Việc quay bộ phim《 Ám
sát 》 đã gần kết thúc, các diễn viên đã kết thúc phân cảnh của mình cũng lần lượt rời khỏi đoàn, chỉ còn lại diễn viên chính, một số diễn viên
phụ và các nhân viên hậu trường.
Hôm nay mặt trời chói chang một cách bất thường, không khí lại khô ráo oi
bức, trong đoàn có mấy minh tinh nhỏ chịu không nổi liền gọi điện tố
khổ.
Nguyễn Tĩnh mặc đồ cưới màu
đỏ càng khó chịu, hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cô. Y phục trên
người rất nặng, trên người toàn là mồ hôi, cô thậm chí có thể cảm giác
được mồ hôi thấm đẫm trên da thịt, lại thấm vào trang phục bên trong.
Sau khi chuyên viên trang điểm chỉnh sửa lại lớp phấn nền đến lần thứ tư, cuối cùng đến lượt diễn của cô .
Nguyễn Tĩnh lặng lẽ đứng ở trên tường thành, đạo diễn cầm cái loa hô "Action!" Cảnh quay chính thức bắt đầu.
Lần này Nguyễn Tĩnh đóng vai Tam công chúa, cuối cùng phát hiện mình yêu
nhầm nam chính, Tiêu Ngân chỉ lợi dụng cô, tình yêu gì đó chỉ là lừa
mình dối người mà thôi, chỉ muốn thông qua cô trộm bản đồ quân sự của
hoàng đế ca ca.
Nghĩ đến người
vẫn luôn yêu thương nàng, luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng chỉ có hoàng đế ca ca, Tam công chúa nhẹ giọng thì thào: "Hoàng đế ca ca, Tam muội
sai rồi."
Dưới thành tình hình
quân địch đã nguy cấp, Tiêu Ngân mặt không biểu cảm đứng phía trước
nghìn binh vạn mã, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tam công chúa phía đứng ở chỗ cao của tường thành.
Phương bắc
có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố
khuynh nhân quốc. Đây là những câu nói mà dân chúng thường bàn luận sau
lưng nàng. Hết lần này đến lần khác tiếp cận, người ta chỉ nói tuyệt thế mỹ nhân Tam công chúa yêu hắn, lại không biết ngay lần đầu gặp gỡ, trái tim của hắn đã lạc lối rồi.
Gió
thổi làm bay vạt áo của nàng, dung nhan tuyệt sắc của nàng vẫn như cũ
làm hắn say lòng. Dù cách nhau một khoảng xa nhưng hắn lại thấy được sự
nhẹ nhõm trong ánh mắt ấy.
Nàng
đã buông xuống tình cảm cùng chính bản thân mình rồi. Nội tâm Tiêu Ngân
phức tạp, thấy giai nhân nhắm mắt lại, ngả người xuống, rất nhanh trong
mắt hắn tràn đầy màu đỏ tươi của máu.
Tiêu Ngân nội tâm đau đớn, chỉ cảm thấy tâm trạng chính mình giờ phút này
cũng theo nàng mà đi. Thật lâu sau, Tiêu Ngân nâng tay lên, miệng bình
tĩnh mà đạm mạc nói: "Vây thành."
"Cắt! Cảnh quay kết thúc." Thanh âm của đạo diễn vang lên. Nguyễn Tĩnh từ
trên đất nhảy đứng lên, vội vàng đi tới phòng thay quần áo. Kịch bản
kiểu gì vậy trời, nam chính cặn bã như vậy, thế mà cũng có mấy người phụ nữ yêu hắn? Đúng là mắt bị mù mà!
May mắn cô một lần đã qua, không có lãng phí như lúc đầu, nhớ tới gã chồng đã giết cô ở kiếp trước để lấy cảm xúc.
Quay phim kết thúc, cô tạm thời không có lịch trình. Lần này tiền lương tính toán chỉ có năm vạn, trả tiền thuê nhà cũng những phí khác, còn học phí của thằng nhóc con, năm vạn này coi như bay hết.
Aiiizz, cái gì cũng đụng đến tiền, may mắn cô còn tìm công việc khác. Ở hành
trình tiếp theo, cô phải kiếm nhiều việc hơn mới được, một ngày ít nhất
có thể kiếm được 500 tệ, nếu như tháng nào cô cũng làm thì cũng có thể
kiếm được 15000.
Tuy rằng không
bằng đóng phim, nhưng ổn định , cô lần này có thể quay phim chính là do
vận khí tốt tới, lần sau cũng không biết khi nào mới có thể quay tiếp,
cho dù có thì cô cũng không nhất định là được diễn.
Suy nghĩ từ bỏ làm minh tinh, ý niệm tìm việc làm khác trong lòng cô trỗi
dậy mạnh mẽ, Nguyễn Tĩnh trong lòng suy nghĩ cẩn thận, tính toán làm thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền nhất.
Hiện tại trong phòng thay đồ của đoàn chỉ có một mình Nguyễn Tĩnh, sau khi
thay xong trang phục của mình, cô cảm thấy trên người mình toàn mồ hôi,
chuẩn bị về khách sạn tắm rửa một cái rồi ra sân bay.
Bắt taxi đến mấy tệ, cô vẫn là nên sử dụng phương tiện công cộng thôi, có thể tiết kiệm được một chút.
Đi ra phòng thay quần áo, Nguyễn Tĩnh trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái, sao yên tĩnh thế nhỉ?
"Mau, quăng điện thoại sang chỗ khác hai tay đưa lên ôm đầu, bằng không tao giết chết bọn mày bây giờ."
Xa xa truyền đến âm thanh cùng cái bóng mờ, Nguyễn Tĩnh bước chậm một
chút. Khoảng cách này, đúng là tổ quay phim của cô, nhưng âm thanh này
rất xa lạ, hơn nữa cô cũng có đọc một sơ qua kịch bản, căn bản là không
có tình huống này nha.
Nguyễn Tĩnh bất động một chút rồi chậm rãi núp vào quan sát tình huống.
Rất nhanh cô đã thấy năm người đàn ông to lớn mặc trang phục màu đen, mang theo mặt nạ bảo hộ chỉ lộ ra hai ánh mắt cùng miệng.
Năm người này toàn thân là sát khí, vừa thấy là biết trên tay khẳng định đã dính không ít máu người.
Người của tổ kịch sợ là gặp nguy hiểm rồi.
Nguyễn Tĩnh mặt càng nghiêm túc. Đầu tiên là cô lặng lẽ điện thoại báo cảnh
sát, cúp điện thoại sau đó tìm kiếm cơ hội để cứu người.
Hiện tại đối phương nhiều người, lại có vũ khí, cô không thể làm việc lỗ
mãng. Nhưng bảo cô rời khỏi đây chờ cảnh sát đến cứu người, cô làm không được.
Căn cứ vào trí nhớ của cơ
thể này, cùng với thường thức thế giới mà cô tra được trên internet,
cảnh sát luôn đến vào phút cuối, nếu như cô rời khỏi, bị bắt lại thì tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm.
Hơn nữa trong số những người bị trói còn có diễn viên nữ và trẻ em. Kiếp
trước thân là thủ lĩnh, cô đọc về trật tự xã hội nhằm tương trợ lẫn nhau để đối phó những vấn đề về an ninh, chống lại các mối đe dọa, luôn yêu
thương phụ nữ và trẻ nhỏ đã khắc sâu trong trí nhớ, thời khắc mấu chốt
này, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Lúc này ở trong đám người bị trói, Diệp Y Lâm nội tâm hối hận không thôi.
Kiếp trước đối với sự việc bắt cóc này, truyền thông chỉ đơn giản đưa tin
một chút. Bởi vì trong vụ bắt cóc này, người thừa kế xuất sắc nhất gia
tộc Bùi thị, được truyền thông xưng là thiên tài thương nghiệp Bùi Dĩ
Mặc bị giết, cô quay phim rất nhiều cũng chú ý đến chuyện này. Người
chết là Bùi Dĩ Mặc, là người đàn ông anh tuấn xuất sắc, mối tình đầu của cô, khi đó cô vô cùng yêu hắn, còn hi vọng ngày nào đó có thể gả vào
Bùi gia.
Giờ nhìn bọn cướp trước
mắt này, sợ là sự việc bắt cóc ở kiếp trước là âm mưu từ lâu, mà không
phải là sự kiện tình cờ như báo chí đưa tin.
Diệp Y Lâm trong lòng cười khổ, cô vẫn còn sống, cô sao vẫn là ngốc như vậy, vẫn còn ảo tưởng mấy việc không có khả năng hay không thuộc về chính
mình gì đó sao? Còn bảo người đại diện sử dụng vòng quan hệ lớn của mình để gia nhập tổ quay phim này, chỉ là vì có thể cứu được Bùi Dĩ Mặc, hi vọng lần này có thể lọt vào mắt hắn.
Lần này, sợ là cô cũng bỏ mạng tại đây thôi.
Nguyễn Tĩnh nắm trong tay vài hòn đá nhỏ suy nghĩ, tính toán khoảng cách từ
chính mình đến bọn cướp, tính toán xem sử dụng mấy phần khí lực để đánh
choáng bọn chúng mà không đến mức giết chết người.
Hà Gia Dịch hai mắt đỏ bừng nhìn nặng nề quỳ xuống, níu chặt y phục Bùi Dĩ Mặc. Lão đại là một người thanh cao như vậy, bây giờ lại bị khuất nhục
như vậy, thù này không báo hắn không phải họ Hà.
"Bốp." tiếng bạt tay thanh thúy dội vang lên, Hà Gia Dịch bị đánh mặt hướng về một bên, chớp mắt mặt sưng lên.
"Phi" một tiếng, phun ra một búng máu, Hà Gia Dịch cười nói: “Các người có
giỏi thì hôm nay giết tôi đi, bằng không chờ tôi thoát khỏi tay mấy
người, nhất định cho các người sống không bằng chết."
Bọn cướp tiến lên muốn đánh Hà Gia Dịch, một người khác ngăn cản hắn: "Lão tứ, dừng tay."
Hắn ta nói xong nhìn về phía Bùi Dĩ Mặc, cười nói: "Bùi tổng thật sự giống
lời đồn, tai vạ đến nơi còn có thể không sợ, nói thật, tôi muốn cùng Bùi tổng làm bạn, đáng tiếc chúng ta lại đối đầu nhau thế này."
Trên mặt Bùi Dĩ Mặc hiện lên tia cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng mà lợi hại: "Thả những người khác, tôi sẽ đưa cho các người."
Bùi Dĩ Mặc trong lòng đã 90% nắm chắc đối phương vì cái gì mà đến, là ai thuê bọn họ.
Hắn ta cười ha ha đứng lên: "Bùi tổng thật thông minh, quả nhiên biết tôi
muốn cái gì, chỉ cần ngài có cho chúng ta, không chỉ thả người, tính
mạng của ngài chúng tôi cũng không lấy."
Tuy rằng người ta hạ mệnh lệnh bảo giết người bịt miệng, nhưng hắn lại thưởng thức Bùi Dĩ Mặc, có thể tha một mạng.
Một tên cướp bắt đầu di chuyển, bàn tay có vẻ hơi rung.
Lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, hắn đột nhiên nâng tay chĩa vào Bùi Dĩ Mặc nổ súng.
Hà Gia Dịch trùng hợp thấy một màn như vậy, trừng mắt hô: "Không!"
"Cốp." tên cướp bị hòn đá nhỏ đánh trúng đầu, ngã xuống, viên đạn chệch hướng.
Vẻ mặt Bùi Dĩ Mặc vẫn thong dong lạnh nhạt như cũ, phảng phất như viên đạn chẳng phải hướng về anh ta.
Ngắn ngủi mấy giây trôi qua, lại có hai tên cướp bị đá chọi trúng choáng
váng té trên mặt đất. Người đàn ông vừa mới cùng Bùi Dĩ Mặc nói chuyện
nhanh chóng hướng về phía hòn đá bay sang nổ súng.
"Pằng pằng pằng." thanh âm khiến người ở đây đều kinh hồn, có người đã nhỏ giọng khóc lên.
Lão tứ của bọn cướp thô lỗ túm một người phụ nữ, dùng súng chĩa vào đầu của cô ta: "Tao đếm ba tiếng, nếu không ra tao giết nó!"
"Một!"
"Hai!"
"Tôi ở đây."
Nguyễn Tĩnh hai tay để ở đỉnh đầu, chậm rãi đi ra, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt
lại gắt gao nhìn chằm chằm cô gái bị bắt làm con tin, "Tôi đây, thả cô
ấy ra đi."
Lão tứ thả cô gái
trong tay, dùng súng chĩa vào Nguyễn Tĩnh, mấy tên cướp còn lại liền
nói: "Mẹ kiếp! Đại ca, quả nhiên là con gái!"
Nguyễn Tĩnh cũng nhìn về phía người đàn ông được gọi là đại ca kia, biết đàn
ông loại này tính hiếu thắng rất mạnh. Cân nhắc một chút, Nguyễn Tĩnh
liền nói: "Anh, đánh không lại tôi đâu."
Lão tứ nghe xong cảm thấy chính mình bị chê cười, cười ha ha đứng lên.
Người đàn ông là đại ca kia ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh,
miệng sai bảo nói: "Di dời con tin đi, đứa này khẳng định đã báo cảnh
sát."
Đáng tiếc đã không còn kịp rồi, rất xa chợt nghe đến còi cảnh sát vang lên. Bùi Dĩ Mặc cùng Hà Gia Dịch
liếc nhau, cùng nhau ra tay công kích bọn cướp.
Mà Nguyễn Tĩnh nhanh chóng dùng hòn đá cuối cùng chọi vào khẩu súng của tên thủ lĩnh, xoay người xử lý.
Dè dặt cẩn trọng khống chế lực đạo, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ đánh chết tên đàn ông này mất.
Nhưng khí lực của cô vẫn quá lớn, cô mới nhẹ nhàng vặn tay một cái, chợt nghe đến hắn hô đau cùng tiếng gãy xương răng rắc.
Tiếng bước chân hỗn độn càng ngày càng gần, Nguyễn Tĩnh biết là cảnh sát đến, đồng tử hơi hơi co rụt lại, trong lòng thầm nghĩ hỏng bét, cô đã đánh
gãy xương người ra, khả năng cao là phải bồi thường rồi!!!
Nghĩ đến chuyện bồi thường, Nguyễn Tĩnh không nghĩ ngợi cứ thế một cước đạp
người đàn ông này đến dưới chân Bùi Dĩ Mặc cùng Hà Gia Dịch, chạy đến
chỗ con tin, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Hà Gia Dịch trợn mắt há hốc mồm nhìn Nguyễn Tĩnh thực hiện một loạt động tác, kinh ngạc đến mức miệng cũng há to ra
Thấy toàn bộ quá trình Nguyễn Tĩnh đánh ngã người đàn ông cường tráng hơn
mình, còn cầm súng, trong lòng Đỗ Diệc Thành run lên, yên lặng ngồi xổm
bên cạnh Nguyễn Tĩnh.
Cảnh sát
tới mới phát hiện năm tên cướp đã bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, con tin
còn có người thừa kế tập đoàn Bùi thị - Bùi Dĩ Mặc.
Đội trưởng khẩn trương lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nịnh nọt bắt tay cùng
Bùi Dĩ Mặc, hỏi qua thì biết được anh không có bị thương, mới nhẹ nhàng
thở ra, ra lệnh cho cấp dưới đem năm tên cướp này về. May mắn Bùi Dĩ Mặc không có việc gì, bằng không hậu quả bọn họ không gánh nổi đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT