Số lần An Ký Viễn ngồi trên xe của anh hai có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần đều là xảy ra chuyện sắp bị ăn đòn, dù sao cũng không có chuyện gì tốt đẹp, theo lý lúc này đầu óc phải rất căng thẳng nhưng khi dựa vào mặt ghế da mềm mại lại giống như đứa trẻ đi lạc nhiều ngày được trở về chiếc giường quen thuộc mà yên tâm chìm vào giấc ngủ sâu.
Sức trẻ là vốn liếng lớn nhất của bác sĩ nội trú nhưng với cường độ làm việc cực cao, hơn ba mươi tiếng không nghỉ ngơi, dẻo dai đến mấy cũng sẽ mệt mỏi. Lúc đứng trước phòng làm việc của anh, từ thần kinh đến cơ thể đều vô cùng căng thẳng, hiện tại ngồi lên xe của anh, biết anh không có mặt, chiếc thuyền nhỏ bơ vơ như tạm thời trôi dạt đến một vùng trú ẩn bình yên, mặc dù biết rõ bão táp có thể bất ngờ ập xuống bất cứ lúc nào nhưng vẫn nguyện ý nhắm mắt lại hưởng thụ một chút.
An Ký Viễn là bị Hạ Đông lôi đi, bộ dạng như người say rượu, đôi mắt mông lung, gần như không mở ra. Hạ Đông lấy chìa khóa nhà trong túi áo An Ký Viễn mở cửa, lôi người lên lầu vào thẳng phòng của Quý Hàng, vừa muốn ném người lên giường thì An Ký Viễn đột nhiên bừng tỉnh, giật bắn người muốn chạy ra ngoài, mở to mắt nhìn Hạ Đông rồi nhìn qua chiếc giường với chăn gối vẫn còn ngay ngắn của anh hai.
“Em không muốn ngủ.”
Hạ Đông bị phản ứng của An Ký Viễn làm giật mình, ngây người một lát rồi nói:
“Không ngủ thì xuống lầu ăn cái gì đó.”
An Ký Viễn lắc đầu: “Em không…”
Hai từ “thoải mái” bị cứng rắn nuốt trở vào, đổi thành “em không đói bụng.”
Hạ Đông cẩn thận đánh giá tình trạng của người trước mặt, bỗng nhiên lên giọng:
“Em bướng với thầy làm gì?”- Hạ Đông dù không đánh người, nhưng vẫn có tính cách nóng nảy đặc trưng của bác sĩ ngoại khoa.
“Không ăn, không ngủ, có phải hay không thầy vừa đi em sẽ xuống lầu quỳ gối, phương thức nhận sai của em là muốn tự dày vò bản thân có phải không?”
An Ký Viễn bị mắng liền cảm thấy có chút uất ức nhưng cậu hiểu rõ thầy không có ý oán trách gì. Cậu đứng sát mép giường, đầu óc quay cuồng, cậu biết rõ trạng thái lúc này của bản thân căn bản không thể tiếp nhận bất kỳ hình thức trách phạt nào. Có lẽ do dạ dày đang từng đợt nhoi nhói làm cậu rất khó chịu, ngay cả nuốt nước miếng cũng không muốn nói chi là ăn cái gì. Muốn cậu ngủ trên giường của anh hai, cậu vẫn chưa có lá gan lớn như vậy.
“Em sẽ đi xuống ghế sô pha nằm một lát, thầy yên tâm, em tự có chừng mực.”- An Ký Viễn đứng ở cạnh cửa nhìn thầy, giọng rất chân thành, không cáu kỉnh. An Ký Viễn tiếp tục bày ra thái độ cung kính muốn tiễn khách.
“Cảm ơn thầy đưa em về. Qua được trận này, Tiểu Viễn mời thầy ăn cơm.”
Hạ Đông nhìn bộ dạng bên ngoài nhu thuận phục tùng nhưng bên trong vô cùng ương bướng, quật cường kia không khỏi bật cười, tiến lên xoa đầu. An Ký Viễn lắc lắc mái tóc còn ướt nhem làm Hạ Đông không thể không càm ràm thêm mấy câu, nhắc nhở không được mạnh miệng, phải ngoan ngoãn nhượng bộ,… mới chịu rời đi.
Nhìn đứa học trò đã vô cùng buồn ngủ mà vẫn kiên quyết giữ lễ phép đưa mình xuống lầu, nhìn mình lái xe rời đi mới bước trở vào nhà, Hạ Đông không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp An Ký Viễn, phong thái chuẩn mực, khéo léo, khí tức danh môn thế gia, bộc lộ rõ tài năng nhưng một khi tiếp xúc gần gũi mới biết đó chỉ là tầng tầng lớp lớp ngụy trang, phòng bị dày đặc.
Quý Hàng cho đến bây giờ không phải là người giỏi dùng lời nói biểu đạt tình cảm, có thể nói Hạ Đông xem như là người bạn duy nhất cùng nhau trưởng thành. Dù Quý Hàng không muốn nói nhưng Hạ Đông biết rõ giữa hai anh em bọn họ đi đến bước đường ngày hôm nay, trong lòng còn ẩn chứa bao nhiêu chấp niệm, anh cũng biết rõ ngay lúc này không nhúng tay vào mới là phương thức tốt nhất.
Đầu óc An Ký Viễn còn chưa đến mức mụ mị. Tiễn thầy đi, dựa theo hiểu biết về thói quen của anh hai, cậu đi đến tủ lấy ra một tấm chăn mỏng, cài báo thức là khoảng ba tiếng sau rồi nằm xuống sô pha dưới lầu. Vừa nằm không quá mười giây, lại bật người cài lại hai tiếng rưỡi, trở mình thấy không ổn, cuối cùng cài xuống còn hai tiếng mới an tâm nhắm mắt.
Ép buộc bản thân nằm ngủ là chuyện An Ký Viễn có nằm mơ cũng không nghĩ đến, cậu đã phạm phải sai lầm trầm trọng làm mọi người căm giận, sẽ còn có người định giải vây, xin tha cho cậu sao?
“Trưởng khoa tìm tôi sao?”
Quý Hàng bị Cố Bình Sinh gọi đến phòng sau khi vừa kết thúc buổi hội chẩn liên khoa, buổi hội chẩn có kết quả thuận lợi hơn mong đợi làm gương mặt âm trầm suốt cả buổi trưa cũng thoáng giãn ra.
Cố Bình Sinh chỉ vào ghế trước mặt: “Cậu ngồi đi.”
Quý Hàng không khước từ, chẳng qua vừa ngồi xuống liền chú ý trước mặt đã đặt sẵn một ly trà hoa cúc nóng nghi ngút, sắc mặt có chút cứng ngắc.
“Cho cậu hạ hỏa.”- Cố Bình Sinh cười nhạo, khóe mắt hằn lên nếp nhăn, có chút trêu đùa.
“Gần đây, hỏa khí thật lớn a?”
Quý Hàng liền hiểu nguyên nhân mình bị gọi đến đây, nhìn Cố Bình Sinh, cố gắng bài ra nét mặt “hiền hòa”, tươi tắn nhất, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
“Cố chủ nhiệm là nghe được lời đồn đãi gì sao?”
“Lời đồn đãi?”- Cố Bình Sinh chống tay xuống bàn, hơi dời trọng tâm về trước, thanh âm trở nên nghiêm nghị hơn.
“Cậu gọi An Ký Viễn đến phòng họp, trước mặt tất cả mọi người trong tổ A vừa mắng vừa phạt vẫn chưa đủ, còn động thủ, đây là lời đồn đãi?”
Quý Hàng thuận thế uống một hớp trà, ánh mắt quanh quẩn trong làn hơi nhẹ, thấp giọng nói:
“Không có động thủ…”
“Không có động thủ?” – Cố Bình Sinh ngăn lại nụ cười, trợn mắt lên, có mấy phần khí thế hùng hổ dọa người.
“… Không a.”- Quý Hàng cúi đầu, bộ dạng rất vô tội.
“Còn cứng miệng..”- Vừa muốn vỗ bàn, Cố Bình Sinh bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, con ngươi lập tức chuyển sắc, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, ung dung hơn.
“Nghe nói Nhan sư huynh của cậu sắp trở về.”
Ở phía đối diện, Quý Hàng bỗng dưng giật mình, đáy mắt nhất thời nổi lên một tầng phòng bị, lúng túng thốt lên:
“Động… Không có động thủ, chính là… động cước…”
Tay rốt cuộc vẫn vỗ mạnh xuống mặt bàn tạo thành tiếng vang, Cố Bình Sinh nổi giận lên giọng mắng:
“Ngay trước mặt nhiều người tung chân đá cấp dưới, khí thế ngày càng lớn? Quý Hàng à, thời đại bất đồng, tuổi trẻ bây giờ ở nhà đều là tổ tông, có ai dám giống cậu đối xử với học sinh như vậy? Cậu thế nào không học được một ít phong thái của Nhan sư huynh nhà cậu, có bao nhiêu tao nhã, lịch thiệp, cậu thử nhìn xem, người cậu dạy dỗ ra mỗi khi chạm mặt đều là nơm nớp lo sợ. Cậu không nhớ lại ngày ấy cậu ở trước toàn thể hội nghị với sự tham gia của mấy chục tiến sĩ, bác sĩ đầu ngành phản đối ý kiến của bác sĩ chủ trì sư huynh cậu sau đó vẫn híp mắt cười dẫn cậu đi chào hỏi khắp nơi, cậu làm sao chút tính nhẫn nại ấy cũng không học được?
—————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT