Đương nhiên, bố mẹ Đường trước đó cũng không biết được bữa tối này sẽ có Nguyễn Thư, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi.

"Thư, em đến rồi?" Đường Hiển Dương dường như không nhận thấy được sự bối rối bất thường này, mỉm cười đứng dậy từ chỗ ngồi, bước đến ôm vai Nguyễn Thư, đưa cô từ ngoài cửa vào trong phòng: "Tại sao không gọi cho anh trước để anh ra ngoài đón em?"

Nguyễn Thư lặng lẽ không lên tiếng nhìn Đường Hiển Dương, cố nén sự khó chịu trong lòng, không trở mặt với anh ta ngay tại chỗ: "Không cần, tôi biết đường."

Bất chợt, cô quay người hướng tới bố mẹ Đường, vô cùng lễ phép cúi đầu chào hỏi: "Chào chú Đường, cô Đường. Thật ngại quá, cháu tan làm quá vội, không kịp chuẩn bị quà cho hai người."

"Em đừng khách sáo như vậy, chỉ là người một nhà ăn cơm cùng nhau, bố mẹ anh sẽ không để ý đâu." Đường Hiển Dương quan tâm giúp Nguyễn Thư kéo chiếc ghế ra. Nguyễn Thư không ngồi xuống ngay, nhẹ nhàng vén tóc của mình, giống như đang đợi cái gì đó.

Mẹ Đường chỉ khẽ rủ mắt, không lên tiếng, cuối cùng vẫn là bố Đường không muốn nhìn thấy tình cảnh khó xử này, nói: "Cháu ngồi đi, Hiển Dương nói đúng, không cần khách sáo như vậy, chúng ta đã rất thân quen rồi."

"Cảm ơn chú Đường, cô Đường." Nguyễn Thư lúc này mới không khách sáo nữa, tiếp đó khẽ cười nói: "Hồi trước cháu vừa mua được một nghiên mực Đoan Khê, lúc nhận được đã nghĩ đến chú Đường đầu tiên. Hôm nay quả thật đúng lúc gặp mà lại quên, không mang theo bên người, hôm khác cháu đưa cho Hiển Dương, để anh ấy đưa cho chú Đường nhé. Chú mới là người trong nghề, cháu không biết phân biệt, đặt trên tay cháu hoàn toàn phung phí của trời."

Bố Đường là một giáo sư đại học trí thức, nên rất thích cất giữ những thứ này. Câu nói này của cô không chỉ gãi đúng chỗ ngứa, lại ngầm ẩn ý coi trọng người khác, bố Đường đương nhiên vô cùng hài lòng, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú bèn hỏi chi tiết về nghiên mực Đoan Khê kia. Nguyễn Thư chọn lời nói với ông ấy, nhưng không mất tự nhiên chút nào, làm dịu bầu không khí đi mấy phần.

Mẹ Đường thì từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng. Đường Hiển Dương vừa cười tủm tỉm, thi thoảng góp đôi câu với hai người bọn họ, vừa tràn đầy thành ý lấy lòng, không ngừng gắp rau cho mẹ Đường.

Nói xong đề tài tri thức, bố Đường nhân tiện hỏi tình hình sắp tới của cô.

Tình hình của cô vốn luôn như vậy, không có gì đáng nói cả. Nguyễn Thư biết bố Đường chỉ đang xuất phát từ phép lịch sự, đương nhiên không phải nói chuyện thật sự, nên chỉ trả lời đơn giản "Rất tốt ạ", sau đó cũng không nói gì nữa.

Đường Hiển Dương đúng vào lúc này vội tiếp lời: "Bố, mẹ, hôm nay hẹn mọi người cùng ra ngoài ăn cơm, là vì có chuyện muốn nói với hai người."

Nguyễn Thư mơ hồ đoán ra ý đồ của anh ta, trong lòng giật một cái. Đường Hiển Dương đã nắm lấy tay của cô đặt lên bàn, kéo cô cùng đứng dậy, nghiêm túc nói với bố mẹ Đường: "Bố, mẹ, hai người đã biết con và Thư ở bên nhau nhiều năm rồi. Bây giờ cũng nên đến lúc kết hôn."

Bố Đường vẫn bình ổn, kiềm chế được biểu cảm, trong nháy mắt, khuôn mặt mẹ Đường lại dần đen lại.

Bầu không khí mới dịu đi không được bao lâu ngay lập tức rơi lại rơi vào trầm mặc.

Đường Hiển Dương vẫn quyết tâm, thêm dầu vào lửa tiếp tục nói: "Không phải hai người luôn lải nhải con lớn rồi, thúc giục con nhanh chóng lập gia đình sao? Hôm nay con..."

"Đúng là chúng ta hi vọng con nhanh chóng lập gia đình, nhưng không phải với người phụ nữ này!" Mẹ Đường dường như không thể nhịn được nữa, đứng dậy cắt đứt lời của Đường Hiển Dương, tức giận chất vấn: "Cô là muốn để nhà chúng tôi bị người ta chọc thủng cột sống mới bằng lòng bỏ qua sao?"

"Mẹ, mẹ đừng nghe mấy lời nói bậy ở bên ngoài, Thư vốn dĩ không phải người như bọn họ nói!"

"Lẽ nào mọi chuyện cô ta làm với người nhà của mình cũng do người khác nói hươu nói vượn sao?" Ánh mắt sắc bén của mẹ Đường không chút che giấu hắt nhìn Nguyễn Thư.

Sắc mặt Đường Hiển Dương hơi thay đổi, đột nhiên lời nói bị nghẹn lại, cãi lại không chút thuyết phục: "Thư có nỗi khổ của cô ấy. Cô ấy chỉ là...cô ấy chỉ là..."

Nguyễn Thư ấn mu bàn tay của Đường Hiển Dương.

Đường Hiển Dương quay đầu qua, đối diện với đôi mắt đen của cô, trong đầu rất khẩn trương, vội vàng nói: "Thư, em đừng giận mẹ anh, chỉ do bà ấy có chút hiểu lầm với em thôi."

Nguyễn Thư thản nhiên cười: "Không phải. Tôi muốn nói, anh nói chuyện với bác trai bác gái trước đi, tôi đi vệ sinh."

Anh ta không lường trước được phản ứng không để tâm của cô như thế, Đường Hiển Dương sửng sốt, sau đó gật đầu: "Được."

Nguyễn Thư không quên gật đầu tỏ ý với bố mẹ Đường, mới rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài phòng.

Cuối cùng lúc đóng cửa lại, cô nhìn thấy mẹ Đường tức giận ngồi về lại ghế, quăng ra một câu: "Nhà chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, không cung nổi tôn nữ đại thần này!"

Trong phút chốc, bờ môi Nguyễn Thư nhợt nhạt nhếch lên vẻ tự giễu.

Hành vi tối nay của Đường Hiển Dương, dùng đầu ngón chân thôi cũng nghĩ ra được kết quả rồi.

Nói thật, mặc dù mấy năm gần đây cô đã nhìn thấy cảnh này nhiều, đã quen với những lời châm chọc và chỉ trỏ, nhưng tình hình vừa nãy, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng khó chịu thì sao chứ?

Cô giận anh ta xúc động, não anh ta chưa có sự cho phép của cô đã tự tiện ép buộc cô là một chuyện, nhưng cô vẫn niệm tình với Đường Hiển Dương, không thể trực tiếp làm mất mặt bố mẹ Đường được. Chẳng bằng để người ngoài như cô biến đi, giữ lại thời gian và không gian cho bọn họ làm hòa.

Nếu lời của cô Đường Hiển Dương đã không nghe lọt, vậy chỉ có thể gửi hi vọng vào bố mẹ Đường, để bọn họ khuyên anh ta.

Đường Hiển Dương là một người con có hiếu. Chắc chắn anh ta sẽ không hoàn toàn đoạn tuyệt được với bố mẹ. Nếu không cũng chẳng kéo dài nhiều năm như thế với cô.

Nguyễn Thư tin bố mẹ Đường bị ép nóng nảy, chắc chắn sẽ có cách khiến Đường Hiển Dương "dừng cương trước bờ vực".

Trừ suy nghĩ này ra, quả thật cô cũng muốn đến phòng vệ sinh, Đường Hiển Dương gọi một bàn thức ăn theo khẩu vị của bố mẹ Đường, hầu như toàn là cay, theo phép lịch sự, cô không thể không động đũa, ăn một chút. Không biết có phải vì chịu kích thích không, bây giờ bụng của cô lại bắt đầu khó chịu, hơn nữa lại có cảm giác buồn nôn.

Lượng máu chảy ra hình như còn nhiều hơn buổi sáng lúc ra ngoài một chút. Nguyễn Thư muốn thay băng vệ sinh, mới nhớ đến băng vệ sinh ở trong túi còn chưa mang ra đây, chỉ có thể từ bỏ.

Được một lát, cảm giác khó chịu không những không giảm bớt, trái lại càng ngày càng khó chịu.

Nguyễn Thư miễn cưỡng mới vực dậy được tinh thần, định sau khi trở lại sẽ cáo từ với Đường Hiển Dương.

Nhưng sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, lại bất ngờ gặp được người quen ở trên hành lang.

Edit: Minh Anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play