Mộ Thất Thất nghĩ rằng Cận Ngự làm vậy là muốn nhận phạt thay mình, cô không cảm kích, quỳ xuống theo sau Cận Ngự.

Mộ Thất Thất ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Hán Khanh, nghiêm túc nói với vẻ mặt tráng sĩ liều chế: "Ông nội! Người nào làm người đó chịu! Chuyện hôm qua không liên quan gì đến anh ấy! Đó là chuyện của riêng cháu!”
Mộ Hán Khanh xanh mặt, nghe Mộ Thất Thất nói như vậy càng thêm tức giận, thở hổn hển.

Thiệu Nguyệt Vân nhỏ tiếng nhắc nhở: "Thất Thất! Cháu là con gái, sao có thể tùy tiện như vậy chứ? Cái gì gọi là không liên quan đến cậu ta? Cái gì gọi là chuyện của một mình cháu? Từ nhỏ bác gái đã giáo dục cháu như thế nào hả? Con gái! Lần đầu tiên! Là quan trọng nhất!”
Mộ Thất Thất bỗng nhiên không hiểu Thiệu Nguyệt Vân nói cái gì, vào đồn cảnh sát sao? Đúng là lần đầu tiên, cô liền đáp lại: "Tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng sau này cháu sẽ không xúc động như vậy nữa, lúc ấy cháu đột nhiên nông nổi..."
Quay lén video của Kha Nhược Tuyết đúng là một giây nông nổi của Mộ Thất Thất, nhưng trước mắt, cô căn bản không biết vấn đề cô nói với bọn họ và vấn để họ đang bàn bạc là hai chuyện khác nhau.

Bàn tay nặng nề của Mộ Hán Khanh đập mạnh lên bàn gỗ lim bên cạnh sô pha, giận dữ mắng: "Xúc động ư? Một giây nông nổi à? Một cô gái sao có thể nói như vậy được hả? Liêm sỉ của cháu vứt đâu rồi hả? Có phải bố cháu không còn thì không ai trong nhà có thể quản lý được cháu đúng không? Cháu có thể coi trời bằng vung đúng không?”

Mộ Thất Thất cúi đầu xuống, nhỏ tiếng nói: "Ông nội, cháu sai rồi..."
Cận Ngự đáp: "Ông nội! Cháu sẽ chịu trách nhiệm về chuyện tối qua, ông đừng trách cứ Thất Thất nữa!”
Mộ Viễn Hồng thấy gạo đã nấu thành cơm, chuyện cũng không thể cứ cầm cự mãi được, liền nói: "Bố à! Cận Ngự là học trò ưu tú nhất của Viễn Nho, nhân phẩm gia thế thế nào chúng ta cũng đã biết rõ, thời buổi bây giờ không giống như ngày xưa, người trẻ tuổi khó tránh khỏi cởi mở một chút! Bố xem, tối hôm qua hai đứa mới làm sai chuyện, sáng sớm hôm nay không phải đã đến chịu tội với bố rồi sao? Bố cũng bớt giận! Con thấy Cận Ngự rất tốt! Bố nên thành toàn cho chúng nó đi!”
Mộ Hán Khanh im lặng.

Thiệu Nguyệt Vân lớn tiếng nói: "Lão Mộ! Thất Thất mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tốt nghiệp, có phải quá sớm để nói chuyện này không?”

Mộ Viễn Hồng nhìn Thiệu Nguyệt Vân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dịu dàng: "Ngưng An tốt nghiệp đại học, ngay cả nghiên cứu sinh cũng đã học xong, nhưng thế nào? Con bé đã hai mươi chín tuổi, còn không phải là chưa gả ra ngoài sao? Nếu như Thất Thất cũng giống như con bé, đến lúc đó bà không phải lo một người, bà còn phải lo hai người!”

Mộ Thất Thất như rơi vào trong sương mù, nhíu mày, mù mờ hỏi: "Cả nhà đang nói chuyện gì vậy?”
Mộ Viễn Hồng và Thiệu Nguyệt Vân gần như đồng thanh nói: "Đương nhiên là hôn sự của cháu rồi!”

Mộ Thất Thất lập tức xù lông, đứng lên từ trên mặt đất, hỏi ngược lại: "Hôn sự của ai? Ai nói cháu sắp kết hôn?”

Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Hán Khanh nhìn vào Mộ Thất Thất, lớn tiếng nói: "Quỳ xuống!”
Mộ Thất Thất không dám không nghe lời của ông nội, liền quỳ xuống.

Mộ Hán Khanh nhìn Cận Ngự hỏi: “Cậu và Thất Thất định khi nào kết hôn?"

"Ngày mai chúng cháu sẽ đi lãnh giấy chứng nhận!" Cận Ngự đáp.

Cuối cùng Mộ Thất Thất cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hai tay đẩy Cận Ngự lớn tiếng nói: "Tên cầm thú! Ai nói tôi sẽ kết hôn với anh chứ?”

Cận Ngự nhìn Mộ Thất Thất, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: "Anh sẽ chịu trách nhiệm chuyện xảy ra tối hôm qua, bây giờ em là người của anh, không gả cho anh, em còn có thể gả cho ai?”

Mộ Thất Thất trả lời: "Tối hôm qua anh làm gì mà phải chịu trách nhiệm với tôi?"
“Không phải tối hôm qua em ở nhà anh sao?” Cận Ngự hỏi ngược lại.

Mộ Thất Thất cảm thấy không nên nói chuyện này, lập tức đỏ mặt, cắn răng nói: "Nếu anh dám nói lung tung, tôi sẽ..."

Mộ Thất Thất chưa kịp nói xong, Mộ Hán Khanh đã ngắt ngang: "Câm miệng!”

Mộ Thất Thất cảm thấy uất ức, hai đôi mắt đầy nước mắt, nhìn Mộ Hán Khanh nói: "Ông nội! Đừng nghe anh ta nói bậy! Anh ta là một tên lừa đảo!”
Mộ Hán Khanh đáp: "Ông nội tuy đã già, nhưng nhìn mắt người vẫn không có mờ! Cận Ngự có phải là tên lừa đảo hay không, ông nội thấy rõ!”

Mộ Hán Khanh dừng một lúc lâu rồi tiếp tục nói: "Ông đồng ý hôn sự này!”
Mộ Thất Thất vừa nghe ông nội nói như vậy, cả người lập tức ngã xuống, nằm sấp trên mặt đất, hai tay vỗ tấm thảm nói: "Cháu không lấy chồng đâu!”

Cận Ngự thò người về phía trước, kéo Mộ Thất Thất lên, nhỏ tiếng nói: "Ngoan! Đừng chọc giận ông nội!”

Mộ Thất Thất nghiêng đầu, “hừ” một tiếng với Cận Ngự: "Đồ cầm thú! Tôi thà làm ni cô chứ không kết hôn với anh đâu!”

Cận Ngự trả lời: "Không ăn thịt, em nhịn được sao?”
Mộ Viễn Hồng đúng lúc tiếp lời: "Thất Thất! Không được tùy hứng! Một khi kết hôn thì đã là người lớn rồi, sau này cháu là con dâu của nhà họ Cận, làm việc phải có chừng mực, không được càn quấy nữa!"

"Bác!" Mộ Thất Thất rất không cam lòng.

“Đừng quỳ nữa! Đứng lên đi!”

Mộ Hán Khanh nói xong liền chậm rãi đứng dậy, đi về phòng, lúc bước đến bên cạnh Cận Ngự, ông cụ dừng lại, nói với giọng điệu trầm thấp: "Hôn nhân là chuyện lớn, quay về nhà họ Cận của cậu thống nhất ngày đi, hai nhà ngồi xuống bàn bạc!”

"Vâng, ông nội!" Cận Ngự đáp.

**

Khi đi ra từ Mộ phủ, mặt Mộ Thất Thất vẫn âm u, tuy rất không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn bị Cận Ngự đặt lên ghế phụ.

Chiếc Mercedes màu trắng chạy như bay trên đường, một lúc sau dừng ở cửa một trung tâm thương mại.

Cận Ngự xuống xe, mở cửa lái phụ, nắm chặt tay Mộ Thất Thất, kéo cô xuống từ trong xe, xoay người đi thẳng vào cửa hàng cao cấp cách đó không xa.

Hai người vào cửa, người quản lý bước tới, kính cẩn chào: "Xin chào, ngài Cận!”
Cận Ngự căn dặn: "Một bộ âu phục, một chiếc áo sơ mi, một cái cà vạt, phối hợp cho đẹp, để vào phòng thay đồ cho tôi! Cảm ơn!”

Quản lý thấy trên ngực Cận Ngự có vết trà, biết Cận Ngự đang nóng lòng muốn thay bộ quần áo, liền đáp: "Ngài Cận, xin hãy chờ một chút!”

Cận Ngự kéo Mộ Thất Thất đi vào phòng thay đồ, Mộ Thất Thất giãy dụa, lớn tiếng nói: "Anh thay quần áo, kéo tôi vào làm cái gì?”
Cận Ngự nghiêm túc trả lời: "Lỡ em chạy thì sao?”
Mộ Thất Thất liếc mắt một cái, đoán chuẩn thật! Vốn nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội chạy trốn, không nghĩ tới mình lại bị tính kế.

Quản lý đưa quần áo vào rất nhanh, treo trên tường, Cận Ngự kéo cửa phòng thay đồ, rồi thuận tay vặn khóa.

Trong phòng thay đồ không gian có hạn, một người thì rất rộng, bây giờ nhét hai người khó tránh khỏi hơi chật chội.

Cận Ngự cởϊ áσ khoác âu phục ném sang bên cạnh, kéo cà vạt xuống, bắt đầu cởi nút áo sơ mi, đường cong cơ ngực dần dần lộ ra.

Mộ Thất Thất dựa vào cửa, khoanh tay nhìn chằm chằm, không ngượng ngùng một chút nào.

Cận Ngự nhìn Mộ Thất Thất nói: “Con gái phải biết rụt rè một chút!"
Mộ Thất Thất lơ đãng nói: "Anh đã nhìn sạch tôi rồi, bây giờ tôi nhìn anh, xem như là huề nhau!”
Khi nghe thấy Mộ Thất Thất nói như vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Cận Ngự nhếch môi cười, khẽ nhíu mày nói: "Tối hôm qua lúc tắm rửa cho em, không chỉ là nhìn sạch mà còn sờ nữa!"
Mộ Thất Thất đỏ mặt, cắn răng nói: “Anh còn nói bậy nữa, tôi cắt lưỡi anh bây giờ!”
Cận Ngự vừa tháo thắt lưng vừa nói: "Nói bậy? Nếu không thì em nghĩ sáng nay ai đã thay đồ ngủ cho em?"

“Không phải là người giúp việc làm theo giờ à?"

“Là chồng em thay cho em!”

Cận Ngự dứt lời liền cởϊ qυầи tây xuống.

Mộ Thất Thất tức giận, vừa định phản bác thì thấy Cận Ngự hình như đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nghĩ đây là cơ hội tốt để mình chạy trốn.

Mộ Thất Thất đắc ý cười xấu xa, một bàn tay lặng lẽ mở khóa ra, sau đó nhanh chóng xoay người, mở cửa phòng thay đồ định chạy ra ngoài.

Nhưng vẫn chậm một bước, chân mới bước ra ngoài cửa một bước, một giây sau đã bị Cận Ngự kéo trở về, chống lên đầu tường.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play