"Tôi sao lại không có gan liên hệ anh? Chu Gia Thụ, người làm chuyện trái lương tâm là anh, không phải tôi." Tống Ngọc Thư không chút khách khí mà trào phúng ra tiếng: "Còn nữa, đừng nói cái gì mà tôi hại anh thảm hại, rõ ràng là chính anh làm chuyện trái lương tâm, tự làm tự chịu."
"Mày!" Chu Gia Thụ nghe vậy, xém nữa đã tức chết, nhưng nghĩ tới cánh Tống Ngọc Thư giờ đã cứng, không còn là người mà gã ta có thể tùy tiện nặn tròn bóp dẹp, cố nén lửa giận trong lòng, dịu giọng chơi bài tình cảm: "Ngọc Thư, anh biết em còn đang giận anh, cảm thấy anh lúc ấy chưa thương lượng cùng em đã đưa em lên giường thằng đàn ông khác, là hành động vô trách nhiệm, nhưng Ngọc Thư à, em cũng nên thông cảm cho tình cảnh khó xử của anh, giám đốc Trương có quyền thế, tiền bạc nhiều vô kể, gã ta coi trọng em, anh lại có thể làm sao bây giờ?"
Giám đốc Trương trong miệng Chu Gia Thụ chính là công chính trong quyển tiểu thuyết đô thị Jack Sue máu chó 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 này, Trương Thái Sơ.
"Chu Gia Thụ, loại lời này anh cũng có thể dõng dạc nói ra miệng, xem ra, câu anh không làm chuyện người nên làm tôi vừa nói đúng thật là không nói oan anh."
Tống Ngọc Thư càng nói càng bực, thừa dịp Chu Gia Thụ không dám hoàn toàn xé rách mặt với hắn, sảng khoái điên cuồng chửi rủa Chu Gia Thụ một trận, mắng gã ta đến máu chó đầy đầu.
"Chưa nói anh tột cùng có thật sự chân thành đối xử với tôi, hay là hư tình giả ý, tôi thân là bạn trai anh, anh thế mà lại nghĩ chỉ cần thương lượng trước cùng tôi một chút, tôi sẽ cam tâm tình nguyện đi ngủ với một gã đàn ông khác. Chu Gia Thụ, người đàn ông khác đều sợ người yêu cho đội nón xanh mình, chỉ một mình anh không để ý chuyện này chút nào, anh rốt cuộc có còn là đàn ông hay không?"
Chu Gia Thụ bị nói đến á khẩu không trả lời được, muốn nói gã ta xác thật có nỗi khổ, nhưng Tống Ngọc Thư lại căn bản không nghe lời gã giải thích.
"Chu Gia Thụ, anh biết chỗ anh làm tôi thất vọng ở đâu không? Chính là chỗ anh đã lừa tôi một lần, thế mà lại còn muốn tiếp tục đẩy tôi vào hố lửa......"
"Ngọc Thư, sao em lại nghĩ như vậy? Chỉ bằng hai chúng ta đã từng có tình cảm với nhau, anh lừa ai cũng luyến tiếc phải lừa em cơ mà?"
Chu Gia Thụ còn trông cậy vào Tống Ngọc Thư sau khi đến bên người Trương Thái Sơ, nói tốt giúp gã ta, đương nhiên không muốn làm mối quan hệ cùng Tống Ngọc Thư trở nên quá căng thẳng, nghe vậy, lập tức hô to oan uổng.
Tuy rằng không biết Tống Ngọc Thư vì sao bỗng nhiên từ một thằng ngu ngốc đơn thuần dễ lừa biến thành một đứa lanh lợi mình đầy cảnh giác, nhưng Chu Gia Thụ không hổ là kẻ lừa gạt tình cảm kinh nghiệm phong phú, sau khi biết ôn lại chuyện xưa cùng Tống Ngọc Thư vô dụng, lập tức đổi sách lược.
"Ngọc Thư, lúc ấy em phải đến chỗ giám đốc Trương, anh không thể bảo vệ em chu toàn, trong lòng vẫn luôn rất băn khoăn, lúc sau, giám đốc Trương lại nói với anh hắn ta coi trọng em, anh bèn nghĩ, lấy gia thế và bối cảnh của giám đốc Trương, em có thể đi theo hắn ta, nhìn chung so với đi theo phế vật vô dụng như anh tốt hơn rất nhiều, tuy rằng anh cũng thật tình thích en, nhưng nếu em đã có một bến đỗ tốt hơn, ngoài nhịn đau buông tay ra anh còn có thể làm gì khác? Chỉ cần em sống tốt, sống hạnh phúc, anh cũng đã cảm thấy mỹ mãn."
"Ha hả." Tống Ngọc Thư bị trò quỷ của Chu Gia Thụ lừa mới là lạ, nghe vậy, cũng lười nhiều lời cùng Chu Gia Thụ, nói thẳng vào vấn đề: "Chu Gia Thụ, anh cũng không cần nói nhiều lời buồn nôn vô nghĩa cùng tôi như vậy, nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, vậy hào phóng chút đi, bồi thường cho tôi."
Chu Gia Thụ không đồng ý, cũng chẳng từ chối, mà là mở miệng hỏi: "Ngọc Thư, em muốn anh bồi thường gì cho em?"
"Chẳng lẽ tôi còn có thể yêu cầu anh bồi thường tình cảm cho tôi sao? Chu Gia Thụ, anh bớt dát vàng lên mặt đi, thứ tôi muốn là anh bồi thường kinh tế cho tôi." Ỷ vào Chu Gia Thụ nhìn không thấy, Tống Ngọc Thư không có hình tượng đảo mắt trắng, giọng điệu trào phúng mà nói: "Hai ta yêu đương lâu như vậy, tôi không ngừng lãng phí không ít tiền tài lên người anh, còn lãng phí không ít tình cảm, hiện tại, tôi yêu cầu anh bồi thường tôi một phần phí tổn thanh xuân hoặc là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, không tính là quá mức nhỉ?"
Chu Gia Thụ không tỏ ý kiến.
Lúc mới vừa nhận được cuộc gọi Tống Ngọc Thư chủ động gọi tới, Chu Gia Thụ vừa tức giận lại vui mừng, gã ta cũng đoán được, Tống Ngọc Thư hẳn đã gặp phiền toái gì đó, bằng không, Tống Ngọc Thư trước kia chán ghét gã như vậy cũng sẽ không chủ động liên hệ gã.
Nghe xong lời Tống Ngọc Thư nói, Chu Gia Thụ càng thêm khẳng định, Tống Ngọc Thư hẳn đã gặp chuyện phiền toái cực kì khó giải quyết, bức thiết phải dùng đến tiền, điều này cũng cho cơ hội Chu Gia Thụ.
Tống Ngọc Thư vẫn chưa biết hắn ta đã không cẩn thận đưa nhược điểm vào trong tay Chu Gia Thụ, vẫn đang mạnh miệng đưa ra yêu cầu về phía Chu Gia Thụ: "Chu Gia Thụ, một năm trước, anh bỏ thuốc tôi, đưa tôi lúc ấy đang mất đi ý thức đến giường gã giám đốc Trương kia, bởi vậy, anh cũng chiếm được không ít chỗ tốt từ vị giám đốc Trương kia nhỉ, dù anh một chút cũng không cố kỵ tình nghĩa chúng ta trước kia, chỉ nhìn chuyện tôi đã từng giúp anh một đại ân, bồi thường cho tôi đi, tôi bảo đảm sau này tôi nhất định sẽ không tiếp tục đến quấy rầy anh."
Tống Ngọc Thư không đề cập tới vụ chỗ tốt này, Chu Gia Thụ có khả năng còn sẽ không bực tức đến vậy, một khi nhắc tới vụ này, Chu Gia Thụ liền nhớ tới chính bởi Tống Ngọc Thư bỗng nhiên biến mất, gã một năm này không chiếm được chút đồ tốt nào từ chỗ giám đốc Trương, liên quan, cũng có oán khí với Tống Ngọc Thư.
"Ngọc Thư, em thật sự không biết hay đang giả vờ không biết, chính vì em không nhận cành olive giám đốc Trương đưa tới, còn tùy hứng làm bậy chơi cái trò mất tích, suốt một năm mất tin tức, giám đốc Trương trách anh làm việc không thành, hung hăng chèn ép nghiệp vụ công ty chúng ta, đối thủ cạnh tranh khác cũng theo đó bỏ đá xuống giếng, anh sắp bị chèn ép đến phá sản, chỗ tốt ở đâu ra?"
Tống Ngọc Thư nghe vậy sửng sốt, trước kia hắn cũng nghĩ tới hắn không đồng ý để công chính bao dưỡng, công chính có khả năng sẽ giận chó đánh mèo lên Chu Gia Thụ, thậm chí là hung hăng giáo huấn Chu Gia Thụ một trận, như vậy, cũng coi như là thay nguyên chủ Tống Ngọc Thư báo thù, cũng để hắn ta có thể hung hăng giải tỏa cơn giận.
Tống Ngọc Thư rõ ràng hồ đồ, khi chủ động liên hệ Chu Gia Thụ, chỉ nghĩ nguyên chủ trước kia ăn lỗ nặng trong tay Chu Gia Thụ, chính hắn có thể đúng lý hợp tình đòi chỗ tốt từ trên người Chu Gia Thụ, hoàn toàn quên mất vụ chính hắn cũng đã từng hố Chu Gia Thụ một phen.
Vậy thì xấu hổ rồi.
Cuối cùng, vẫn là Chu Gia Thụ phản ứng nhanh, thừa dịp Tống Ngọc Thư còn đang ngơ ngác, lời ít ý nhiều nói: "Ngọc Thư, em gặp phiền toái, cần trợ giúp, có thể nghĩ đến anh trước tiên, anh rất vui, rốt cuộc thì hai chúng ta cũng đã từng có một mối tình, dù về sau không thể ở bên nhau, anh cũng hy vọng em có thể sống hạnh phúc."
Tống Ngọc Thư bị Chu Gia Thụ hung hăng làm ghê tởm, nếu hắn không phải từng xem qua một phần tiểu thuyết nguyên tác, biết Chu Gia Thụ chính là một thằng tồi hàng thật giá thật 24K, nói không chừng Tống Ngọc Thư đã bị lừa.
Trong tiểu thuyết nguyên tác, công chính Trương Thái Sơ phần sau còn thông qua màn truy thê hỏa táng tràng để tẩy trắng, mà thằng tồi Chu Gia Thụ này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa ắt hoàn toàn trở thành pháo hôi ác độc, còn là cái loại tẩy cũng tẩy không sạch.
"Chu Gia Thụ, cái loại lời nói sau khi nói ra rõ ràng sẽ làm người ta ghê tởm này, anh cũng không cần phải cố tình nói với tôi, sớm tại lúc chúng ta chia tay tôi cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của anh, anh cũng đừng hy vọng tôi sẽ vì hai ba câu của anh mà mềm lòng."
"Ngọc Thư, em thật sự hiểu lầm anh rồi." Chu Gia Thụ không hổ là kẻ lừa đảo tình cảm kinh nghiệm phong phú, trấn an Tống Ngọc Thư đồng thời còn nói bóng nói gió nhắc nhở: "Anh biết anh không xứng với em, lại sao dám mơ mộng xa vời mong em hồi tâm chuyển ý, tiếp tục yêu anh. Chẳng qua, thấy em gặp phiền toái, bức thiết cần sự trợ giúp, anh cũng đã đau lòng lại sốt ruột, Ngọc Thư, em có tiện nói cho anh biết em rốt cuộc gặp phải chuyện gì không? Tuy anh gần đây cũng túng quẫn, không có cách nào hỗ trợ em về mặt kinh tế, nhưng anh cũng có thể giúp em cùng nghĩ cách."
Tống Ngọc Thư trầm mặc.
Chu Gia Thụ không hổ là thằng tồi hàng thật giá thật, trông cậy vào gã ta nổi lương tâm, bồi thường cho mình một vốn, thay mình giải lửa sém lông mày, để mình có cách nuôi dưỡng con lớn lên, quả nhiên là không hiện thực.
Hắn vẫn quá ngây thơ rồi.
Trong lúc Tống Ngọc Thư âm thầm ảo não, muốn ngắt điện thoại, không tiếp tục vô nghĩa cùng Chu Gia Thụ nữa, một câu kế tiếp của Chu Gia Thụ, lại làm hắn khựng lại tại chỗ.
"Ngọc Thư, tuy anh không có cách giúp em trên vấn đề kinh tế, nhưng thật ra anh nghĩ tới một người, chỉ cần em nguyện lòng hạ cái tôi một chút, nói không chừng hắn ta đúng thật có thể giúp em qua khỏi cửa ải khó khăn."
Người Chu Gia Thụ nói kia là ai, không cần nói rõ, Tống Ngọc Thư cũng đã đoán được.
"Thế nào, Chu Gia Thụ, đều đã lúc này rồi, anh còn muốn để tôi đồng ý cho giám đốc Trương kia bao dưỡng? Nếu được bao dưỡng thực sự có tốt như anh nói, chính anh vì cái sao không đi?"
Chu Gia Thụ bị Tống Ngọc Thư âm dương quái khí trào phúng một đượt, cũng không tức giận, ngược lại cười trêu chọc: "Ngọc Thư, em quá xem trọng anh rồi, anh không giống em, lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, rất được người thích, còn nữa, giám đốc Trương thích loại hình nam sinh gì, cũng không phải là chuyện anh có thể quyết định, hắn ta coi trọng em, anh cũng không thể ra sức mà."
Tống Ngọc Thư căn bản không muốn để công chính bao dưỡng, bởi vì hắn biết, nhất định khi hắn lựa chọn tiếp nhận, vậy sẽ giống thụ chính trong tiểu thuyết nguyên tác, sẽ bị công chính nhận định là đắm mình trụy lạc, bị khinh thường đã là nhẹ, còn sẽ bị ngược thân ngược tâm, chỉ ngẫm lại đã cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Nhưng, việc đã đến nước này, mình đã cùng đường, ngoài tiếp nhận công chính bao dưỡng, Tống Ngọc Thư cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Tống Ngọc Thư trầm mặc, làm Chu Gia Thụ thấy được cơ hội, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục xúi giục Tống Ngọc Thư: "Ngọc Thư, em cũng đừng trách anh nói chuyện quá trắng trợn, cái từ bao dưỡng này, tiếp tục nói dường như không dễ nghe, nhưng em đổi một cách nghĩ khác, chẳng qua chỉ là một phần công việc, tiền vào nhanh, còn nhẹ nhàng, có cái gì không thể tiếp thu đâu?"
Chu Gia Thụ nói, chợt nghe như rất có đạo lý, nhưng nghĩ lại một chút là có thể hiểu rõ, tất cả đều là chó má, đứa nào tin đứa đó ngu.
Tống Ngọc Thư không nói chuyện, thật ra trong lòng hắn đã ẩn ẩn có chút dao động.
"Ngọc Thư, xã hội này hiện tại, cười kẻ nghèo không cười kẻ bán thân, em cũng không cần phải cảm thấy bị người ta bao dưỡng thì em sẽ chịu ủy khuất, với thân phận này của giám đốc Trương, bao nhiêu người muốn chịu cái ủy khuất này cũng chưa có cơ hội, em có thể may mắn được giám đốc Trương coi trọng, cũng coi như là may mắn của em."
"Danh tiếng của giám đốc Trương vẫn luôn rất tốt, đối xử với bạn giường cũng hào phóng có tiếng, nếu em có cách dỗ giám đốc Trương vui, để hắn ta luôn nhìn em với con mắt khác, nửa đời sau của em vinh hoa phú quý cũng không cần sầu lo, lui một vạn bước mà nói, dù em không thể luôn làm giám đốc Trương nhìn em với con mắt khác, thừa dịp mấy năm nay giám đốc Trương còn có cảm giác mới mẻ với em, có thể vớt được bao nhiêu thì vớt được bấy nhiêu, đến lúc đó rời đi, cũng có thể có tiền bạc bên người, không phải cũng là em kiếm lời sao?"
"Ngọc Thư, anh vẫn luôn biết, em là một người thông minh, có muốn nhận cành olive giám đốc Trương đưa cho em không tự em ngẫm lại đi."
Tuy ngoài miệng là đang khuyên Tống Ngọc Thư, nhưng trên thực tế, Chu Gia Thụ đã quyết định, gã đào tim đào phổi nói chuyện cùng Tống Ngọc Thư như vậy, nếu Tống Ngọc Thư còn không biết điều, gã cũng sẽ không tiếp tục khách khí.
Nói cho cùng, Chu Gia Thụ để ý nhất vẫn là chính bản thân gã, nếu đưa Tống Ngọc Thư cho Trương Thái Sơ có thể đổi lấy Trương Thái Sơ bỏ qua chuyện cũ, thủ hạ lưu tình với gã, Chu Gia Thụ sẽ không chút do dự bắt đưa Tống Ngọc Thư tới.
Tống Ngọc Thư không biết Chu Gia Thụ dụng tâm hiểm ác, nhưng hắn xác thật bị Chu Gia Thụ lừa gạt, thế mà lại đồng ý để Trương Thái Sơ bao dưỡng, còn bảo Chu Gia Thụ đi tới chỗ Trương Thái Sơ bàn điều kiện.
Chẳng qua, Tống Ngọc Thư sở dĩ đồng ý Trương Thái Sơ bao dưỡng, vẫn là vì hắn biết, 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 tuy giai đoạn trước tràn ngập các loại tình tiết Jack Sue máu chó, nhưng đại kết cục vẫn là HE, nói cách khác, cuối cùng, công chính và thụ chính vẫn tu thành chính quả.
Nếu thụ chính có thể làm công chính hối cải để làm một con người mới, bắt đầu truy thê hỏa táng tràng, Tống Ngọc Thư tin, chính hắn hẳn cũng có thể làm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT