Hôm nay là một ngày khá đẹp trời, ánh dương ấm áp ngày xuân chiếu lên người. Trong quán trà nhỏ rất náo nhiệt bên đường, ở một cái bàn nọ, mấy đại lão gia đang uống từng chén trà đắng lớn rồi nói chuyện mà nước miếng bay tứ tung.
“Này, các ngươi nghe nói chuyện gì chưa? Tối hôm qua ở Trần phủ xuất hiện chuyện lạ.”
“Có nghe nói! Có nghe nói! Chị em dâu của cô cô ta có một đứa cháu ngoại trai làm gã sai vặt ở Trần phủ, hắn đã tận mắt chứng kiến chuyện đêm qua!”
Bàn bên cạnh nghe thế thì vô thức xúm lại gần.
“Nhà ta ở ngay con phố đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ Trần phủ tối hôm qua khiến ta sợ chết khiếp. Tiếng thét thê thảm như heo bị giết vậy, vừa nghe đã biết không phải tiếng người… Ta nghe người ta nói… Tiếng thét thảm thiết là của ác quỷ moi tim người gần đây!”
“Ta đã sớm nói mà, sao dã thú bình thường có thể chuyên moi tim người, ắt phải có tà ma. Các ngươi đều không tin ta!”
“Ngươi nói lúc nào, đừng ở đây nói vuốt đuôi*.”
*nói vuốt đuôi: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì
“Tóm lại giết được ác quỷ là tốt rồi, chỉ không biết đến cùng là vị cao nhân nào?”
“Không phải hôm qua Trần phủ mời mấy vị đạo trưởng sao? Chắc là bọn họ nhỉ?”
“Vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi, mấy người kia chính là kẻ lừa đảo, bây giờ đã bị Trần gia tóm lên quan phủ rồi!”
“Cháu ngoại trai của chị em dâu của cô cô ta cũng nói không phải những đạo trưởng đó, mà là một quái nhân.”
“Quái nhân?”
Một nam nhân bụng phệ cứ đến mùa xuân là cầm quạt giấy làm bộ làm tịch đứng lên, trông dáng vẻ dường như nắm giữ không ít tin tức ngầm. Hắn ta giả vờ thần bí nói: “Thật ra ta nghe nói vị kia chính là tiên tử trên trời hạ phàm. Bởi vì có một đoạn tiền duyên với tiểu thư Trần gia nên mới hạ phàm cứu nàng ấy một mạng!”
Những người còn lại trong quán trà liên tục tò mò nhìn lại.
Nam nhân thu hút ánh nhìn của mọi người khẽ lắc cây quạt, từ từ nói.
“Việc này phải bắt đầu kể từ nửa tháng trước, tiểu thư Trần gia cứu hai cô nương từ trong đám dân chạy nạn.”
Nam nhân miêu tả hình ảnh hai cô nương gặp nạn cầu cứu tiểu thư Trần gia lúc ấy sinh động như thật. Ngay cả lời nói lẫn biểu cảm cũng có thể kể chi tiết như thể hắn ta chính là viên gạch bị người ta dẫm dưới chân lúc ấy vậy.
“Sau đó, tiểu thư Trần gia cũng có lòng tốt nên đã đồng ý. Nhưng lúc đó nàng ấy lại không biết rằng thân phận của hai cô nương này đều bất phàm. Một người trong đó là quỷ Họa Bì, loại ác quỷ này thích nhất là lột da người, ăn tim người. Thật ra giai nhân xinh đẹp mà nàng ấy nhìn thấy hôm đó có khuôn mặt hung tợn, túi da xinh đẹp kia cũng không biết là lột xuống từ trên người cô nương đáng thương nào! Nàng ta có ý đồ trà trộn vào Trần phủ, không chỉ muốn moi tim gan người để ăn mà còn coi trọng dáng vẻ của tiểu thư Trần gia, định lột da tiểu thư Trần gia!”
Mọi người vừa nghe thì lập tức hít hà một hơi rồi lại không nhịn được thúc giục.
“Không phải nói có tiên tử sao? Vậy tiên tử ở đâu?”
“Các ngươi đừng nóng vội. Không phải có hai cô nương sao?”
Nam nhân rất hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt* như vậy, cũng không úp úp mở mở.
*Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): Một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
“Người trước là ác quỷ thì người ngay sau đó lao tới trước mặt tiểu thư Trần gia khóc lóc kể lể kia chính là tiên tử hạ phàm, nàng cũng giả trang thành nữ tử gặp nạn, cầu được tiểu thư Trần gia giúp đỡ. Lúc đó nguy hiểm ra sao chắc không cần ta nhiều lời chứ? Sống chết của Trần gia đúng là nằm trong một ý nghĩ lúc đó của tiểu thư Trần gia, đáng thương tiểu thư Trần gia chỉ có mắt trần phàm thai, không nhìn ra nguyên hình của ác quỷ, cũng không nhìn thấy diện mạo chân thật của tiên nhân. Nàng chỉ dựa vào chút ý tốt mà hồn nhiên mang cả ác quỷ và tiên tử về phủ. Nhưng cũng chính nhờ chút ý tốt này đã cứu tính mạng cả nhà Trần phủ bọn họ!”
Một lão nhân lại nói: “Nếu là tiên tử hạ phàm thì sao vẫn khiến thôn trấn chúng ta chết nhiều người như vậy?”
Những người còn lại cũng nghĩ đúng vậy, sao tiên tử chỉ bảo vệ người Trần phủ, chẳng lẽ những người dân chạy nạn bị moi tim kia không phải là người sao?
“Các ngươi lại có chỗ không rõ rồi!”
Nam nhân gập quạt xếp lại bộp một cái, đập vào lòng bàn tay rồi nói với vẻ xót xa.
“Tiên tử theo ác quỷ vào phủ, thành nha hoàn Trần phủ. Tiên tử vốn nghĩ trời cao có đức hiếu sinh nên không giết ác quỷ ngay mà chỉ ngày đêm trấn áp nên mấy ngày nay Trần phủ luôn bình an vô sự. Nhưng mà tiên tử lén hạ phàm, vừa bị tổn hại thần lực, lại vừa không biết thật ra thị trấn chúng ta cùng lúc có tới hai con quỷ Họa Bì!”
Mọi người đều kinh ngạc, vậy mà lại có tới hai con ác quỷ?
Nam nhân tiếp tục nói.
“Hai con quỷ Họa Bì kia là một đực một cái. Con cái đóng giả làm nha hoàn, cùng tiên tử trà trộn vào trong phủ, con đực còn lại thì khoác da mỹ nhân cám dỗ vị nhị lão gia kia của Trần gia, trốn trong phòng nhị viện Trần gia. Chuyện giết người moi tim mấy ngày này đều do con đực kia gây ra! Tiên tử lén hạ phàm trần cứu người, nào biết rằng ác quỷ dưới nhân gian mưu mô nên không cẩn thận bị lừa bịp. Đợi đến sau khi có người chết, tiên tử mới phát hiện mình bị lừa. Đương nhiên nàng rất tức giận, trong cơn giận dữ đã lập tức sử dụng thủ đoạn tiên gia, biến thành một hung thần thiên binh thân cao chín thước, thân buộc xích sắt, tay cầm hung binh, đánh cho hai con quỷ Họa Bì kia hồn phi phách tán chỉ còn lại hai tấm da người. Cũng may có tiên tử ra tay, nếu không nhị lão gia kia sợ là… Còn ánh lửa ở Trần phủ mà các ngươi nhìn thấy hôm qua sao? Đó chính là lửa Trần phủ đốt hai tấm da người kia!”
Nam tử uống ngụm trà nhuận họng rồi nói tiếp.
“Tiên tử chém giết ác quỷ, công đức viên mãn, đương nhiên phải trở về Thiên Đình, cho dù Trần phủ giữ thế nào cũng không ở lại mà rời đi ngay trong đêm. Cả nhà Trần phủ từng bước tiễn đưa, ngay khi tiên tử sắp bước ra khỏi cửa lớn Trần gia, Trần tiểu thư đứng ra hỏi vị tiên tử kia, lúc trước nàng ấy nói gặp nạn lũ lụt, thất lạc người nhà là thật sao?”
Có người lập tức nói.
“Đương nhiên không phải, người ta chính là tiên tử!”
Nam nhân gật đầu, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.
“Đúng vậy, người ta là tiên tử, đó đương nhiên là lấy cớ để nàng giả làm người phàm vào Trần phủ. Vì thế lúc ấy tiên tử không nói một lời, chỉ nhìn tiểu thư Trần gia với đôi mắt dịu dàng như nước. Trong mắt nàng như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu. Nếu không phải duyên phận có từ kiếp trước thì sao tiên tử phải đối xử tốt với tiểu thư Trần gia như thế? Tiên tử đã chính miệng nói rằng nhị lão gia không cần cảm tạ nàng mà phải cảm tạ ông ta có một chất nữ tốt! Tiểu thư Trần gia cũng là người thông tuệ nên tất nhiên đã hiểu rõ tất cả, bấy giờ nàng cười rơi lệ rồi nói rằng ân đức như thế, kiếp sau sẽ kết cỏ ngậm vành để báo đáp!”
Tài ăn nói của nam nhân không tồi, từng câu nói liên tục đạt đến cao trào, từ tiên tử hạ phàm đến ác quỷ ăn người, sau đó còn lật ngược thật ra có hai ác quỷ. Tất cả chuyện xưa cực kỳ có sắc thái huyền ảo khiến mọi người sửng sốt không thôi.
Lúc này, một lão nông dân đứng bên ngoài quán trà lúc lâu bỗng nhiên nói.
“Hình như ta biết vị tiên tử mà các ngươi vừa nói!”
Ông lão vừa cất lời đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lão nông dân thành thật nói.
“Ta là người thôn Tiểu Liên, lão thê tử của ta là người thôn Tiểu Lĩnh. Mấy ngày trước bà ấy về nhà mẹ đẻ, nghe nói thôn Tiểu Lĩnh có yêu ma và đúng là có một vị tiên tử đã chém giết yêu ma, cứu mạng cả thôn bọn họ!”
Sau đó ông ta kể lại những chuyện nghe được, từ chuyện mấy hán tử buôn hàng gặp được cô nương thất lạc người nhà ở ven đường, sau đó tìm nơi ngủ trọ ở thôn Tiểu Lĩnh, cuối cùng là gặp nữ thi tập kích người.
Trùng hợp là, cô nương trong chuyện xưa này cũng họ Cố, cũng lấy cớ cầu người là lạc người nhà, cuối cùng cũng biến thành thiên binh hung ác chém giết nữ thi tập kích người kia. Toàn bộ chuyện xưa đều là người có ý tốt, được tiên tử cứu trợ, bảo vệ tính mạng dưới tay yêu ma!
Mà đặc biệt hơn là, hôm sau người thôn Tiểu Lĩnh tế bái tiên tử ở chân núi phía xa, cảm nhớ ân đức cứu người của nàng thì không lâu sau, cống phẩm đã không cánh mà bay! Người trong thôn đều nói là thần tiên hiển linh!
Hai chuyện xưa liên hợp hoàn mỹ với nhau nên nhất thời, mọi người cảm thấy việc này không tin được cũng phải tin, vị cô nương họ Cố chắc hẳn là thần tiên hạ phàm!
Có lão nhân nhanh chóng chạy ra ngoài cửa sổ vái lạy trời một cái.
“Xem ra vị tiên tử kia cũng coi như đã cứu mạng chúng ta, nếu không thì để hai con quỷ Họa Bì kia tùy ý gây sự, thôn trấn chúng ta chắc chắn không chỉ chết mấy người kia! Chúng ta phải hương khói cho tốt, cúng bái để báo đáp!”
Một người bên cạnh buồn rầu nói.
“Chỉ là không biết danh hào của tiên tử kia…”
“Cái này đơn giản! Không phải tiên tử đã nói tên của mình với Trần phủ sao?”
Một thư sinh vỗ tay.
“Họ Cố ta không biết có huyền cơ gì nhưng không phải hai chữ Vân Sơ này đã nói cho ta đáp án sao?”
Bạn của thư sinh lẩm nhẩm hai câu, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
“Đúng rồi, Vân Sơ, Vân Sơ, mây mới bay lên gọi là gì? Không phải chính là ánh bình minh sao? Đó chắc chắn là Triều Hà tiên tử!”
Mấy người còn lại nghĩ một lúc rồi đều vỗ đùi hô đúng là như thế!
*
Cùng lúc đó, Cố Vân Sơ hoàn toàn không biết mình đã siêu tiến hóa thành Triều Hà tiên tử mà đang đi tới thôn trấn bên cạnh. Thời cổ đại hoang vắng, lúc này nàng đang đứng ở giữa rừng núi hoang vu mờ mịt, suy nghĩ đêm nay đến cùng thì mình nên ngủ trong hang đá hốc cây hay là ngủ gầm cầu.
Sau nửa canh giờ, “Triều Hà tiên tử” đi đường vất vả nhìn ngôi miếu hoang phía xa chảy nước mắt cảm động, trong lòng nghĩ cuối cùng tối nay cũng không cần ngủ đất hoang rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người: Gọi là Vân Sơ, đây chắc chắn là tín hiệu mà tiên tử cố ý lưu lại, nàng chính là Triều Hà tiên tử!
Cố Vân Sơ lấy tên này hai đời cũng không biết còn có cách nói này:... Não bổ* là bệnh, uống thêm sáu viên thuốc bồi bổ một chút đi.
*Não bổ (脑补): Là thuật ngữ mạng, chỉ việc nghĩ nhiều, tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT