Mạc Hinh ngồi ở bên
cạnh Nguyễn Tĩnh, cả người đều không thoải mái. Bùi Dĩ Mặc cùng Nguyễn
Chương Trình thật đáng sợ, một đám đều dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm
chằm cô.
Tức thật, cô chẳng qua là đi tìm Tĩnh Tĩnh tỷ mà thôi, hai người này sao lại nhìn chằm chằm cô như vậy.
Mạc Hinh hầm hừ nghĩ trừng mắt Bùi Dĩ Mặc, lại bị ánh mắt anh dọa sợ, nhanh chóng đảo mắt hung tợn trừng mắt Nguyễn Chương Trình. Hừ, vẫn là người
này tương đối dễ bắt nạt, trừng chết chú!
Thật sự là kỳ quái, Mạc Hinh vừa xuất hiện, Nguyễn Chương Trình giống như
cũng chỉ nhìn chằm chằm mặt cô ấy, giống như không có gì so với Mạc Hinh quan trọng hơn.
Nguyễn Tĩnh trong lòng cảm giác quái dị lại tăng thêm .
Bầu không khí này duy trì được 30 phút, ngay lúc Mạc Hinh nhịn không được
muốn mở miệng nói, đúng lúc này cuối cùng Bùi Tiền đã tới.
Không chỉ có là Bùi Tiền, Nhiễm Tích và ông nội của Bùi Dĩ Mặc cũng đến.
Mấy người vừa tiến vào trong phòng, ông nội Bùi liền ghét bỏ dùng sức đẩy
Bùi Tiền tới trước mặt Nguyễn Chương Trình, rống lên: "Anh cẩn thận suy
nghĩ, năm đó ngoại trừ tiêu tiền như nước, còn có làm chuyện thiếu đạo
đức hay không!"
Bùi Tiền bị đẩy lảo đảo suýt chút ngã sấp xuống, Nhiễm Tích bên cạnh kịp thời ra tay đỡ ông.
Bùi Tiền đứng vững ủy khuất nhìn vợ mình.
Nhiễm Tích lập tức buông tay, chuyện này ba chồng bà nói không sai, bà không
có cách nào phản bác. Huống hồ hiện tại còn đề cập đến mạng người, xử lý không tốt con trai đời này khả năng liền lấy được vợ, loại chuyện này
bà không có biện pháp an ủi ông chồng ngốc của mình, thật sự là không
còn mặt mũi ra ngoài.
Mọi người đều bị giọng rống của ông nội Bùi làm lỗ tai đều chấn động.
Bùi Tiền rất tức giận đi lên phía trước, đứng ở trước mặt Nguyễn Chương
Trình, vô cùng khó chịu mở miệng: "Hừ, chính là ông! Ông không cần nói
xấu tôi, tôi cũng không có yêu mến cái gì chị dâu ông, tôi chỉ thích vợ
tôi thôi!"
Nguyễn Chương Trình
ngây người một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bùi Tiền, không đợi
chú ấy mở miệng, Bùi Tiền đã bị ông nội Bùi cho hung hăng gõ đầu, hung
ác nói: "Hừ cái gì hừ! Nhiều năm như vậy lễ phép đều bị chó gặm sao? Xin lỗi mau!"
Nói xong mặt lại nhu
hòa, thật có lỗi nhìn Nguyễn Chương Trình, thành khẩn nói: "Thật có lỗi
bên thông gia, đứa con trai này đầu óc không làm được gì tốt, cậu bỏ qua nhé."
Mặc kệ sự thật thế nào, trước tích cực nhận sai giữ ấn tượng tốt, nếu như nó phạm sai thật...
Ông nội Bùi không tự chủ được ngắm nhìn chân Bùi Tiền một chút, suy xét có
nên đánh gãy chân con trai hay không, dù sao con trai gả đi như hắt
nước, người có quyền định đoạt là con dâu, ông cũng không thể nhúng một
tay vào.
Không biết vì sao, Bùi
Tiền đột nhiên liền cảm thấy hai chân lạnh lẽo, lập tức kẹp chặt hai
chân, sờ sờ đầu bị gõ đau, khẩn trương nhìn Nguyễn Chương Trình, "Thật
có lỗi Nguyễn tiên sinh, vừa rồi tôi không lễ phép ."
Nguyễn Chương Trình ngẩng đầu nhìn Bùi Tiền, ánh mắt mờ mịt. Chú cô vừa mở
miệng vừa định nói gì đó, lại bị thanh âm ồn ào bên ngoài ngăn lại không nói được.
"Ngô tiên sinh, Bùi tổng hiện tại đang ở xử lý chuyện nhà, mọi người không thể vào."
"Tránh ra, tôi muốn hỏi Bùi Dĩ Mặc cùng Mạc Hàn muốn gì, liên tục đoạt hợp
đồng của Ngô gia, là muốn xé rách mặt nhau phải không."
Lời này khiến quản gia trong lòng châm chọc rất muốn cười, cái gì muốn xé
rách mặt nhau, hai nhà không phải đã sớm không nhìn vừa mắt nhau rồi
sao, trước còn dám thuê người bắt cóc phu nhân, Ngô Quang này là bị ngốc sao? Thật to gan!
Châm chọc thế nào, trên mặt quản gia đều tỉnh táo tận lực ngăn cản hai người: "Ngô tiên sinh, ngài thật sự không thể vào..."
Nhìn hai người đã tiến vào phòng khách, quản gia không ngăn cản nữa liền thu tay lại, lặng lẽ tìm một đến góc phòng khách đứng quan sát tình hình
bên trong, tim không kìm được mà đập nhanh vài lần, bàn tay cũng khẽ
run. Thật là kích động mà, đã lâu rồi không có náo nhiệt như vậy! Ha ha
ha!
Ngô Quang vội vàng đi vào,
nhìn thấy Bùi Dĩ Mặc, sắc mặt cũng không tốt, tức giận nói: "Bùi Dĩ Mặc, cậu cùng con trai lớn nhà họ Mạc là có ý gì? Khoảng thời gian này, anh
muốn cùng Ngô gia xé rách mối quan hệ hai bên sao?"
Ngô Trang nhìn Bùi Dĩ Mặc vẻ mặt thoáng xấu hổ ngăn Ngô Quang lại. Ánh mắt
của hắn quét về phía Nguyễn Tĩnh, cả người cảm thấy dường như mất đi sức lực, vô cùng khẩn trương ngăn Ngô Quang lại, nhỏ giọng nói: "Ba, đừng
náo loạn, chúng ta đi về trước."
"Ba không về." Ngô Quang cắn răng trừng mắt nhìn Bùi Dĩ Mặc và ông nội Bùi, càng kích động, "Ông nội Bùi, nhân tiện ngài có mặt ở đây, ngài cho
nói xem, cháu trai này của ngày làm việc có phải quá đáng lắm không, có
phải không..."
"Bùi Tiền, tên khốn này!"
"Ối!"
Ngô Quang còn chưa nói xong, đã bị ai đó bổ nhào tới đè bẹp trên mặt đất, trên mặt bị hung hăng đánh một bạt tai.
"Bốp." một tiếng thanh âm thanh thúy, khiến tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn
cả người, trong khoảng thời gian ngắn không khí lặng yên như tờ.
"Bùi Tiền, tên khốn kiếp, năm đó chính là mày làm hại anh trai của tao chết thảm!"
"Bốp! Bốp! Bốp!"
"Á… đau!"
Phòng khách đột nhiên yên lặng yên lặng, chỉ còn lại tiếng rống giận dữ của
Nguyễn Chương Trình, mỗi lần tiếng động “bốp, bốp, bốp” vang lên là mỗi
lần Ngô Quang rên lên.
Mọi người trong phòng: ...
Nguyễn Tĩnh xoa xoa lông mày đang giật giật của mình, quay đầu nhìn về phía Bùi Dĩ Mặc, thấp giọng nói: "Đây là chuyện gì vậy?"
"Không biết. Có lẽ là chú em năm đó nhận sai người?"
Trong giọng nói của Bùi Dĩ Mặc cũng có chút nghi hoặc. Thật sự là nhận sai người, nhiều năm chẳng lẽ không đi điều tra hay sao??
"A a a, tên điên này... Đau, Ngô Trang, còn không mau tới cứu ba mày!"
Lúc này Ngô Trang mới phản ứng lại chạy tới tách hai người, vệ sĩ thấy vậy
cũng tiến lên đem Nguyễn Chương Trình nổi điên đánh Ngô Quang kéo ra.
Mạc Hinh nhìn xung quanh Bùi Dĩ Mặc tản ra áp suất thấp, cô nàng sợ đến
phát run gắt gao dựa vào Nguyễn Tĩnh. Nguyễn Chương Trình này cũng thật
sự là đáng sợ, quả thực đúng là điên, cô nàng lúc trước còn cảm thấy hắn dễ bắt nạt, thật là mắt bị mù mà!
Bị vệ sĩ giữ chặt, Nguyễn Chương Trình phẫn nộ nhìn chằm chằm Ngô Quang… chửi ầm lên.
Che mặt đánh sưng lên, Ngô Quang vừa nhìn Nguyễn Chương Trình miệng vừa phun một ngụm máu.
Ông nội Bùi nhìn thấy Ngô Quang bị đánh thành dạng này, tâm tình nhất thời cực tốt, dám kêu người bắt cóc cháu dâu ta, đáng!
Bất quá có một việc. Ông nội Bùi như có đăm chiêu chăm chú nhìn Nguyễn
Chương Trình còn phát điên, Nguyễn Chương Trình gọi Ngô Quang là Bùi
Tiền, mặc kệ là hiểu lầm thế nào, chân con trai ngốc của mình ngốc xem
như là giữ được.
Ông nội Bùi cho
Bùi Tiền một ánh mắt tán thưởng, thấy được vẻ kinh sợ của con trai, ông
nội Bùi khẽ vỗ vai an ủi. Không tệ không tệ, ông đã nói mà nhân phẩm
mình tót như vậy, làm sao có thể dạy ra một đứa con thiếu đạo đức chứ.
Nguyễn Chương Trình một bên muốn thoát ra khỏi vệ sĩ, một bên không ngừng đảo
mắt nhìn quanh phòng tìm Nguyễn Tĩnh, sau khi thấy cô đứng đó thì dường
như suy nghĩ đến điều lại kích động đứng lên, chỉ vào Ngô Quang: "Tĩnh
Tĩnh, mau, người hại chết cha con ở đây, hắn chính là Bùi Tiền, không
cần tha cho tên khốn này."
Nguyễn Tĩnh nhìn Nguyễn Chương Trình rồi lại tiếp tục nhìn đến Ngô Quang, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Bùi Tiền, lại nhớ tới hình ảnh Nguyễn
Chương Trình đối với Mạc Hinh chấp nhất khiến cho cô có cảm giác quái
dị, cô cảm thấy mình đại khái đã biết là chuyện gì đang xảy ra.
Lấy điện thoại gọi cho trợ lý Nguyễn Chương Trình, Nguyễn Tĩnh kéo Mạc Hinh đi đến trước mặt chú cô, Nguyễn Chương Trình chớp mắt trong chớp mắt
yên tĩnh, chỉ chăm chú nhìn Mạc Hinh không quản mọi chuyện xung quanh
đang diễn ra thế nào.
Ra hiệu cho bảo vệ sĩ buông Nguyễn Chương Trình ra, Nguyễn Tĩnh nhìn Ngô Quang, sắc mặt nghiêm túc: "Ngô tiên sinh, hiện tại tôi hoài nghi ông cùng cái
chết của cha tôi năm đó có liên quan, mời ông đem sự tình nói rõ ràng."
Ngô Trang hai tay không khống chế run đứng lên, quả nhiên vừa chạm đến
Nguyễn Tĩnh liền không có chuyện gì tốt, người này quả thực là trời sinh khắc ông ta cùng Ngô gia.
Vệ sĩ
nghe xong lời nói của Nguyễn Tĩnh, lập tức tiến lên áp trụ Ngô Quang
cùng Ngô Trang. Ngô Quang sắc mặt đại biến, luôn miệng nói ra mấy lời
rất khó nghe.
Hơn mười phút sau, mấy người ngồi vây quanh ở bàn lớn trước phòng khách, mỗi người sắc mặt đều vô cùng nghiêm túc.
Ngô Quang cuối cùng cũng chậm rãi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, giờ phút này, ông ta thật muốn cho mình một cái bạt tay, mình sao lại
ngu ngốc đến độ tự tìm đến cửa, sau đó mặc cho bọn họ muốn làm gì thì
làm.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc
của mọi người, Ngô Quang sợ hãi núp đằng sau Ngô Trang, cả người đều lùi lại, ý đồ muốn giảm cảm giác tồn tại của mình.
Bầu không khí nghiêm túc duy trì không quá hai phút, bởi vì ông nội Bùi đột nhiên vỗ mạnh bàn.
"Bộp" một tiếng lớn, Bùi Tiền ngồi ở bên cạnh che trái tim, sắc mặt hoảng sợ
chui vào trong lòng vợ mình. Rất, đáng sợ, may mắn là ông không có làm
cái gì thiếu đạo đức, bằng không bàn tay phải này biến mất rồi!
"Nói sự thật đi, Ngô Quang! Đem chuyện thiếu đạo đức năm đó nói rõ ràng,
bằng không hôm nay cậu cũng đừng mong ra khỏi cửa căn biệt thự này!"
Nói xong ông nội Bùi không kìm được tức giận, đập bàn thêm vài cái nữa.
Ngô Trang thân thể run lên, theo bản năng liền đẩy Ngô Quang lên phía trước.
Nguyễn Chương Trình cầm lấy tay Mạc Hinh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ngô Quang, khiến ông ta không khỏi run rẩy.
Nguyễn Tĩnh vẫn luôn chú ý đến Nguyễn chương Trình, nhìn thấy tinh thần của
chú cô lại không ổn định, nhanh chóng xoay mặt chú cô sang hướng của Mạc Hinh.
Sau khi bị Ngô Tranh đẩy
ra, Ngô Quang sợ hãi, cố gắng nhớ sự việc năm đó. Không đợi ông ta kịp
nhớ ra, ông nội Bùi không kiên nhẫn tiếp tục đập bàn.
"Nói, năm đó đã làm gì nhà cháu dâu ta!"
Đồng tử Ngô Quang co rụt lại, thân thể không tự giác được đứng thẳng, đem
mọi chuyện xảy ra năm ấy nói ra hết: "Giành bạn gái của người khác,
thông đồng phụ nữ có chồng, dùng quyền bức bách người khác giao ra hạng
mục vất vả hoàn thành..."
Ngô
Quang tự giác nói hết lịch sử đen tối của mình. Ông nội Bùi sờ cằm có
chút suy nghĩ, Ngô gia quả nhiên làm nhiều chuyện không biết xấu hổ như
vậy, so với bọn họ thì Bùi gia thật là một đoá hoa trắng trong sạch chứ
không phải là đoá hoa sen trắng tinh khiết kia. Bất quá, nói nhiều như
vậy, thế nào vẫn là chưa nói đúng trọng tâm vấn đề.
Nhìn thoáng qua Nguyễn Chương Trình vẫn là không có phản ứng gì đặc biệt.
Cho đến khi Ngô Quang nói đến "ở công trường thì có chú ý đến một người phụ nữ", Nguyễn Chương Trình cuối cùng có phản ứng, không để ý đến Mạc
Hinh, chỉ nhìn Ngô Quang, trong mắt đều là thù hận: "Bùi Tiền, mày đúng
là đồ cặn bã!"
Bị gọi tên Bùi Tiền run lên, ủy khuất nhìn Nhiễm Tích: "Vợ ơi, không phải anh."
Nhiễm Tích ở một nghe Ngô Quang kể lịch sử của mình, một bên không quên vỗ
tay an ủi Bùi Tiền cho có lệ, "Ừ ừ, không là anh không là anh."
Người có tiền chính là như vậy đó, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng nhàm chán
như vậy, khó có dịp Nhiễm Tích được nghe mấy người hào môn kể ra chuyện
không thể nói, nhất định phải quý trọng cơ hội này!
Ông nội Bùi bắt được trọng điểm, mạnh mẽ vỗ mặt bàn, "Nói! Ở công trường yêu thích người ta là xảy ra chuyện gì?"
Ngô Quang vừa định tiếp tục nói, bị tiếng vang đánh gãy ý nghĩ, vẻ mặt
thống khổ cúi đầu một chút, mơ hồ nhớ tới gương mặt của người phụ nữ,
ánh mắt ông ta nhất thời tỏa sáng.
Đáng tiếc ở thời khắc mấu chốt hắn chuẩn bị mở miệng, quản gia hưng phấn
chạy vào, trực tiếp không nhìn Bùi Dĩ Mặc, đi đến bên người Nguyễn Tĩnh
lớn tiếng nói: "Phu nhân, trợ lý của Nguyễn tiên sinh, còn mang đến một
bác sĩ tư nhân, hiện tại có thể cho bọn họ vào hay không?"
Nguyễn Tĩnh sắc mặt sáng ngời, nhìn quản gia gật đầu.
Mà Ngô Quang vẻ mặt đầy khổ sở vì lại lần nữa bị lời vừa đến miệng lại bị
chen ngang. Bị nghẹn đến độ không kìm được sờ mấy sợi tóc thưa trên đỉnh đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT