Mộ Thất Thất thấy Cận Thịnh lệch khỏi chủ đề của mình liền xen vào: "Anh lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy! Ký nhanh lên!”
Cận Thịnh cong ngón tay khẽ búng lên trán Mộ Thất Thất: "Câm miệng!”
Mộ Thất Thất ôm trán, hét lên một câu: "Anh dám đánh em!”
Ngón trỏ của Cận Thịnh khẽ chạm vào Mộ Thất Thất, cảnh cáo: "Bây giờ tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút! Nếu không thì em hiểu rồi đấy! Người kia đó!”
Mộ Thất Thất nghiến răng, "người kia" không phải chỉ Cận Ngự thì còn ai?
Mộ Thất Thất không hề sợ hãi, kiễng mũi chân lên, cố gắng áp sát chiều cao của Cận Thịnh nói: "Hôm nay coi như "người kia có là ai" ở đây! Bà đây cũng bỏ học, không thèm học nữa!”
Diệp Đào cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu thuốc, vừa châm lửa vừa hóng hớt chuyện nói: "Cậu nhìn xem! Với thái độ học tập này, cho dù là trường học không đuổi em ấy, ở đây em ấy cũng lãng phí thời gian! Tại sao phải miễn cưỡng chứ?”
Không khí vừa mới thoáng hơn một chút nhưng bởi vì Diệp Đào châm thuốc lá lần nữa, mùi khói bốc ra tràn ngập, khiến Mộ Thất Thất không khỏi lại ho khan.

Cận Thịnh vội vàng đưa tay vỗ lưng Mộ Thất Thất, hỏi: "Không sao chứ?”
Mộ Thất Thất hất tay Cận Thịnh ra, trừng mắt lạnh lùng nói: "Giả mù sa mưa! Nhanh lên đi! Đừng ở đây làm lỡ chuyện lớn của tôi! Tôi muốn nghỉ học! Nghỉ học!”
Giọng nói của Cận Ngự truyền đến từ phía sau: "Tại sao sinh viên này lại bỏ học?”
Mọi người nghe thấy tiếng bèn nhìn lại, chỉ thấy Cận Ngự từ từ đi vào văn phòng, người đi bên cạnh anh chính là hiệu trưởng học viện ngoại giao.

Diệp Đào đi lên chào hỏi trước: "Hiệu trưởng Trương!”

Trương Chinh Nghị gật đầu xem như chào lại, sau đó hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Đào thành thật báo cáo hết trải nghiệm quá khứ của Mộ Thất Thất còn tiện thể thêm mắm thêm muối, nói vô cùng sinh động.

Trương Chinh Nghị đưa mắt về phía Mộ Thất Thất, khẽ nhíu mày: "Thầy thấy bạn học này hình như hơi quen mặt?”
Cận Thịnh trả lời: "Mộ Thất Thất là thủ khoa đại học hai năm trước! Thư đặc cách của em ấy là do ông ký!”
Trương Chinh Nghị liên tục gật đầu nói: "À! Nhớ ra rồi!”
Trương Chinh Nghị vừa dứt lời lại lắc đầu, tiếc nuối nói: "Sinh viên ưu tú như vậy, sao lại muốn bỏ học chứ?”
Mộ Thất Thất đáp: "Hiệu trưởng Trương! Em không thích chuyên ngành này! Em không muốn học nữa!”
Trương Chinh Nghị nhíu chặt mày: "Thật sự là đáng tiếc! Một mầm non tốt như vậy lại bị các người làm lỡ mất! Tôi nhớ năm đó tôi làm giám khảo phỏng vấn của em ấy, em ấy rất xuất sắc ở tất cả mọi khía cạnh! Bây giờ đã qua hai năm mà em ấy vẫn đang học năm nhất!Tại sao không có người nào phản ánh vấn đề này lên bên trên hả?”
Diệp Đào vốn tưởng rằng hiệu trưởng sau khi nghe được mọi việc xấu của Mộ Thất Thất sẽ không do dự đuổi cô đi, không ngờ lại phản tác dụng.

Bây giờ Diệp Đào chỉ có thể kiên trì trả lời: "Hiệu trưởng, công việc của ngài bận rộn, những chuyện nhỏ nhặt bình thường này vốn không nên làm phiền ngài nhọc lòng!”
Cận Ngự tiếp lời: "Hiệu trưởng Trương, việc này không phải chuyện nhỏ! Cách đây không lâu, truyền thông đưa tin về tình trạng thi đại học đỗ thủ khoa của các tỉnh trong hai thập kỷ qua, trong đó phần lớn người rút lui khỏi hào quang trở thành không khác gì người bình thường.

Báo cáo này đã gây ra một làn sóng lớn, dư luận tập trung vào giáo dục đại học, nói rằng đây là sự thất bại của giáo dục đại học nước ta! Nếu như lúc này lại xuất hiện tin thủ khoa đại học bị đuổi học, đây không chỉ là đón gió mà lên mà còn đẩy trường học lên đầu sóng ngọn gió!”
Trương Chinh Nghị liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: Cậu nói đúng! Nó không đơn giản như vậy! Bạn học Mộ Thất Thất không thể bị đuổi học!”

Mộ Thất Thất giận dữ trừng mắt nhìn Cận Ngự, hỏi: "Anh là ai chứ? Anh là cái thá gì chứ? Ai bảo anh tới đây khoa tay múa chân hả?”
Cận Ngự đút hai tay vào túi quần, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Thất Thất nói: "Tôi cũng không là cái thá gì! Chỉ là vừa mới được bổ nhiệm lên làm viện trưởng danh dự của học viện các em!”
Mộ Thất Thất nghe vậy, không khỏi cắn môi, hung hăng hít sâu một hơi.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Uy Vi An đứng ở cửa, gọi một tiếng: "Chủ nhiệm Diệp!”
Diệp Đào đáp: "Có chuyện gì không?”
Uy Vi An liếc mắt nhìn một vòng, cảm thấy bầu không khí nguy hiểm liền cảm thấy hơi căng thẳng.

Uy Vi An suy nghĩ một chút rồi mới nhỏ tiếng nói: "Dạ! Lớp tân sinh viên đang huấn luyện quân sự, lúc huấn luyện viên điểm danh thì có một bạn không đến! Huấn luyện viên nói đây là vô cớ đến muộn, đang bắt cả lớp phải phạt đứng chờ đợi bạn ấy! Nhiệt độ bên ngoài cao như vậy, các bạn đã đứng gần hai giờ rồi, đã có một sinh viên mới ngất xỉu! Cứ chờ như vậy cũng không phải là biện pháp! "
Diệp Đào nhíu chặt mày lại và hỏi: "Tân sinh viên nào mà có gan lớn như vậy hả?”
Uy Vi An nhìn về phía bóng lưng Mộ Thất Thất, dừng một lát mới đáp lại: "Mộ Thất Thất!”
Mộ Thất Thất nghe thấy vậy liền xoay người nhìn về phía Uy Vi An, chỉ thấy cô ta đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng.

Mộ Thất Thất lạnh lùng cười một cái, nói: "Ôi! Sinh viên hướng dẫn đúng là rất yêu thương tân sinh viên! Để cho người ta đứng hai tiếng đồng hồ rồi mới đi tìm người! Một mình cậu nhằm vào tôi còn chưa đủ, muốn kéo mấy chục người trong lớp cùng nhắm vào tôi sao?”

Uy Vi An tỏ vẻ uất ức, nhỏ tiếng nói: "Thất Thất! Cậu hiểu lầm rồi! Tớ đã gọi cho cậu nhưng mà cậu tắt máy!”
"Cậu biết rõ tôi chưa bao giờ tham gia huấn luyện quân sự! Cậu giả vờ làm người tốt cái gì!”
Uy Vi An nhất thời không nói gì.

Mộ Thất Thất tiếp tục nói: "Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Quay lại nói với huấn luyện viên! Ngay cả khi có chờ đến khi hoa nở thì bà đây cũng chỉ có hai chữ! Không đi!”
Diệp Đào nhìn về phía Uy Vi An nói: "Em về trước đi! Nói với huấn luyện viên, tiếp tục huấn luyện đi, Mộ Thất Thất đang có chuyện, tạm thời không đến được!”
Uy Vi An gật đầu đồng ý, xoay người rời đi.

“Khoan đã!” Cận Ngự ngăn cản nói.

Sau đó anh đi đến gần Mộ Thất Thất, nói với giọng điệu năm nhất: "Nếu đã học lại chương trình năm nhất, dĩ nhiên phải chấp nhận huấn luyện quân sự, đây cũng là một phần của chương trình học năm nhất!”
Mộ Thất Thất mím môi, nhỏ giọng lẳng lặng nói: "Anh có thể nói ít hơn hai câu có được không?”
"Tham gia huấn luyện quân sự! Ngay lập tức!” Cận Ngự mượn đà ép sát.

Mộ Thất Thất chống nạnh, lớn tiếng nói: "Tôi bị hen suyễn, huyết áp thấp! Có các bác sĩ chứng minh tôi không thích hợp tham gia vào các môn thể thao mạnh! Anh muốn tôi chết à?”
"Chứng minh à?" Cận Ngự nói xong bèn nhìn về phía Cận Thịnh ở một bên như đang dò hỏi.

Bằng chứng y học này là hai năm trước Mộ Thất Thất vì trốn tránh huấn luyện quân sự mà quấn lấy Cận Thịnh nhờ anh ta làm giúp cô, vốn tưởng sẽ không có việc gì, nhưng mà nếu bị vạch trần, Cận Thịnh biết tính tình của Cận Ngự, dĩ nhiên không giấu nổi nữa.

Cận Thịnh nhíu mày, xấu hổ cười: "Cái này! Em chứng minh! Bệnh của cô ấy đã gần khỏi hết rồi! Có thể tham gia huấn luyện quân sự!”
Cận Ngự nhìn về phía Mộ Thất Thất hỏi: "Em còn cái gì để nói?”
Mộ Thất Thất trừng về phía Cận Thịnh ở một bên, nghiến răng nói: "Phản bội!”
Trương Chinh Nghị vỗ bả vai Mộ Thất Thất nói: "Mộ Thất Thất! Còn việc em bỏ học thì sao? Nhà trường sẽ bàn bạc lại một lần nữa! Nhưng mà bây giờ em đang học lại chương trình năm nhất, đã là bạn cùng lớp thì không thể để cho tất cả mọi người chờ đợi em! Đi đi!”
Trương Chinh Nghị tươi cười hiền lành, từng bước dụ dỗ làm cho người ta không đành lòng từ chối.

Cận Ngự lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở màn hình trước mặt Mộ Thất Thất.

Định lấy video uy hϊếp à? Lúc ngón cái của Cận Ngự sắp nhấn vào album ảnh, Mộ Thất Thất đưa tay định cướp điện thoại di động trong tay Cận Ngự.

Cận Ngự thu tay bỏ điện thoại di động vào túi lót âu phục, trầm giọng nói: "Đi đi!”
Mộ Thất Thất bị mùi khói trong văn phòng làm cho bị ho, cô liếc mắt nhìn về phía Cận Ngự, gằn từng chữ nói: "Coi như anh lợi hại!”
Mộ Thất Thất nói xong liền xoay người rời khỏi phòng giáo vụ.

------ Ngoài lề------
Ừm! Tiếp theo! bắt đầu cuộc sống dạy dỗ Thất Thất nào đó!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play