Cơn đau xé bất chợt làm cậu đang đắm chìm trong hạnh phúc vô ngàn liền bừng tĩnh, không kiềm được phát ra tiếng rên rỉ.

“Aaa…”

An Ký Viễn còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh chỉ ngón tay vào sọt rác nói:

“Nhặt lên.”

“Aaa… Anh đau… có thể bỏ tay ra trước không?’- Có lẽ hôm nay cậu cảm nhận được anh hai đặc biệt dễ thương lượng, không tự chủ đưa ra yêu cầu.

Nhưng cậu hình như đã quên mất, muốn cùng Quý Hàng nói điều kiện, nắm giữ tiết tấu thì so ra cậu còn quá non nớt. Một lời này vừa dứt, lực liền tăng thêm gấp đôi, còn là vặn theo chiều kim đồng hồ.

“Aaaa… em nhặt em nhặt.”- An Ký Viễn nghe lời khom người xuống, cái đầu bị dẫn dắt theo lực đạo của anh, không thể dịch chuyển theo chiều ngược lại. Động tác khom người nhặt cục giấy, từ lỗ tai trải dài đến toàn bộ gương mặt đều là cơn đau điếng người, lỗ tai có cảm giác như sắp đứt ra.

Cậu nhặt lên cục giấy, theo động tác ám chỉ của anh mở ra nhìn, sắc mặt từ hồng hồng chuyển sang trắng bệch. Đó chính là hai bản kiểm điểm của cậu và Tô Uẩn đã làm theo quyết định thống nhất được đưa ra.

“Anh… “- Thanh âm của An Ký Viễn vô cùng mỏng manh.

“Anh… xin đừng tức giận…”

Kết quả điều tra đã công bố, nội dung phía sau hai từ “Nhưng mà” không có biện pháp bị xem thường. Cố Bình Sinh và Cù Minh bàn bạc rất lâu, nhìn tổng quát tầm ảnh hưởng của sự việc với ý nghĩa sâu xa, cuối cùng đưa ra quyết định thống nhất: “Thứ nhất, làm việc không đúng quy chế là hai bác sĩ nội trú năm nhất, không hề liên quan đến Quý Hàng, cho nên chuyện này nếu quy trách nhiệm lên Quý Hàng là không hợp lý, càng không thể vì chuyện này làm ảnh hưởng đến quy trình xét thăng chức của anh; thứ hai chỉ cần người trong cuộc đứng ra nhận sai, bệnh viện ra quyết định, hai khoa triển khai rà soát, tổ chức một khóa phổ biến quy chế, chuyện này hoàn toàn có thể thay đổi thành do bác sĩ nội trú trẻ tuổi, chưa đủ kinh nghiệm trong giao tiếp với người nhà bệnh nhân gây nên hiểu lầm, cần được huấn luyện thêm.”

Hai người vỗ bàn tán thưởng với ý tưởng của mình, lập tức tìm hai người trong cuộc, An Ký Viễn và Tô Uẩn đương nhiên hoàn toàn đồng ý với quyết định này. Nửa tiếng sau liền hoàn thành hai bản kiểm điểm.

Vốn cho rằng bản thân đã tìm ra được lý do dù có phần hơi miễn cưỡng để dàn xếp ổn thỏa, thu nhỏ lại tầm ảnh hưởng của sự việc lần này nhưng Cố Bình Sinh không hề nghĩ tới, khi ông đưa cho Quý Hàng hai bản kiểm điểm kia, Quý Hàng chưa liếc mắt một cái đã vò lại ném theo một đường cong parabol hoàn mỹ rơi vào sọt rác.

Cố Bình Sinh gần như hóa đá, nói không nên lời. Ngược lại, Quý Hàng đối diện với gương mặt co cứng của ông lại là bộ dạng có chút ngượng ngùng, thêm mấy phần lấy lòng, xoay người ôm lấy chậu lan rừng bên cửa sổ.

“Trưởng khoa không phải đã yêu thích chậu lan rừng này từ rất lâu, em sẽ mang sang phòng làm việc của Trưởng khoa, qua hai ngày, gọi Kiều Thạc gắn thêm một máy phun sương nhỏ, đảm bảo chậu hoa sẽ không như lần trước bị khô héo mất…”

Quý Hàng đau lòng chậu lan rừng nên lực trên tay liền tăng thêm mấy phần, vành tai đã đỏ bừng, đau điếng, nóng bỏng.

“Anh đã nói cái gì?”

“Anh, anh nghe em giải thích…”- Không biết là cậu đã lấy lá gan từ đâu mà dám đổ thêm dầu vào lửa.

“Em cảm thấy phương án này rất tốt a…”

“Anh đã nói cái gì?”-  Quý Hàng một lần nữa gầm lên.

“Dám một lần nữa xen vào chuyện này, liền…”- An Ký Viễn bị dọa đến tim đập nhanh thêm vài nhịp, trên trán trải thêm một tầng mồ hôi. Cậu nhón chân lên muốn giảm bớt đau đớn lại càng bị siết càng chặt hơn, trong thanh âm cũng lộ ra cảm giác đau khó nhịn.

“… liền đem lỗ tai xé rách.”

Quý Hàng rốt cuộc buông lỏng tay, An Ký Viễn lui về phía sau hai bước mới đứng vững, theo bản năng giơ tay lên xoa muốn làm dịu đi cơn nóng rát, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của anh mà lập tức xuôi tay, đứng thẳng tắp.

“Xé rách là không thể nào.”

Quý Hàng cẩn thận đánh giá lỗ tai bên trái đỏ bừng chói mắt kia, nắm lấy cánh tay lôi người đến tủ quần áo ở góc tường, chỉ vào gương nói:

“Tự mình vặn, đến lúc nào có thể đem lỗ tai bên kia trở thành cùng một màu thì có thể đi.”

——————

Lời tác giả:

Tôi đương nhiên sẽ không viết quá trình Tiểu Viễn làm tự vặn lỗ tai của mình, xin mọi người hãy tự bổ não đi a… Và còn nhiều khoảnh khắc sau đó…

(Tỷ như người nào đó mang đôi tai đỏ bừng bước ra ngoài hỏi: “Anh, đủ đỏ sao?”)

(Tỷ như người nào đó mang đôi tai đỏ bừng đi khắp trong khoa, tiếp thu ánh mắt ngạc nhiên cùng thương xót của mọi người.)

Dạy dỗ một người quả thật không thể đơn thuần dựa vào đánh một trận là được. Nhưng mọi người nhìn một chút, Quý Hàng lần này không có đánh Tiểu Viễn một trận thì có hối hận hay không?

Chú thích ①: PICC là thiết lập ống thông từ tĩnh mạch ngoại biên ở khuỷu tay và luồn đầu cuối của ống đến tĩnh mạch trung tâm. Đây là kỹ thuật được chỉ định với người bệnh cần truyền liên tục các loại thuốc với nồng độ cao và thời gian kéo dài (từ sáu tháng trở lên). Phương pháp này có ưu điểm là thuốc được truyền thẳng đến tim, đường tĩnh mạch được bảo vệ và nuôi dưỡng. Nhưng phương pháp này cũng có nguy hiểm nhất định như nhiễm trùng, bị huyết khối hoặc nghẽn mạch.

Chú thích ② xuất phát từ ý nghĩ chân thành của tác giả:

“Bác sĩ không phải nghề phục vụ” là quan điểm của Quý Hàng, dĩ nhiên cũng ít nhiều trùng khớp với suy nghĩ của tác giả. Thiết nghĩ những người học y sẽ hiểu điều này, bất kể là ủng hộ hay phản đối, tôi cũng bày tỏ sự tôn trọng, nhưng cũng thật lòng nhắc nhở mọi người một câu ngàn vạn lần chớ mang những lời này đi chất vấn cấp trên của mình, chớ học theo Quý Hàng a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play