Sắc mặt Bùi Dĩ Mặc
càng ngày càng vặn vẹo, Mạc Chí cảm thấy bầu không khí này không ổn
nhanh chóng ôm em gái kéo vào lòng mình, cười nói: "Hahaha, anh Bùi,
Hinh Hinh còn nhỏ không hiểu chuyện, không hiểu chuyện."
Mạc Chí nhớ lại lúc nãy còn huênh hoang muốn thông đồng với Nguyễn Tĩnh, trong lòng không giữa được bình tĩnh, chân mềm nhũn.
"Ối." Đem Nguyễn Tĩnh kéo trở lại, Bùi Dĩ Mặc cười lạnh một tiếng: "Đều đã mười tám tuổi, còn không hiểu chuyện sao."
Nhích vào trong lòng anh trai nhà mình, Mạc Hinh nghe nói như thế trong lòng
rất tức giận, mười tám tuổi thì thế nào, mười tám tuổi thì không thể
không hiểu chuyện được à.
Ở trong lòng anh trai vừa định ngẩng đầu phản bác lời Bùi Dĩ Mặc, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt kia, Mạc Hinh lúng túng. Cô vì sao trước kia cảm thấy
anh dĩ Mặc vừa đẹp mắt lại ôn nhu, mắt cô lúc đó bị mù rồi, lại còn mù
nhiều năm như vậy!
Mạc Hinh đồng
tình nhìn thoáng qua Nguyễn Tĩnh, rất nhanh đã bị các anh cô lôi kéo đi
rồi. Ngồi vào xe của các anh, Mạc Hinh nhận ly nước sôi Mạc Hàn đưa qua, uống xong sau khẩn thiết nhìn anh trai của mình, "Anh, anh nói xem, em
lần này bị bắt cóc, trao đổi lời hơn hai trăm vạn!"
Mạc Hinh vô cùng cao hứng cầm di động, "Anh, mọi người xem, ha ha, hai trăm vạn, đây là lần đầu tiên em buôn bán lời hai trăm vạn."
Nhìn em gái cười đến ngốc nghếch, ba anh em Mạc gia hiểu trong lòng nhưng không nói ra, chỉ bắt đầu trao đổi ánh mắt.
Mạc Hàn mặt không biểu cảm nhìn về phía đứa em Mạc Lâm của mình: Có phải hàng tháng cậu đưa tiền con bé bị thiếu à?
Mạc Lâm vẻ mặt mơ hồ: Không thiếu! Em mỗi tháng còn vụng trộm cho thêm!
Không kìm chế được suy nghĩ: Em gái khả năng bị đánh hỏng rồi!
Mạc Hinh hoàn toàn không biết, ba người anh của cô nàng đã lợi hại đến mức
có thể trao đổi ánh mắt, cô nàng liên tục đắm chìm trong vui sướng
không thể tự kềm chế, chính mình buôn bán lời hai trăm vạn. Tự mình kiếm ra tiền thì ra cảm giác thoải mái đến vậy.
Trở lại Mạc gia, ba anh em nhà họ Mạc ở trong thư phòng nói chuyện, cuối
cùng Mạc Hàn chậm rì rì thở một vòng khói, gương mặt vô cùng khó coi mở
miệng: "Đến cuối năm, nên để Ngô gia nếm một chút tổn thất đi."
Nguyễn Tĩnh bị Bùi Dĩ Mặc mang về biệt thự tư nhân thành phố C, vừa tiến vào biệt thự cô liền ngẩn cả người.
"A Mặc, sao nơi này không giống biệt thự lần trước?" Người này đến cùng là mua bao nhiêu căn nhà?
Bùi Dĩ Mặc ngồi trên sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh bản thân, không có trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi: "Sao không gọi là chồng?"
Vừa nghe xưng hô "chồng" này, Nguyễn Tĩnh trong lòng lại run lên, trực tiếp đi qua ngồi ở bên cạnh Bùi Dĩ Mặc nắm tay hắn, giả ngu nói: "A Mặc
không đến một ngày, sao anh lại biết em mất tích."
Cô còn tưởng rằng anh sẽ không phát hiện ra cô mất tích, lừa một ít tiền lại trở về .
Bùi Dĩ Mặc liếc nhìn cô nhưng không trả lời câu hỏi của Nguyễn Tĩnh, chỉ
thản nhiên nói, "Anh trai của Mạc Hinh bắt vú nuôi tra khảo một phen."
Nghe anh nói câu này, Nguyễn Tĩnh lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng hỏi chuyện mà cô vẫn luôn thắc mắc, "Em muốn biết, tại sao bà vú kia có thể dễ dàng vượt qua ba mươi người vệ sĩ bên cạnh Mạc Hinh, dễ dàng đánh
thuốc mê? Trong nhà họ Mạc, có phải hay không, có người cùng Ngô gia đầu óc không được tốt kia thực hiện giao dịch không đứng đắn?"
Bùi Dĩ Mặc cầm lọn tóc của cô, quấn vào tay mình, nghe được câu hỏi của cô liền liếc mắt nhìn cô một cái, lãnh đạm "Hừ" một tiếng, "Em vẫn còn có
tâm trạng quản người khác? Không bằng lúc này cẩn thận suy nghĩ làm thế
nào để giải thích chuyện em tự nguyện bị bắt cóc."
Nói đến hai chữ tự nguyện, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của anh, trong lòng Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ kêu lên hỏng bét.
Suy nghĩ một chút quyết định giả ngu đến cùng, Nguyễn Tĩnh nhìn Bùi Dĩ Mặc, lắc đầu nói, "Ai nói em là tự nguyện ? A Mặc anh phải tin tưởng em, em
là thật sự bị hôn mê, em làm sao có thể đem sinh mệnh chính mình mang ra đùa chứ."
Không có người biết cô tự nguyện hay không? A Mặc khẳng định cũng không biết, cô nhất định phải trụ vững.
"Vậy em nói một chút, lần này lừa tiền người ta, trong lòng có vui không?"
Nguyễn Tĩnh trong lòng căng thẳng, tại sao Bùi dĩ Mặc lại biết cô lừa tiền người ta?
Hoài nghi nhìn Bùi Dĩ Mặc, sẽ không lại là lừa cô nói ra đấy chứ, kiên quyết không thể trả lời anh vấn đề này.
"Đừng nhìn anh." Bùi Dĩ Mặc đặt tay ở trên đầu cô xoa xoa, bên kia tay không
tự nhiên trong túi lấy ra di động của cô, "Tĩnh Tĩnh chẳng lẽ quên rồi,
tài khoản em dùng để nhận tiền, là của anh đưa cho em?"
Hỏng bét! Không ngờ cô lại quên chuyện quan trọng này! Nguyễn Tĩnh trong
lòng hối hận, cô thật sự sơ suất, thấy tiền đến tay thì đầu óc bị ngu
luôn rồi.
"A Mặc anh thật xấu, biết rồi còn cố hỏi." Nguyễn Tĩnh buông tay, dù sao đều biết, cũng không cần giấu giếm.
"Tĩnh Tĩnh, em hiện tại tiền còn chưa đủ nhiều? Anh thật sự sợ có một ngày sẽ bị em làm tức chết!"
Chọc lên cái trán láng mịn của cô nhưng lại không dám dùng sức, Bùi Dĩ Mặc chỉ cảm thấy buồn bực.
Cấp tốc nắm giữ tay của Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn Tĩnh thành khẩn nói: "A Mặc anh
yên tâm, em làm việc khẳng định sẽ có chừng mực, sẽ không thật sự đem
chính mình đặt mình trong lúc nguy hiểm."
Nguyễn Tĩnh dừng lại một chút nhìn sắc mặt Bùi Dĩ Mặc, thấy lông mày anh vẫn
nhíu chặt, còn nói thêm: "Lý lưởng cuộc đời của em chính là kiếm thật
nhiều tiền, nhìn tiền đưa đến cửa không lấy, quả thực là muốn mạng của
em."
Nói xong thấy sắc mặt Bùi Dĩ Mặc cuối cùng hòa hoãn một ít, Nguyễn Tĩnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm,
người này thật sự là rất phiền toái, giày vò đủ kiểu.
Bùi Dĩ Mặc rầu rĩ nhìn cô, ở trong lòng cô có lẽ anh chỉ xếp hạng thứ hai, thứ nhất khẳng định là tiền.
Nghĩ như vậy trong lòng hắn lại không thoải mái. Nhưng là lại không có biện
pháp nào khác, vấn đề rối rắm này chỉ có thể tự giận chính mình mà thôi.
Bùi Dĩ Mặc không vui cầm lấy một bên túi văn kiện đưa cho Nguyễn Tĩnh,
"Nhãn hiệu em đăng ký tốt lắm, còn có một chút kiểm tra tất cả đều thông qua ."
Nguyễn Tĩnh cao hứng cầm
túi văn kiện, "Nhanh như vậy đã có rồi1" Trời đất, phòng làm việc không
nghĩ là có thể mở, hiện tại có thể chính thức kiếm tiền !
Nhìn thấy cô cao hứng như vậy, Bùi Dĩ Mặc cảm giác khó chịu trong lòng tựa hồ cũng tiêu tán.
Nhưng nghĩ nghĩ đến nội dungphần văn kiện đó, sắc mặt của anh lại có chút
không biết nói sao, "Tĩnh Tĩnh, em thật sự tính toán về sau sẽ buôn bán
cái này à?"
"Đương nhiên." Nguyễn Tĩnh cao hứng nói, "Anh đừng xem chúng nó có giá tiện nghi, kinh doanh
tốt lắm, hơn nữa một ít minh tinh hiện theo dõi khẳng định có thể kiếm
được tiền."
Bùi Dĩ Mặc rất muốn
nói cho cô biết, hiện tại cô mỗi ngày đều sử dụng tài khoản, nhưng mà
xem cô biến cái tài khoản này thành cái dạng gì, rõ ràng là chỉ cần có
một ít tiền cô đều vui vẻ.
*
Buổi tối rửa mặt xong, Nguyễn Tĩnh tính toán lại các chi phí, lớn nhất là
phí thông báo tuyển dụng quản lý phòng làm việc và nhân viên công tác,
họạt động này tốn một số tiền khá lớn. Ngẫm lại một hồi cô cảm thấy đau lòng. Haiiz, không bỏ ra số tiền nhỏ sao thu được số tiền lớn.
Bùi Dĩ Mặc đi vào phòng ngủ, mắt liền nhìn thấy mặt đau đớn Nguyễn Tĩnh, tư thế thập phần bất nhã ngồi phịch ở trên giường.
Nhíu mày, cởi áo ngủ đi rồi đi qua.
Nguyễn Tĩnh đang đau lòng tính toán chi phí mời người, vừa quay đầu liền thấy
Bùi Dĩ Mặc bộ dáng không được thoả mãn bất mãn nhìn cô, trong lòng run
lên, người này lại tới nữa.
Bùi
Dĩ Mặc lấy máy tính và bản kế hoạch kiếm tiền của cô ném đến ngăn tủ,
anh thập phần nghiêm túc nói, "Tĩnh Tĩnh, chúng ta sinh con đi."
Nguyễn Tĩnh giật mình, cảnh giác nhìn Bùi Dĩ Mặc, "A Mặc anh không cần xúc
động, trước đó anh nói bây giờ không muốn có con cơ mà."
"Có thể, để anh theo em đến tổ quay phim đi."
Nguyễn Tĩnh rối rắm nhìn anh, "A Mặc, chuyện công ty không cần vội?"
Hắn ở đó sao cô có thể lừa đảo chứ! Thân là một tổng tài sao có thể “ham mê nữ sắc” như vậy, kiếm tiền mới là việc đứng đắn!
Bùi Dĩ Mặc đem cô kéo vào trong lòng mình, "Sinh con vẫn là..."
"Đều không được!" Nguyễn Tĩnh chống thân thể đứng lên, kiên quyết đánh gãy
hắn lời nói, "Sinh con đều không được, chờ sự nghiệp ổn định đã, anh
cũng không thể đi theo tổ quay phim, thừa dịp anh còn còn trẻ, hãy trở
về làm tổng tài kiếm tiền nào!"
Bùi Dĩ Mặc cắn răng, "Em thật đúng là ngoại trừ tiền mọi thứ đều không suy nghĩ!"
Nói xong cả người đều xông đến.
Nguyễn Tĩnh một cả đêm đều gian nan ứng phó, cái tên đàn ông không được thoả
mãn nhu cầu suốt một tháng, càng làm cho cô kiên định không thể để Bùi
Dĩ Mặc đi theo đi tổ quay phim, mỗi ngày quay phim đều mệt chết còn muốn tốn tâm tư với hắn, nếu như vậy thì làm sao cô có thê chuyên tâm kiếm
tiền.
*
Ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh sáng sớm thu thập hành lý, nhìn vẻ mặt Bùi Dĩ Mặc u oán, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Vừa trở lại khách sạn tổ quay phim chỉ định, Phương Giai đột nhiên không
biết từ xó xỉnh bật ra, kích động được bắt lấy tay Nguyễn Tĩnh, "Tĩnh
Tĩnh, chị cuối cùng đã trở lại, chúng ta có đơn hàng lớn, ha ha ha."
Hả??? Chẳng lẽ người tổ kịch không biết cô cùng Mạc Hinh bị bắt cóc?
"Giai Giai, cô không thắc mắc ngày hôm qua tôi đã đi đâu sao?"
Phương Giai kỳ quái nhìn Nguyễn Tĩnh, "Không phải là Bùi tổng đến đây, cô đi
chăm sóc anh ta sao?" Vừa nói xong Phương Giai lại kích động đứng lên,
"chuyện thế nào rồi? Kiểm định chất lượng có đạt tiêu chuẩn không?"
Thì ra người tổ kịch không biết cô cùng Mạc Hinh bị bắt cóc, như vậy cũng
tốt, không cần lãng phí thời gian giải thích cùng người khác.
"Cô đi kêu dì Chung một chút, chúng ta đến thư phòng nói chuyện."
Mười phút sau, ba người vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở cái bàn, trước mặt là nhãn
hiệu đã đăng ký thành công cùng một ít tư liệu liên quan
Nhìn thấy hai người đều xem xong, Nguyễn Tĩnh mới nói, "Hiện tại mọi việc
đều đã chuẩn bị xong, nhà xưởng cũng liên hệ xong, chỉ cần thông báo
tuyển dụng một ít người đến phòng làm việc công tác là được." Nói xong
Nguyễn Tĩnh tròng mắt dạo qua một vòng. Lại nói, "Hoặc là các người có
bạn muốn rèn luyện một chút, có thể kêu các cô ấy làm vệc cho chùng ta,
cho bọn họ một cơ hội." Như vậy tiền lương có lẽ có thể giảm một ít. Dù
sao vừa khai trương, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
Phương Giai nghiêm túc suy nghĩ một chút mới nói: "Chị Tĩnh Tĩnh, em thật đúng có một bạn thân thiết, nguyện vọng lớn nhất cô ấy chính là có thể làm
một công việc có liên quan tới ăn uồng, đáng tiếc vẫn không có tìm được, chỉ có thể làm công tác mình không thích đã nhiều năm. Cô ấy làm công
tác quản lý cũng là rất lợi hại, chúng ta có thể kêu cô ấy thử một lần."
"Thật tốt, đến lúc đó nhất định phải thuyết minh, phòng làm việc mới mở,
lương khả năng không được tốt, đợi đến có tiền nhất định cho cô ấy tiền
lương thật lớn."
Chung Thúy nhìn
bảng kế hoạch một chút, nhíu mày nói, "Tĩnh Tĩnh, như thế vẫn chưa đủ,
chúng ta cần phải chiêu dụ càng nhiều nhân tài mới được."
Nguyễn Tĩnh cầm di động, "Em biết, chúng ta trực tiếp đem thông báo tuyển dụng đăng lên Weibo, đến lúc đó lại chậm rãi chọn người, việc này dì Chung
phụ trách việc này, nhớ nói khả năng tạm thời sẽ thiếu tiền lương nhân
viên."
Hai người nghe Nguyễn Tĩnh nói, cúi đầu ghi chú điều cần lưu ý.
Nguyễn Tĩnh thấy hai người viết ý tưởng khá giống nhau, lại hỏi, "Giai Giai, cô vừa mới nói có đơn hàng lớn là ý gì?"
Phương Giai ngẩng đầu lên, tinh thần mười phần xán lán, "Chị Tĩnh Tĩnh, em có
một người chú, chính là người đại diện Liên Hàn, Từ Phàm? Ông ấy mua sốt thịt nướng mang về, bị bạn tốt ngoại quốc dùng một lần thì rất thích,
hiện tại đặt đơn ở chúng ta, đây là số lượng."
Phương Giai đem tờ danh sách lấy ra cho Nguyễn Tĩnh xem. Nguyễn Tĩnh vừa thấy
cũng kinh ngạc. Trịnh trọng nhìn Chung Thúy, "Dì Chung, đây là đơn hàng
đầu tiên, dì nhất định phải giám sát thật tốt."
Chung Thúy cũng nghiêm túc gật đầu, "Yên tâm, dì và chồng mình luôn giám sát kĩ càng."
Ba người cuối cùng lại thảo luận suốt một giờ vẫn chưa tan cuộc .
*
Hứa Đa Đa cùng mấy chị em đi châu Âu trở về, lại trước tiên lên Weibo xem động thái mới nhất của nữ thần Nguyễn Tĩnh.
Lại nói tiếp từ lần trước giúp nữ thần tranh đấu, nữ thần sau này đã trả
lại tài khoản Weibo, điều này khiến cô vui vẻ mấy ngày nay.
Hôm nay giống như thường ngày, nằm ở trên giường mở Weibo liền thẳng trang
của Nguyễn Tĩnh, tải lại trang lại thấy Weibo của nữ thần có bài đăng
mới, phòng làm việc tuyển người.
Nữ thần muốn tuyển nhân viên!
Hứa Đa Đa ngồi bật dậy, kích động nhìn thông báo tuyển dụng kia vài lần,
mới đem lý lịch cá nhân của mình sơ lược gửi qua. Chuẩn bị gửi đi Hứa Đa Đa đột nhiên có một suy nghĩ chợt lóe, liền chỉnh sửa phần tiền lương
tương đối thấp, mới đem lý lịch sơ lược gửi đi.
Lý lịch sơ lược gởi đi rồi Hứa Đa Đa liên tục lo âu chờ đợi.
Cùng thời gian đó, bên phía Tiểu Kim cũng được duyệt đơn xin nghỉ công việc hiện tại thành công.
Hà Gia Dịch nhìn thư ký bên mình làm đã vài năm, tuy rằng lần trước ở công trường căn tin ăn cơm, hình tượng lạnh lùng ở trong lòng mình sụp đổ,
nhưng dù sao đã cùng nhau làm việc vài năm, trong lúc nhất thời anh ta
thật là có chút luyến tiếc, cảm khái vô cùng vỗ bờ vai, "Tiểu Kim, chúng ta cùng nhau phấn đấu nhiều năm, công việc mới nếu như không thuận lợi, tôi hoan nghênh cô trở về đây."
Tiểu Kim khẽ đẩy mắt kính trên sóng mũi, thần sắc trịnh trọng gật đầu, "Cám ơn ông chủ, lời này tôi nhớ kỹ."
Nói xong ôm hộp nhỏ, xoay người rời đi cũng không quay đầu nuối tiếc công việc đã làm bao năm, tư thái kia vô cùng tiêu sái.
Khóe miệng Hà Gia Dịch không khỏi nhếch, không lưu luyến chút nào, không
biết rõ người ta còn tưởng rằng công ty đối với cô ấy bạc đãi nữa đấy,
hiện tại từ chức rời đi không hề lưu luyến.
*
Ở trong phim trường, Chung Thúy kề sát vào tai Nguyễn Tĩnh nói thầm vài
câu, Nguyễn Tĩnh vừa lòng gật đầu, "Không tệ, cư nhiên nhanh như vậy có
người ứng tuyển."
Chung Thúy nhìn Nguyễn Tĩnh, muốn nói lại thôi. Chờ bà ấy chuẩn bị buông tha không nói
nữa, Nguyễn Tĩnh mở miệng hỏi nói: "Dì Chung còn có việc?"
Suy nghĩ một chút, Chung Thúy vẫn là nói: "Là như vậy. Có một bản lý lịch
sơ lược, người này bằng cấp rất cao, dựa theo lý lịch sơ lược, cô ta ở
Đế Đô có ba ngôi nhà, kẻ có tiền như vậy sao lại nộp lý lịch sơ lược đến công ty chúng ta. Quan trọng nhất, tiền lương yêu cầu vô cùng thấp."
Mặc kệ dì Chung nói nhiều như vậy, Nguyễn Tĩnh lại chỉ nghe được cuối cùng một câu, "tiền lương yêu cầu vô cùng thấp?"
"Không sai." Chung Thúy gật đầu, "Người đó nói, muốn tiền lương thấp hơn người khác một nửa."
"Không việc gì phải lo lắng, trực tiếp kêu cô ấy đến làm đi." Nguyễn Tĩnh
nhanh chóng nói. Nhân viên có yêu cầu như vậy hiện tại không nhiều lắm .
Chung Thúy vẫn có nghi hoặc, "Nhưng với điều kiện thế này, hoàn toàn không có lý do đến chỗ chúng ta làm việc, có phải cố ý đến tìm hiểu tin tức
chúng ta hay không?"
Đi theo
Nguyễn Tĩnh lâu như vậy, Chung Thúy cũng là gặp qua không ít người, có
thời gian rảnh rỗi lại bổ sung kiến thức cho mình, đọc thêm không ít
sách, cho nên chung Thuý hiện tại cũng có chút luận âm mưu .
"Dì Chung." Nguyễn Tĩnh đem khăn choàng trên bờ vai kéo xuống, nói: "Con
nói dì nghe, dì không cần đánh giá cao chỉ số thông minh kẻ có tiền ở Đế Đô, đại bộ phận đều tương đối nhàn nhã, cũng không thiếu tiền, có lẽ đi làm cho vui. Nhận lời mời phòng làm việc chúng ta , đại khái là muốn
thể nghiệm sinh hoạt của người không có tiền, người như thế không cần
uổng phí đâu, đừng lãng phí tài nguyen dâng đến cửa."
Bộ dạng này sao? Chung Thúy như có đăm chiêu. Nói như vậy, người kia có lẽ cũng là vì thể nghiệm sinh hoạt? Suy nghĩ chút, Chung Thúy vẫn là đem
lý lịch sơ lược của đối phương đưa cho Nguyễn Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh, con xem, còn có một người quen cũng nộp lý lịch sơ lược."
Nguyễn Tĩnh tùy mắt nhìn, hai chữ đã bị cô nhìn thấy "Mạc Hinh", cả người đều
không giữ được bình tĩnh: "Đây là, Mạc Hinh nộp lý lịch sơ lược, là cái
người hện tại tổ quay phim kia?"
Khiếp sợ! Tiểu công chúa này muốn làm gì? Aizzz, nhớ đến ngày hôm qua cô ta
theo phản xạ liền ôm cô, làm hại cô ở trên giường xuất các kiểu kỹ năng
dỗ Bùi Dĩ Mặc, lần này lừa được tiền bọn bắt cóc, không phri là đột hiên cảm thấy thích cảm giác kích thích này đó chứ?
Chung Thúy nhìn Nguyễn Tĩnh, gật đầu, "Không sai, là tiểu công chúa đó đấy,
hơn nữa trong lý lịch sơ lược còn nói, có thể không cần tiền lương, còn
có thể đầu tư, chỉ cần làm ở hậu kỳ có quà là được. Hơn nữa, cô ấy yêu
cầu muốn làm trợ lý cửa em."
Nguyễn Tĩnh mặt mũi đen thui, vô cùng khó hiểu nhìn Chung Thúy, "Trong thông
báo tuyển dụng có nói cháu muốn tuyển trợ lý sao?" Nhìn cô nhàn rỗi lắm
tiền lắm, nuôi một trợ lý, cô không ngốc!
Chung Thúy lắc đầu, bà cũng không biết tiểu công chúa này sao lại muốn chức
vị này. Bà vừa chuẩn bị mở miệng hỏi Nguyễn Tĩnh nên xử lý như thế nào,
liền thấy Mạc Hinh đi tới .
Mạc
Hinh có vẻ thật cao hứng, ngồi vào vị trí bên cạnh Nguyễn Tĩnh, ôm cánh
tay của cô, "Chị Tĩnh Tĩnh, em kiếm được hai trăm vạn, ba em cùng mấy
anh bọn họ cũng nói em thông minh đó! Hắc hắc, không ngờ tự mình kiếm
tiền lại sảng khoái như vậy, về sau em và chị lại làm một trận đi, em
biết Phương Giai hiện tại là trợ lý của chị, em cũng muốn làm trợ lý,
muốn sử dụng quan hệ vào vị trí này!"
Nguyễn Tĩnh rối rắm, một hai cái này, đều không phải là người thiếu tiền, sao
vui mừng như vậy muốn cùng cô đi kiếm tiền một chút tiền lẻ này chứ.
Bất quá đổi cái góc độ nghĩ lại, để các cô ấy gia nhập cũng không phải không có lợi .
Nguyễn Tĩnh trầm tư đứng lên, các cô ấy có tiền cũng tốt, về sau muốn mở rộng
thị trường khẳng định rất có lợi. Quan trọng nhất là, Mạc Hinh ưu điểm
lớn nhất của con nhóc này chính là tiền nhiều.
Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyễn Tĩnh thái độ lập tức tốt đứng lên, cười xoa xoađầu Mạc Hinh, "Vậy được rồi, cô về sau liền đi theo tôi."
Chung Thúy ở một bên nhìn hai người, cảm thấy giờ phút này Nguyễn Tĩnh tươi cười có chút rợn người.
*
Trong sân bay, một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú cao lớn đang đẩy vali đi
vào, khi đi ngang qua nam nữ già trẻ đều ngoái đầu nhìn hắn, người này
thật sự là lớn lên rất dễ nhìn , hiện tại giới giải trí có mấy tiểu thịt tươi phát triển như vậy thật tốt. Thậm chí còn có bác gái ăn mặc thời
thượng lấy điện thoại ra muốn cùng hắn chụp ảnh chung.
Người kia mỉm cười cự tuyệt. Đợi đến khi bác gái phục hồi tinh thần lại, sờ
trái tim nhỏ mình đập không ngừng đập liên hồi, người đàn ông kia sớm đã rời khỏi .
Lúc đi ra sân bay,
Nguyễn Chương Trình ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu. Đế Đô
quen thuộc, mùi vị quen thuộc, Nguyễn Chương Trình đã trở lại.
Ánh mắt chậm rãi nhìn xung quanh một cách kín đáo. Thật lâu sau, Nguyễn Chương Trình khóe miệng gợi lên một nụ cười lãnh đạm.
Nguyễn Tĩnh đang chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo, đột nhiên liên tục hắt xì
vài cái. Xoa xoa cái mũi đang ửng đỏ, Nguyễn Tĩnh buồn bực nghĩ đến cùng là ai nhắc đến cô lúc này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT