Bất kỳ một bác sĩ ngoại khoa nào, đầu óc dĩ nhiên không đơn giản, nhưng tứ chi cũng phải rất phát triển. Xuống tay là mạng người, đôi tay ổn định, tinh chuẩn là yêu cầu cơ bản nhất, càng không nói đến khoa Ngoại thần kinh liên quan đến não bộ đầy phức tạp và nguy hiểm như bọn họ.

Phạt đứng đối với bác sĩ khoa ngoại một khi vào ca phẫu là có thể đứng hơn nửa ngày không hề tốt chút nào. Gần như cả đời phải gắn với bàn mổ, Quý Hàng không hy vọng Kiều Thạc còn trẻ tuổi đã vì đứng lâu mà bị giãn tĩnh mạch, vì vậy tư thế hít đất vừa có thể rèn luyện lực cánh tay, vừa có thể kéo dãn bắp thịt toàn thân được anh lựa chọn.

Quý Hàng luôn tính toán thời gian rất chuẩn xác, khi anh đẩy cửa vào vừa đúng 4h chiều, liếc mắt nhìn áo phẫu thuật trên người Kiều Thạc thấm ướt mồ hôi, còn có những giọt chảy dài theo cánh tay rơi xuống đất.

Một tiếng cười khẽ: “Em đã bao lâu không đến phòng tập?”

Kiều Thạc khó khăn đáp lời, tận lực không để cho thanh âm run rẩy như thân thể của mình.

“Rất… lâu.”

Quý Hàng thuận tay cầm áo blouse trắng bị cậu vứt lên sô pha vừa rồi giũ mạnh, vuốt đi nếp nhăn rồi treo lên.

“Còn không biết xấu hổ. Cuối tuần cùng thầy đến phòng tập.”

“Dạ.”- Kiều Thạc gật đầu, rất oan uổng đáp lời.

Cậu không phải không thích vận động nhưng mấy ngày cuối tuần liên tiếp không phải trực ban thì cũng bị gọi đến bệnh viện đột xuất, còn dư chút thời gian đều dành để đọc sách, học bệnh án. Bất quá với tình hình này, Kiều Thạc biết rõ không nên chấp nhất thua thiệt trước mắt, ngoan ngoãn đáp ứng. Giải quyết xong chuyện này mới là trọng yếu, cậu cố gắng khống chế thân người mà nói:

“Vậy, em có thể đứng dậy được không?”

Quý Hàng không cho cậu nhóc cơ hội, đi đến trước mặt, giày da màu đen cùng ống quần phẫu thuật xanh da trời rơi vào tầm mắt, thanh âm lạnh lùng từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

“Đã nghĩ ra thầy tìm em vì chuyện gì chưa?” 

“Là ngày em trực ban vào thứ tư tuần trước, cấp cứu và thăm khám chuyên khoa…” ①– Câu nói đứt quãng, thở dốc. Nếu không phải vừa rồi ở bên ngoài phòng hồi sức thầy có nhắc đến, cậu thật sự đã quên mất chuyện này.

Quý Hàng mỉm cười, dựa lưng vào cạnh bàn, hai tay đút vào túi quần, một bộ dạng lười biếng, giọng nói tràn đầy chắc chắn.

“Cùng thăm khám chuyên khoa thì thế nào, người bệnh cũng đã chuyển vào Khoa Nội thần kinh, chẩn đoán của em cũng không sai.”

Kiều Thạc dù không thấy được sắc mặt của thầy nhưng hiện tại đã hiểu lửa giận mơ hồ trong buổi họp sáng nay là từ đâu, vùi đầu nói thật nhỏ:

“Bệnh án không… không có viết tốt.”

Quý Hàng hừ một tiếng, dùng mũi giày chạm vào mu bàn tay Kiều Thạc.

“Đứng lên đi.”

Hai chân Kiều Thạc mềm nhũn liền quỳ gối trên sàn, hai cánh tay chống dưới mặt sàn thật lâu mới dần lấy lại chút sức lực. Cậu giơ tay lên muốn lau đi mồ hôi trên trán mới phát hiện cả cánh tay đều vô lực, chờ thấy rõ sắc mặt của thầy, chân cũng tê dại rồi.

Quý Hàng vẫn đứng tựa vào bàn làm việc, bàn chân trái đạp thẳng xuống mặt sàn, chân phải hơi đưa ra trước, chạm sàn bằng mũi chân, anh rút tay trái từ trong túi áo, dựa vào cơ bụng cường đại, ưỡn ngực, vươn tay ra sau lấy một xấp văn kiện, đều là bệnh án.

Kiều Thạc nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa của mình, quẹt mồ hôi nói:

“Không thuộc phạm vi Khoa Ngoại thần kinh.”

Thật ra kết luận này không sai, bệnh nhân cuối cùng được chẩn đoán chính xác là viêm mô não, đường đường chính chính thuộc chuyên môn khoa Nội thần kinh nhưng ghi chép bệnh án cấp cứu sao có thể chỉ ghi như vậy. ②

Kiều Thạc cắn môi, vừa kết thúc vận động kịch liệt, mặt hơi ửng đỏ, thanh âm trầm thấp:

“Em sai rồi.”

Thân là một bác sĩ nội trú có tư chất thiên phú lại được Quý Hàng mang bên người hết lòng dạy dỗ suốt sáu năm, là đối tượng trọng điểm được đào tạo trong khoa nên dù cậu không nhớ mình tên gì cũng không thể quên bệnh án nên ghi chép như thế nào.

Quý Hàng nheo mắt lại, đầy sắc bén, nguy hiểm như thợ săn đang tìm kiếm con mồi.

“Không chuẩn bị giải thích?”

Kiều Thạc run bật người một cái.

Cậu đúng thật có nguyên nhân, nhưng với nguyên nhân này cậu còn chưa cân nhắc tốt có nên nói ra hay không.

“Em sai rồi, bất kể nguyên nhân gì, làm sai chính là làm sai, thầy phạt đi, em không có gì để nói.”

Nói xong, cậu tự mình đi đến cạnh thầy, cúi người, chống hai tay lên bàn.

Kiều Thạc không phải người giỏi che giấu, cho đến bây giờ sẽ không vì mặt mũi mà mạnh miệng. Biết lỗi là một chuyện, cam tâm tình nguyện nhận phạt nhận đánh sẽ được gọi mỹ danh là biết gánh vác trách nhiệm? Kiều Thạc không phải kẻ ngốc, bình thường bị bắt lỗi sai sẽ thiên hình vạn trạng mượn cớ làm Quý Hàng thường hoài nghi mình có phải hay không nhận lầm một tên láo cá làm học trò. Quý Hàng rất nhiều lần ở nơi này bị Kiều Thạc náo loạn xin tha.

Cho nên giống như hôm nay không hề viện cớ, không một lời giải thích càng làm cho người sinh nghi ngờ.

Quý Hàng có một tia cảm giác khác thường, anh nhìn lướt qua bóng lưng quật cường của Kiều Thạc. Đứa bé này, từ lúc còn đi học đã được anh mang theo bên người, cũng hình thành thói quen có chút lệ thuộc vào anh. Nhưng mà đứa trẻ theo thời gian sẽ lớn lên, sẽ có một vài bí mật không muốn để người khác biết được. Quý Hàng không phải người để ý chút nhỏ nhặt, anh là muốn dạy dỗ Kiều Thạc nên người chứ không phải áp đặt, sao chép ý nghĩ của mình vào đầu đứa trẻ, anh hiểu rõ mình không có lập trường xen vào chuyện riêng tư của Kiều Thạc.

Đạo lý đều hiểu rất rõ nhưng trong lòng vẫn khó tránh tịch mịch. Dẫu sao trong suốt sáu năm qua, người mà đứa trẻ này dựa dẫm vào chỉ có mình anh.

Quý Hàng thở dài nói: “Bận yêu đương?”

Kiều Thạc bật cười, khôi phục thái độ ba hoa thường thấy.

“Thầy, em đâu tùy tiện đến thế.”

Quý Hàng thở nhẹ một hơi lại hỏi: “Là sức khỏe của bà ngoại…”

“Không phải. Bà ngoại vẫn khỏe, ngày hôm qua còn nói đã gói cho em rất nhiều bánh chưng, thầy có rãnh rỗi chúng ta cùng đến lấy.”- Lá gan rất lớn, đang trong tư thế bị phạt vẫn có thể thoải mái trò chuyện.

Quý Hàng buồn cười nói một câu: “Là trong lúc cùng thăm khám cãi vã với bác sĩ trực cấp cứu.”

Kiều Thạc toát mồ hôi lạnh, cố gắng ổn định tâm thần, giọng nói mang chút cầu khẩn: “Không phải… thầy đừng suy đoán nữa, mau đánh đi, tay của em chịu không nổi nữa.”

Đừng nhìn Kiều Thạc bình thường rất biết co duỗi nhưng không có ai so với Quý Hàng biết rõ Kiều Thạc một khi quyết ý chín con trâu kéo cũng không thay đổi.

Quý Hàng không truy hỏi tiếp, đi đến ngăn kéo phía sau bàn lấy ra một cây thước gỗ đỏ khiến người phải run bật.

Kiều Thạc dán chặt bàn tay xuống mặt bàn.

“Em không muốn nói, thầy cũng không ép.”- Quý Hàng nói rất ôn hòa.

“Thầy biết em nhất định có lý do riêng, nếu không muốn cho thầy biết thì lần sau làm việc cho cẩn thận một chút.”

Không truy hỏi nguyên nhân, không thăm dò mục đích, không có nghi ngờ, không có suy đoán. Thầy đối với cậu không nể mặt răn dạy nhưng tuyệt đối không có ý chiếm hữu, thầy cho đến bây giờ không hề yêu cầu cậu phải moi hết tim gan, thẳng thắn mọi chuyện nhưng đồng thời cũng vô điều kiện tin tưởng cậu, hiểu cho cậu. 

Kiều Thạc nghe thanh âm ôn nhu kia trong lòng liền khó chịu.

Nếu là chuyện riêng của cậu vậy cho đến bây giờ sẽ không có gì đáng giá phải gạt thầy nhưng chuyện lần này không hề quan hệ đến cậu nhưng lại có liên quan đến thầy, cậu không biết nói ra là tốt hay xấu.

“Thầy!”

“Bốp”

Thước từ trên vỗ mạnh xuống đỉnh mông, đồng phục phẫu thuật hằn lên một nếp nhăn.

“Ư…”- Không phải khó nhịn mà do bất ngờ không kịp đề phòng.

Quý Hàng lạnh lùng nhắc nhở: “Là chính em nói, nếu đã sai thì chuyên tâm nhận phạt đi.”

Tốc độ không nhanh không chậm, nhưng mỗi một thước đều đầy uy lực, đau rát kịch liệt. 

Đánh đến thước thứ tám, Kiều Thạc hơi cong chân, Quý Hàng cầm thước không nói gì, chờ cậu nhóc điều chỉnh lại tư thế mới tiếp tục đánh.

Đánh đến thước mười bốn, Kiều Thạc trượt tay, xém chút ngả nhào xuống sàn. Quý Hàng ở ngay thời điểm cằm của Kiều Thạc đập vào mặt bàn liền đỡ lấy, lần này đợi ước chừng hai phút, Kiều Thạc mới có điều chỉnh đến tư thế mà Quý Hàng miễn cưỡng hài lòng.

“Bốp”

“A… đau…”- Tiếng thét lớn đến khô rát cổ họng.

Quý Hàng vỗ vỗ eo Kiều Thạc, cuối cùng quất liền năm thước cực mạnh, quả nhiên thước vừa rời đi, thân người liền vào trạng thái rơi tự do.

Quý Hàng nhìn Kiều Thạc mềm nhũn như một tấm giẻ lau cười mắng:

“Còn giả bộ?”

Kiều Thạc níu níu tay áo thầy: “Rất đau a.”

“Thầy đã nói đánh xong chưa?”

“Thầy!”- Kiều Thạc đỏ mặt nhìn Quý Hàng, cắn răng trở về tư thế cũ.

Hai mươi thước dù làm phía sau nóng bỏng nhức nhói nhưng không đến mức hành động khó khăn. Kiều Thạc hít sâu mấy hơi vẫn  không nén được vài tiếng rên lớn.

Mười giây chờ đợi, thước không rơi xuống nữa, Kiều Thạc hơi bất ngờ. Quý Hàng dùng đầu thước vỗ vỗ vào mông Kiều Thạc nói:

“Được rồi. Thầy biết em có nhìn phim CT não, kiểm tra lâm sàng, báo cáo xét nghiệm máu đều có chữ ký của em nhưng những thứ này không ghi vào bệnh án, ra đến tòa án dù em có mười cái miệng cũng không thanh minh nỗi.”

Nói xong chữ cuối cùng cũng là một thước cực mạnh quất xuống.

Kiều Thạc không kịp đề phòng, chân không tự chủ cong lại. Đạo lý này cậu dĩ nhiên biết nhưng ngày đó sau khi gặp người kia, trong đầu Kiều Thạc toàn là mộng. Nghĩ đến đây, Kiều Thạc có chút áy náy nhìn thầy, cậu biết cửa ải ngày hôm nay xem như đã qua, thầy sẽ không ép buộc cậu nữa.

“Vẫn chưa chịu đứng dậy?”- Quý Hàng cười mắng.

Kiều Thạc cúi đầu, không nhúc nhích: “Bệnh nhân giường 19, chẩn đoán chính xác là ung thư máu giai đoạn 3, em đã thông báo cho Khoa Huyết học đến nhận bệnh.

Quý Hàng tiện tay ném thước lên bàn, đút hai tay vào túi quần, đứng đối diện Kiều Thạc nói: 

“Phim chụp CT và bệnh án thầy đã xem qua, dù không đợi kết quả xét nghiệm máu thầy cũng có lòng tin chẩn đoán chính xác, nhưng em thì khác, trước khi được thăng làm bác sĩ chủ trị, cẩn thận một chút là đúng, chuyện này em không làm sai.” ③

Kiều Thạc kinh ngạc ngẩng đầu liền bị bàn tay thầy hung hăng xoa đầu:

“Đây không phải lý do buổi sáng nhìn em không vừa mắt, yên tâm a.”

Kiều Thạc mỉm cười.

Có sai sẽ nhận, sẽ cúi đầu, sẽ thỏa hiệp, chính điều này làm Kiều Thạc dù bị thầy ỷ vào quyền thế khi dễ, nhưng trong lòng không có một chút cảm thấy oan ức nào.

Cậu cho đến bây giờ cũng không biết mọi người trong khoa cảm thấy thầy cao ngạo, lãnh khốc, không dễ thân cận là xuất phát từ đâu nhưng giữa cậu và thầy hoàn toàn có thể gần gũi, thoải mái đến mức gần như ngang hàng.

———————

Chú thích

①: Cấp cứu và thăm khám chuyên khoa: Có lúc một bệnh nhân vào cấp cứu cần đến nhiều khoa cùng nhau thăm khám, tùy mức độ nặng nhẹ mà xem khoa nào sẽ tiến hành điều trị trước, sẽ ảnh hưởng những khoa sau thế nào.

②: Ghi chép bệnh án cấp cứu: Đối với bác sĩ, một khi làm bất kỳ việc gì liên quan đến bệnh nhân đều cần ghi chép rõ ràng ( Từ việc lớn là chỉ định phẫu thuật đến việc nhỏ như căn dặn người nhà bệnh nhân), không có chuyện chờ ghi sau. Đặc biệt đối với cùng thăm khám chuyên khoa, ghi chép càng quan trọng. Các khoa cùng nhau thăm khám, kiểm duyệt bệnh lý, sau đó dựa vào chuyên môn mà đề xuất các loại kiểm tra cần thiết. Anh đã kiểm tra cái gì, phát hiện vấn đề gì, vấn đề đó có xem là nghiêm trọng hay chưa,… tất cả đều phải ghi chép vào bệnh án, nếu không chẳng khác nào cái gì cũng không có làm, chuyện đó không hề liên quan đến tôi.

③: Trong lúc đi thăm phòng bệnh, Quý Hàng nổi giận với Kiều Thạc. Quý Hàng là dựa vào kinh nghiệm gần như có thể xác định chính xác bệnh gì  nhưng Kiều Thạc là một bác sĩ nội trú lại dựa vào ý kiến chủ quan đưa ra chẩn đoán là không được. Cậu phải khách quan hơn, nếu chưa thể chẩn đoán chính xác, cần làm kiểm tra gì để xác định rõ ràng thì nên làm ngay. Quý Hàng là dựa vào trình độ, tên tuổi của bản thân có thể đi trước người khác một bước. Đơn cử như nếu đây là chiến trường Trung Đông, không có điều kiện chụp CT, siêu âm này nọ, với bác sĩ có kinh nghiệm, có thể dựa vào biểu hiện lâm sàng bên ngoài mà chẩn đoán chính xác viêm ruột thừa, nhắm mắt cũng dám mở ổ bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play