Ở độ tuổi này, mọi cậu thanh niên đều có một căn bệnh chung, An Ký Viễn cũng không ngoại lệ.

Ba bữa chẳng ăn đều độ vẫn tỉnh táo, cho dù đói bụng cũng chỉ thích ăn món mà mình thích. An Ký Viễn dù bị bỏ đói ba ngày ba đêm nhưng nếu đặt trước mặt là một chén sủi cảo có hành thì nhất định ngay cả đến thành chén cũng sẽ không đụng vào.

Thời gian này, nhà ăn chưa mở cửa, khu vực phòng phẫu thuật luôn trữ sẵn cơm hộp nhưng cậu không muốn chạy đến đó rồi lại ngẫu nhiên đụng mặt với anh. Nhưng cậu cũng biết Kiều Thạc nói có đạo lý, bằng hiểu biết trong mấy tháng qua đối với anh, nếu bị đánh đến nửa đường bởi vì hạ đường huyết mà ngất đi, sau khi tỉnh lại không chừng sẽ cho mình vào diện theo dõi đường huyết suốt 48 tiếng.

Vì vậy, An Ký Viễn lựa chọn đi về phòng trực. Ly mỳ thịt bò xào ngó sen gọi ngày hôm qua vẫn đặt bên cạnh máy tính chưa đụng đến. Ly mì nguội lạnh, vừa mở ra đã ngửi đầy vị dầu mỡ nhưng hương thơm của hồ tiêu vẫn có chút mị lực, An Ký Viễn không chút nghĩ ngợi liền ăn.

Thanh niên trong độ tuổi này đều yêu thích thức ăn có khẩu vị nặng.

Khi còn nhỏ, dù không do anh vì uống thuốc mà kiêng kỵ nhiều loại thức ăn, trong nhà cũng không cho phép những loại này “thực phẩm rác rưởi” này vào đến cửa, nhưng mỗi dịp lễ tết hoặc có thành tích tốt, một số món ăn vặt ưa thích của trẻ con sẽ xem như là phần thưởng lớn dành cho cậu.

Sau đó anh bỏ đi, An Ký Viễn và An Sinh tuy không đến nỗi khắc khẩu, không đi chung đường nhưng cũng không thân cận như những cặp cha con thông thường. Về phương diện sinh hoạt cá nhân vụn vặt, thích ăn, thích mặc, thích chơi cái gì,.. một người hùng tài thao lược, luôn làm chuyện lớn như An Sinh khinh thường bận tâm. Không có sự ràng buộc của anh, An Ký Viễn cũng không còn chút kiêng kỵ nào.

Nghĩ đến anh, trong lòng An Ký Viễn lại thấy nhói đau, ngó sen nhai trong miệng chẳng còn chút mùi vị. Đây là lần đầu tiên cậu vô cùng hy vọng cây roi mây khủng khiếp kia hãy quật xuống người mình, cũng hy vọng thái độ kính cẩn này có thể đổi lấy sự tha thứ của anh.

Với tinh thần “Vì kháng đánh mà tích trữ đủ năng lượng”, An Ký Viễn đã ăn sạch ly mỳ, cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh không quá năm phút đã chạy vọt ra, tóc còn chưa kịp lau khô, một đường chạy thẳng đến ICU.

Cậu quét mắt qua màn hình, các chỉ số đều ổn định, hô hấp vững vàng thông suốt. Cậu lại cẩn thận hỏi thăm y tá trực ban về tình trạng của Quách Tinh  một lần nữa. Nhìn Quách Tinh lúc này, nghĩ đến hụt một bước nữa chính là vực sâu vạn trượng, cái loại cảm giác này, cậu cả đời cũng sẽ không quên được.

Một lần nữa trở lại trước cửa phòng làm việc của anh, thay bộ quần áo mới làm cả người An Ký Viễn thấy sảng khoái hơn nhiều, dòng nước nóng chảy qua người làm mọi lỗ chân lông được giãn nở cũng đồng thời làm toát ra mọi sự bức rức, áy náy sâu kín.

An Ký Viễn thật sự vui mừng vì lúc này bất chợt muốn đi tắm, bởi vì liên tiếp rất nhiều ngày sau này, cậu đều không thể đứng thẳng người bước vào phòng tắm.

Khi Quý Hàng kết thúc ca phẫu thuật, trở về phòng làm việc đã quá buổi trưa, thấy người rõ ràng ngẩn ra, dừng mấy giây mới bước đến mở cửa phòng, đầu cũng không ngẩng lên mà mắng.

“Trở về!”

Đợi một cả buổi trưa, gặp bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, An Ký Viễn làm sao cam tâm chỉ đổi được hai chữ này.

Nhìn anh dù đã chôn chân trong phòng phẫu thuật cả một buổi sáng nhưng vẫn mang ánh mắt lạnh lùng ấy, lòng An Ký Viễn thoáng nhói lên, lấy hết mọi can đảm nói:

“Là em gây ra sai lầm, anh không phải từ nhỏ sẽ dạy em phải biết gánh vác trách nhiệm sao?”

Quý Hàng một tay vịn cửa, quay đầu nhìn chằm chằm. Anh không nói một lời đã xoay người đi, cho đến khi An Ký Viễn giật mình đuổi theo thì anh đã rẽ vào phòng chứa công cụ.

Sự thắc mắc trong đầu còn chưa được giải đáp thì anh lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, trên tay xuất hiện thêm một cây chổi có cán bằng kim loại.

Quý Hàng đứng yên trước mặt em trai, không hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người vô tình đi ngang qua hành lang.

“Muốn bị đòn đúng không?”

Trái tim An Ký Viễn liền đập loạn nhịp, nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tránh né vật có thể trở thành hung khí kia.

Không chờ câu trả lời, Quý Hàng nắm cổ áo đứa em, đẩy cửa phòng làm việc, kéo người lôi vào trong. An Ký Viễn không hề phòng bị, lực kéo quá mạnh làm thân người lảo đảo, chống một tay xuống đất mới không ngã nhào xuống đất, tiếng cửa đập mạnh làm tim nhảy loạn nhịp.

Quý Hàng cởi áo blouse ném lên sô pha, gằn giọng:

“Đứng ngay ngắn!”

“Anh!”- An Ký Viễn bị bộ dạng tức giận của anh làm đầu óc trống rỗng, so với sự kiềm chế tức giận lúc sáng hoàn toàn bất đồng, cậu thật sự hoảng sợ, chân không nghe sai sử, lùi lại một bước.

“Anh, em sai rồi.”

Quý Hàng tùy ý phất tay ra dấu: “Quần cởi, cúi xuống đi!”

—————————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play