiều diễn ra vô cùng thuận lợi, sau khi kết thúc, Nguyễn Thư cùng trợ lý và Giám đốc quan hệ công chúng đến Hội quán Lan Sơn – cô đã hẹn tổng biên tập của tòa báo Tuần lễ cuộc sống Hải Thành ăn cơm.
Cô cố ý sắp xếp bữa cơm này, chủ yếu tránh xảy ra sự cố như lần trước, cô bị kẹt không nhận được sự đồng ý của Cục quản lý Dược phẩm, may lần đó có anh mới thoát được. Trong năm năm qua, Tuần lễ cuộc sống Hải Thành luôn duy trì mối quan hệ hợp tác thân thiết với Công ty chăm sóc sức khỏe Lâm thị, các phương tiện truyền thông truyền thống đều dựa vào việc phân phối quảng cáo thị trường địa phương, chủ yếu là gia đình mọi nhà, nhưng lần này tạp chí thay đổi tổng biên tập mới, lấy lý do là đã tạm dừng phần quảng cáo trước lại, vì từ lúc phát hành xuyên suốt nó đến nay đều làm qua loa lấy lệ.
Vấn đề này ban đầu trách nhiệm của bộ phận quan hệ công chúng, nhưng nghe nói tổng biên tập mới này vừa từ nước ngoài trở về. Nguyễn Thư thấy vậy bèn tự mình tiếp đón, tạo thêm mối quan hệ, vậy nên mới hẹn ở bữa cơm này.
Khi đỗ xe ngay trước lối vào Hội quán, Nguyễn Thư vô tình nhìn thấy chiếc xe Jeep màu đen quen thuộc, thâm tâm bỗng chốc khựng lại.
Bởi vì cô là người sắp xếp bữa ăn này nên mới lên phòng trước, căn cứ theo một chút thông tin biết trước gọi đồ ăn theo khẩu vị của người tổng biên tập mới kia, sau đó lại cùng trợ lý và giám đốc bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị những thứ khác. Khoảng ba mươi phút sau, người bạn hỗ trợ mối quan hệ và vị tổng biên tập kia cũng tới.