Alpha ngốc nghếch và Omega ngốc nghếch ghét nhau nhưng vẫn cùng nhau đi qua hành lang, ánh mắt mọi người trong chiến hạm ai cũng tò mò. Hình Vân theo Thịnh Hằng Xuyên tới chỗ một xe huyền phù cỡ nhỏ, đáy lòng ngổn ngang đi đến chỗ hẹn.

Chỉ huy Hình bảo đây là làng du lịch, xe huyền phù đỗ lại ở khoảng không trên mặt nước.

Cả hai đồng lòng đứng im trước cửa nhà hàng, nhìn nhau không nói gì.

Vào hay không vào, đây là cả một vấn đề.

Cần suy nghĩ kỹ, ra quyết định cẩn thận.

“Còn chưa điểm 12h trưa, không thì anh vào trước đi, em đi sau.” Hình Vân đề nghị.

Cần phủi sạch quan hệ, không thể để người nhà biết họ đi chung với nhau.

Phương pháp này có vẻ ổn, Thịnh Hằng Xuyên đồng tình: “Chắc là được.”

Hiện thực lại vô cùng tàn khốc, hai người vừa lui về sau, tính xoay người rời đi thì cửa mở, Chỉ huy Quan cầm tách trà đứng sau cửa, ngạc nhiên nhìn họ.

“Vào đi, hai đứa thập thò gì ngoài cửa vậy.”

“Hai nhà có duyên ghê, bọn trẻ con đến rồi.”

Hình Vân: “…”

Chính thức mở màn ngày hội mai mối ngốc nghếch.

Hai người cứng đờ như gỗ một trước một sau vào cửa ngồi xuống hai đầu bàn dài, nghiêm túc như đi đàm phán. Gia đình hai bên nhìn Hình Vân và Thịnh Hằng Xuyên bằng ánh mắt quái dị.

“Lần trước gặp nhau hai đứa nói chuyện gì đấy?” Mẹ Hình Vân tò mò.

Hình Vân: “……”

Thịnh Hằng Xuyên: “……”

Chủ yếu là diễn ạ, không làm thân.

“Hôm ấy…” Hình Vân khó khăn mở miệng, cha mẹ hai nhà chờ mong.

Hình Vân: “… Chắc là khen đồ ăn ngon ạ?”

Cha mẹ hai nhà: “???”

Hình Ngân vọt vào đánh vỡ không khí kì lạ trong phòng. Hình Ngân đỡ cửa thở hổn hển, thở dốc chỉ vào Hình Vân: “Anh ở cảng vũ trụ mãi không đón được em, em đi đến đây kiểu gì?”

Hình Ngân nhận mệnh lệnh đứng chở ở cảng hàng không New Trallie nguyên buổi sáng, rơi vào đường cùng phải dùng quyền hạn đọc thông tin hành khách nhưng không thấy tên Hình Vân. Hình Ngân sợ hãi chưa kịp hoàn hồn đã chạy như điên về nhà hàng, em trai yêu dấu của anh đang an ổn ngồi trên ghế lô.

Hình Vân: “…”

Nói ra hù chết anh đấy, em trai yêu quý của anh ngồi chiến hạm tới ạ!

Hình Vân làm thế nào tới được đây?

Trời biết, mây biết, Thịnh Hằng Xuyên biết.

“Cấm không được để cha mẹ biết em ngồi thuyền lậu, nhớ chưa?” Hình Vân dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ.

Giỡn mặt, con nhà binh ngồi thuyền lậu còn suýt bị bán, nói ra xấu hổ chết mất.

Cậu không phải bé ngốc nhà địa chủ.

Thịnh Hằng Xuyên âm thầm quan sát phát hiện ra ý Hình Vân ám chỉ, bản thân anh cũng dùng ánh mắt ám chỉ ngược lại: “Tuyệt đối không thể để họ biết chuyện chúng ta gặp nhau trên chiến hạm, anh không cứu nhóc, nhóc cũng không đi thuyền lậu, ok rồi chứ?”

Giỡn mặt, cha mẹ hai nhà đang ôm mộng cùng nhau ngồi xoa bài chung bàn mạt chược, họ sẽ lấy “duyên phận” ra bla bla bla một tràng vài tiếng đồng hồ.

“Hai người mắt qua mày lại cái gì?” Hình Ngân bị kẹp giữa, cảm giác bản thân mình đang bị ánh mắt đâm thẳng vào tim.

Hai con người mang ý xấu chột dạ nhìn qua chỗ khác, coi như không quen.

Hình Ngân giật mình, anh lờ mờ nhận ra em trai có bí mật khó nói. Hình Ngân không cao ngạo, không nóng nảy âm thầm tiếp tục quan sát.

Hai người kia muốn né khỏi chữ “duyên phận” nên im không nói gì, trước mắt đã âm thầm hợp tác. Mục đích vô cùng rõ ràng, không ai muốn làm quen nhau, chỉ hận không thể tránh càng xa càng tốt.

Để cha mẹ hai bên cùng hết hi vọng, họ sẽ quậy lanh tanh bành.

“Hình Vân nhà này từ lúc bé tí đã thích Thịnh Hằng Xuyên nhà anh chị, cả ngày bám theo sau.” Bà Trịnh nói.

“Có gì đâu, con ngày ấy thấy ai cũng bám theo.” Hình Vân nói.

“Thịnh Hằng Xuyên nhà này hồi bé cũng thích em Hình Vân lắm.” Tướng quân họ Thịnh thổi gió.

“Con lúc ấy chưa có chủ kiến, nhìn ai cũng thích.” Thịnh Hằng Xuyên nói,

Nói chuyện không nổi, nhưng cha mẹ hai nhà là bạn vài chục năm với nhau nên thân thiết không phải giả, dựa vào mấy chuyện thóc mục vừng thối ngày xưa thành công cứu không khí bữa ăn, lộn qua lộn lại tiếp tục về với chủ đề thúc dựng vợ gả chồng.

“Tuổi không còn nhỏ.” Cha Hình nói.

“Nhà này cũng vậy.”

“Tuy tuổi thọ người tinh tế đã đạt 500 năm, có người hơn 200 tuổi chưa kết hôn nhưng truyền thống đã có từ trước, bé cưng Hình Vân nhà chúng tôi là Omega.”

Hình Vân mở miệng muốn cãi: “Con……”

Thịnh Hằng Xuyên cũng mở miệng: “Con……”

“Ăn đi các con.” Phụ huynh hai nhà đồng lòng.

Cha mẹ vui vẻ nhưng nhân vật chính lại buồn thối ruột, vừa mơ màng ăn vừa ôm thiết bị ngoại vi không biết đang làm gì.

“Good morning ~” Bữa cơm này quái dị vô cùng, Hình Vân đi ăn kẹo yêu qua mạng ngọt lịm, bình phục sau cú shock buổi sáng.

“Chào em.” Tin nhắn lập tức có reply, “Việc gấp hôm qua thế nào rồi?”

“Đã giải quyết, không có gì đáng lo.” Tuy trải qua vạn gian khổ, cậu vẫn đến được buori xem mắt, coi như giải quyết được vấn đề nhỉ.

Reply: “Tốt quá, anh cũng sắp xong việc rồi, về nhà online gặp nhau.”

“Em cảm thấy như kiểu lâu lắm không được gặp anh rồi.”

“Anh cũng vậy.”

Yêu qua mạng thích ghê, Hình Vân ôm thiết bị ngoại vi, trên mặt nở nụ cười.

“Hai đứa tụi bây cười gì vậy?” Hình Ngân đột nhiên mở miệng nhắc nhở.

Hình Vân ngẩng đầu, không kịp đề phòng đối mặt với Thịnh Hằng Xuyên cũng che không nổi ý cười dưới đáy mắt. Hai người cùng nhìn Hình Ngân, thu lại nụ cười hạnh phúc, nháy mắt thay bằng nụ cười gượng gạo, ai cũng thấy nỗi khổ của người lớn trong mắt nhau.

Thịnh Hằng Xuyên: “Việc gấp cần giải quyết.”

Hình Vân: “Có bài tập cần làm gấp.”

Hình Ngân thành thật không hiểu nổi tại sao công việc và bài tập lại có thể khiến hai cái đứa kia vui tới vậy, cha mẹ hai nhà cũng không hiểu nổi, im một lúc rồi tiếp tục rôm rả nói chuyện.

“Diệp Tử à, mình không muốn bị mai mối thì phải làm sao?” Hình Vân chọc chọc id của Diệp Tử.

“Sao cậu lại đi xem mắt rồi, thuốc tiên che dấu pheromone anh cho chú em đâu?” Diệp Tử hỏi.

Hình Vân: “Không được không được.”

Cậu không dám.

Hỗn loạn qua đi rồi, chỉ còn nước miễn cưỡng ngồi chịu trận, cảm giác bị ấn đầu bắt đi xem mắt không hề vui vẻ tí nào. Hình Vân quyết định chia sẻ phiền não với anh người yêu qua mạng. Trong buồn có vui, chỉ có yêu đương qua mạng mới vực dậy nổi tinh thần.

“Xuyên Lưu ời ới ơi ~”

“Sao thế em?”

Một bên là đối tượng yêu qua mạng, một bên là đối tượng xem mắt, nghe chừng không ổn lắm, Hình Vân bắt đầu lựa lời: “Nếu anh gặp phải làm việc mình không thích, thế nhưng vì đủ nguyên nhân nên anh vẫn phải làm cho xong, phải làm sao giờ?”

“Hmm, gặp phải chuyện buồn bực à?” Xuyên Lưu gửi một sticker xoa đầu, an ủi cậu, “Đừng buồn, anh cũng đang không vui đây.”

Hình Vân gửi lại một sticker buồn bã: “Em hơi bối rối.”

“Nếu là anh, chuyện không thích thì cứ ứng phó cho xong, không vui thì làm cái gì cũng vô ích, nhưng nếu là em, anh hi vọng em có thể vui vẻ, nếu không thích thì cứ nói thẳng ra, sau né đi.” Xuyên Lưu reply, “Anh cũng đang nghĩ biện pháp né tránh phiền phức.”

Hình Vân đáp lại bằng sticker ôm ôm, đáy lòng ngọt ngào.

Không ổn, Xuyên Lưu tốt như vậy thì cậu càng không thể kéo chân anh, cậu cũng có thể đáp trả khéo léo lại mấy chuyện cậu không thích.

Hình Vân buông thiết bị ngoại vi, ánh mắt nhìn Thịnh Hằng Xuyên có chút từ ái.

Có thiện ý là có hồi báo, Thịnh Hằng Xuyên cũng cho cậu ánh mắt đồng cảm.

Hình Ngân ở cảng không đón được em trai thì hơi hoang mang, từ nãy đến giờ toàn nhìn trộm đánh giá em trai, nhìn Thịnh Hằng Xuyên và em trai trải qua bất hạnh cho nhau ánh mắt thấu hiểu.

Nhân thịt kẹp giữa Hình Ngân lạnh hết sống lưng, ăn một miếng tự trấn an.

“Anh ăn đi.” Hình Vân nhiệt tình gắp cho Thịnh Hằng Xuyên.

Xuyê Lưu nói đúng, xem mắt khó chịu nhưng Thịnh Hằng Xuyên tốt xấu cũng cứu cậu một mạng, cậu nên cảm ơn đối phương, không kết hôn thì làm bạn cũng được. Anh và tôi cùng chung chiến tuyến, cớ sao không thể chung sống hòa bình.

Thịnh Hằng Xuyên cũng thay đổi bộ mặt lạnh lùng, nhiệt tình đưa nước hoa quả cho Hình Vân: “Em cũng ném thử đi.”

Tình anh em plastic được đẩy lên tầng cao mới.

Hình Vân vui vẻ nhận ly nước hoa quả, reply lại cho Xuyên Lưu: “Cảm ơn anh, em thấy khá hơn nhiều rồi, đối phó với chuyện không vui cẩn thận quả nhiên cũng có thể khiến người ta xốc lại tinh thần.”

Anh cũng nhắn lại: “Bồ Câu à, nghe em nói vậy anh cũng thông suốt.”

Đối tượng yêu qua mạng đáng tin ghê, rất hiểu cậu, cậu rối rắm đã có anh gỡ rối.

Đối tượng xem mắt thì sao?

Hình Vân cảm giác với tiến triển này, chẳng mấy họ sẽ gặp nhau ngoài đời.

Trên bàn ăn, tình anh em hữu nghị qua lại giữa họ đã bị cha mẹ hai bên để ý.

“Hai đứa muốn ra ngoài không?” Chỉ huy Hình đề nghị, “Khung cảnh khu này đẹp phết đấy.”

Hình Ngân như trút được gánh nặng.

“Vâng ạ.” Hình Vân đứng dậy.

Nên nói rõ ràng với Thịnh Hằng Xuyên, nếu không có ý thân thiết thì không cần kéo chân nhau.

Thành phố này được xây dựng sau chiến tranh, cảnh quan tương tự với khu Old Trallie, hồ nước tuy là hàng nhân tạo nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp. Thời gian gần đến chạng vạng, mặt trời nhân tạo dần xuống núi, ánh hoàng hôn ấm áp bao phủ lên khu hồ Angelina.

Hai người một trước một sau, chầm chậm sải bước trên con đường ven hồ.

“Thật ra thì.” Hình Vân đừng chân, thành khẩn nói, “Em nên nghiêm túc cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu em về.”

“Không có gì.” Thịnh Hằng Xuyên không cười cợt cậu, nghiêm túc đáp, “Hôm qua là nhiệm vụ khẩn của quân đội, anh trùng hợp có mặt thôi, cứu công dân Liên Bang là nghĩa vụ.”

Chối bay biến quen tay, Hình Vân ưng cái bụng rồi đấy.

Hình Vân phối hợp tỏ vẻ sùng bái.

“Lần sau có đi xem mắt không kịp thì tính sau, đừng đi thuyền lậu.” Anh hảo tâm nhắc nhở.

“Vâng.”

Không có lần sau đâu anh giai, lần này phải quyết tâm kéo người về phe mình, cha mẹ hai nhà thấy không thực tế sẽ buông tay.

“Anh cũng không thích mà nhỉ.” Hình Vân dò hỏi, “Em thấy, chúng ta đều là người theo chủ nghĩa tự do yêu đương.”

Thịnh Hằng Xuyên: “Bị ép cả, không trách em.”

Nghĩ thế nào lại nói tiếp: “Thật ra anh có người mình thích rồi, anh nghĩ mình nên nói sớm cho em, tốt cho cả hai.”

“Chà chà.” Hình Vân vui vẻ, “Em cũng có người yêu rồi á.”

Tốt quá, cái kết dành cho cả hai coi như đã định!

(TBC)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play