Bà ta vẫn còn đang đắc ý dào dạt nói tiếp, ai ngờ bỗng nhiên bên tai có một trận gió, giây tiếp theo một cái tát liền rơi xuống vang lên một tiếng vang dội.
“A --” Trương Hương Mai chịu không được đau, trực tiếp kêu lên, “Con mụ nào đánh bà!”Trương Hương Mai quay đầu lại, chính là thấy Lý Xuân Hoa vẻ mặt hầm hầm đi về phía bà ta.
Vừa muốn chạy trốn, Lý Xuân Hoa liền lao tới, túm lấy tóc trên đầu Trương Hương Mai.
“Mụ đàn bà để tiện, bà đánh nát cái miệng chó phun không ra ngà voi của mụ, chuyện nhà bà đến lượt mụ nơi nơi bịa đặt hay sao? Con dâu bà đã nói là không có liên quan gì với thằng tiểu bạch kiểm đó, mụ còn dám đặt điều bậy bạ nói hai đứa nó có gì, mụ như thế nào cứ muốn để người khác phải đi đổ hai cốc phân heo vào miệng mụ mới có thể câm miệng!” Lý Xuân Hoa lại không có tốt tính như Minh Vi, trực tiếp ra tay ấn Trương Hương Mai xuống mặt đất, đôi tay hàng năm làm việc nặng nên có rất nhiều sức lực, “Mụ đàn bà xấu xa không biết xấu hổ, nhà bà mới được yên ổn hai ngày, mụ liền tới quấy rối! Con trai mụ tính nết như thế nào mụ còn không rõ ràng lắm nhưng người khác đều nhìn rõ hết cả đó! Bà đánh chết mụ––“Minh Vi biểu hiện trong khoảng thời gian này bà đều xem ở trong mắt, cho dù bà không thích Minh Vi, nhưng cũng không tới phiên người khác chỉ chỉ trỏ trỏ với con dâu của Lý Xuân Hoa này đâu!Minh Vi nuốt nuốt nước miếng, nhìn Lý Xuân Hoa cường hãn đánh cho Trương Hương Mai không có sức đánh trả, liền nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Tri Nhai, “Đi khuyên nhủ mẹ anh đi? Nếu cứ đánh tiếp như vậy lỡ như đánh trọng thương người ta rồi phải làm sao?”Hạ Tri Nhai nhưng thật ra lại rất bình tĩnh, bao nhiêu năm nay, anh cũng không phải chưa từng thấy sức bưu hãn của mẹ mình, duỗi tay ra, kéo Minh Vi lại bên cạnh mình, miễn cho lan đến gần chiến hỏa.
“Mẹ có chừng mực, mẹ đấu với Trương Hương Mai hơn hai mươi mấy năm rồi, nếu không biết chừng mực thì đã sớm đánh cho tàn phế từ lâu rồi.
”Minh Vi nghe nói vậy, khóe miệng nhịn không được giật giật.
Cô cứ cảm thấy Hạ Tri Nhai bình tĩnh quá mức, còn tưởng rằng là tố chất tâm lý cường đại, ai ngờ thì ra là từ bé đã quen nhìn những cảnh như vậy.
Quả nhiên, Lý Xuân Hoa nắm đầu tóc của Trương Hương Mai quăng cho mấy cái tát xong liền buông ra Trương Hương Mai.
Hai má Trương Hương Mai sưng to như cục bột ủ làm bánh bao, buông lời cảnh cáo mơ hồ không rõ, liền khóc lóc chạy đi, ý tứ đại khái là bảo Minh Vi cùng Lý Xuân Hoa hãy chờ, bà ta phải về nhà mẹ đẻ tìm viện binh!Ngoại địch giải quyết xong rồi, hiện tại nên giải quyết một chút nội loạn.
Minh Vi nhìn Minh Hữu Lương co rúm lại một góc, ông ta nhìn thấy sức chiến đấu của Lý Xuân Hoa liền sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Nhưng Minh Vi cũng không tính toán cứ như vậy mà buông tha cho ông ta liền đi tới trước mặt ông ta, túm lấy cổ áo ông ta.
Lạnh giọng quát: “Ba! Con nói với ba một lần cuối cùng! Con kết hôn, cũng không đại biểu rằng con vẫn là đứa con gái vụng về mặc cho ba bài bố, ba muốn mượn tiền đi đánh bạc cũng được thôi, nhưng tự ba nghĩ cách mà trả!"Trong đầu Minh Hữu Lương bông hiện lên một màn, lập tức khóc lóc cầu xin Minh Vi, “Vi Vi à, nếu như con không giúp ba trả tiền, đám người đó sẽ đánh chết ba đó! Ô ô ô!.
.
Ba cho rằng còn có thể thắng hồi vốn, kết quả! ”“Kẻ thu bài luôn đều cho rằng ván tiếp theo bản thân có thể thắng hồi vốn!”Minh Vi khinh thường vạch trần chút tâm tư của Minh Hữu Lương, “Ba trở về đi, chỗ thực phẩm và trái cây do anh Hạ mua ba cũng mang về đi, miễn cho người khác nói nhà họ Hạ không tận chu đáo lễ nghĩa.
”“Con thực sự mặc kệ ba hay sao?” Minh Hữu Lương khóc lóc.
Minh Vi không kiên nhẫn, “Ba nếu còn chưa đi, hiện tại con sẽ nhờ người gọi đám cho vay nặng lãi tới đó!”“Mày! Mày chờ đó cho tao! Nha đầu thúi, tao là ba ruột của mày, mày nếu mà dám thực sự mặc kệ không lo, tao với mày cũng không yên được đâu!”Minh Hữu Lương không muốn đi, nhưng ánh mắt Lý Xuân Hoa quá có lực áp bách, làm ông ta cảm thấy, nếu ông ta còn chưa đi, người tiếp theo bị đánh chính là bản thân ông ta.
.