Ba không thương, em trai không thân, cũng tự biết tình cảnh của bản thân, Quý Phó khoa sau khi nhận được bản tự kiểm tám nghìn chữ tốn hết hai ngày tâm sức của An Ký Viễn, đôi mày không khỏi nhíu chặt chân mày.

Anh lật đến trang cuối cùng phụ lục, nhẹ nhàng đặt lại mặt bàn, ngón trỏ cùng ngón giữa đặt ở vị trí rõ ràng có sự sửa chữa con số.

"Tám trăm tám mươi?"- Quý Hàng ngẩng đầu có chút vui đùa: "Con số may mắn."

An Ký Viễn cắn môi, bản kiểm điểm này là ngược dòng từ thời điểm đánh nhau với Kiều Thạc, phóng hỏa, nói dối cảnh sát, trốn nhà bỏ đi cho đến sau này xảy ra tranh chấp, đến trễ, tranh luận, không có quy củ, khiêu khích, có thể không được hơn tám trăm chữ sao.

"Anh cảm thấy… Có thể chứ?"- An Ký Viễn cẩn thận nói.

"Có thể chứ?"- Không biết có phải cố ý hay không, Quý Hàng trịnh trọng lặp lại, mang theo một chút tò mò.

"Tám trăm tám mươi?  "

Gương mặt An Ký Viễn thoáng ửng đỏ, dò xét ánh mắt của anh nhưng chỉ phẳng lặng như mặt hồ.

Hôm nay An Ký Viễn đã làm rất tốt trong ca phẫu thuật, có vài động tác sai không đáng kể, có một vài câu không tính là quá mức tán thưởng của Quý Hàng cũng làm đáy lòng cậu bình thản trở lại.

Quý Hàng tính khí rất tốt thản nhiên hỏi: "Tám trăm tám mươi thước, đánh nơi nào?  "

Ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, bên trong nhà An Ký Viễn như nồi cơm sắp chín, nước sôi sùn sụt, nhỏ giọng thì thầm: "… Còn có thể đánh nơi nào a, không phải đều là đánh đòn sao?  "

Quý Hàng nhìn chằm chằm, một lần nữa làm khó dễ: "Tám trăm tám mươi thước, là ai đánh?  "

Là ai đánh?

Tdong đầu An Ký Viễn đầy dấu chấm hỏi, gia pháp còn có thể là ai tới đánh?

Cậu đời này anh minh thần vũ không sợ trời không sợ đất, tổng cộng cũng liền chịu qua ba người đánh, chẳng lẽ lại muốn mượn tay anh Đình An sao?

Không được!

"Anh a, anh đánh a!" – An Ký Viễn mặt đỏ tới mang tai, ra sức giãy dụa:

"Còn có thể là ai…"

Quý Hàng bỗng nhiên từ sau bàn làm việc đứng lên, cầm viết khoanh tròn con số mời phạt, nét chữ nặng nề, cứng cáp.

Anh nhìn thẳng vào hai mắt An Ký Viễn, đáy mắt mất đi ý tứ vui đùa: "An Ký Viễn, tám trăm tám mươi thước đánh xong, em ít nhất phải nằm sấp 2 tuần lễ, trong đó, hai trăm là bởi vì em sau khi say rượu cho anh một cái tát, một trăm cái là vì em trong khoảng thời gian này cáu kỉnh, không có quy củ với anh. Đây chính là sai lầm mà em cho rằng nghiêm trọng nhất trong thời gian qua sao?"

Rõ ràng là câu nghi vấn, lại bị Quý Hàng nói thành cảm giác một câu trần thuật.

An Ký Viễn là thật tâm áy náy vì một cái tát đại nghịch bất đạo kia. Cậu xưa nay vô cùng kính nể Quý Hàng, nhiều năm như vậy đều xem như là thần linh ở trên cao mà ngước nhìn, cho dù có thời điểm anh phạt cậu vô cùng tàn nhẫn, cậu cũng không cho bất luận kẻ nào chạm vào một sợi lông của anh.

Đứa nhỏ chính là luôn cố chấp ở điểm này, muốn hỏi cậu vì sao, có đáng giá hay không, anh đối với cậu hung dữ như vậy mà cậu còn che chở anh, cậu hoàn toàn hắn không giải thích được.

An Ký Viễn cũng không nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của anh, vẫn đắm chìm trong cảm giác  thẹn thùng.

"Anh, em ngày đó uống hơi nhiều… Không phải cố ý… Xin lỗi…"

"Cho nên…"- Quý Hàng gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, đặt bản kiểm điểm dưới bàn tay.

"Trận đòn này, rốt cuộc là vì  em muốn bù đắp sự áy náy của mình  hay là thật sự cảm thấy mình đã làm  sai? "

Thái độ chuyển biến cứng rắn như vậy làm cho An Ký Viễn vô thức nhíu mày:

"Cái này khác nhau chỗ nào?"

Quý Hàng đột nhiên có loại ảo giác, là không phải là bởi vì hành động vô lễ trong buổi họp cuối năm mới làm cho An Ký Viễn mấy ngày nay đột ngột ngoan ngoãn đến như vậy.

Anh lẳng lặng nhìn thật lâu. Xác định An Ký Viễn thật sự không có đáp án, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

"Phân biệt ở chỗ, em không chỉ là học trò của anh, càng là em trai của anh, em vĩnh viễn không cần đối với anh nói lời xin lỗi. Anh giáo huấn em, khiển trách em, sửa lại cho em cái đúng, nhưng tuyệt đối sẽ không oán trách em. Cho nên, điều em cần  làm, là đối với cái sai của bản thân tiến hành phân tích, là sự nhận thức, là biết sai nhận sai, mà không phải là xin lỗi."

Lời nói cường ngạnh, không rõ tâm tình, là thẳng đến cơn gió đêm thổi phồng bộ lông của sư tử nhỏ, An Ký Viễn mới chậm chạp ý thức được… Có hay không như thế một loại khả năng…

Chính là… Khả năng… Có thể… anh … Là ở dỗ dành cậu?

An Ký Viễn bị ý nghĩ của chính mình làm kinh động!

Quý Hàng ngồi ở bồn hoa bên khu điều trị nội trú, một máy tính, mấy phần bệnh án, còn có giáo trình viết đầy ghi chú. An Ký Viễn chạy xa, cách mỗi mười vòng, kêu em trai đến uống nước, cũng không mắng, nhiều nhất chỉ nhàn nhạt hỏi một câu có ghi nhớ lâu hay chưa.

Đây là ngày thứ tư An Ký Viễn chạy bộ trong khuôn bệnh viện B.

Nếu hai ngày đầu còn có thể dùng cớ rèn luyện thân thể, đến ngày hôm nay, đa số người thông minh đều nhìn ra ý tứ trừng phạt trong đó. Nhất là Nội- Ngoại thần kinh nội đại thể đều biết nguyên do phía sau chuyện An Ký Viễn "điều động lâm thời"

Bên ngoài hậu quả trực tiếp, chính là Tô uẩn khí thế hung hăng chất vấn.

"Ngài ấy dựa vào cái gì làm như vậy! Coi như là anh làm sai chuyện cũng không thể như vậy, đây không phải là biến tướng của trừng phạt thể xác sao?"- Tô Uẩn kéo tay áo ướt đẫm của An Ký Viễn, trong thanh âm tràn đầy phẫn uất.

"Là ngại Ngoại thần ngoài mỗi ngày đi làm còn chưa đủ mệt? Hôm nay anh không phải cùng làm phẫu thuật hết tám tiếng, đừng nói với em là anh ở đây luyện tim phổi!"

An Ký Viễn rất muốn cùng Tô uẩn nói, anh không chỉ có mổ chính ca phẫu thuật tám tiếng kia, trước đó còn có ca cấp cứu suốt bốn tiếng, có thể tối hôm cậu vừa nộp bài phân tích ca bệnh, sáng nay cũng đã sửa xong đặt lên bàn làm việc của cậu.

Nhưng là, vốn thấu hiểu tính cách bạn gái nhà mình, An Ký Viễn biết, lúc này chớ nên giảng đạo lý.

"Được rồi được rồi, anh lập tức chạy xong, hết giờ rồi em mau đi về đi, hai bác còn đang chờ cơm ở nhà!"

Tô Uẩn nắm cánh tay An Ký Viễn, đỏ mắt nói: "Em không đi, Quý Phó khoa đâu? Anh dẫn em đi tìm đi!"

Vừa dỗ vừa dụ, cuối cùng An Ký Viễn cũng khuyên được Tô uẩn về nhà, nguyên bản chỉ cần ba bốn phút để chạy xong một vòng khuôn viên nay lại thành ra hơn mười lăm phút. Khoảng chênh lệch thời gian này, An Ký Viễn thật  do dự phải nên giải thích với anh thế nào, nhưng khi chạy qua khu nội trú lại lập tức dừng bước.

Dưới ngọn đèn đường màu vàng, hô hấp của An Ký Viễn hô tăng nhịp độ, viền mắt ửng hồng.

Máy tính xách tay đặt ở bồn hoa, bệnh án và giáo trình bay tán loạn.

Không hề thấy bóng dáng của anh.

An Ký Viễn thở hồng hộc, tìm kiếm hình dáng của anh, khứu giác nghề nghiệp làm cho cậu trong nền không khí lạnh lẽo ngửi ra chút mùi vị bất thường.

Là máu.

"Ô! Lão Hồ! Chỗ này!"- Dì lao công đẩy xe đến gần, ngoắc tay gọi đồng nghiệp đang đeo máy phun chất khử trùng.

"Chỗ này có một vũng máu lớn, ông phun giúp tôi với."

Không biết là gió đêm quá lạnh, vẫn là chạy quá nhanh, An Ký Viễn cảm thấy cơ bắp toàn thân run rẩy kịch liệt. Cậu lấy dũng khí chậm rãi xoay người, lúc này mới nhìn thấy cách khoảng hai mét có một vũng máu khá lớn.

An Ký Viễn như chết lặng, sắc mặt tái nhợt.

"Dì à, cho hỏi có thấy…"- An Ký Viễn khó có thể ức chế sự sợ hãi, tầm mắt như phủ một lớp sương mù.

"Vừa rồi có một thanh niên trẻ tuổi, mặc áo khoác trắng, quần đen, đang ngồi ở đây gõ máy tính.”

"Ồ, cậu biết người đó à!"- Dì lao công gấp gáp đáp lời.

“Cậu ta va chạm với một người ngồi xe lăn! Xe lăn lật tầm vài vòng, ra rất nhiều máu a! Nhanh chạy đến Cấp cứu xem thử! Chậm một chút, cậu có biết ở đâu không đó!"

An Ký Viễn chưa từng có chạy nhanh như vậy.

Thời trung học vì muốn khoe tài với nữ sinh mình thích, trong đại hội thể thao chạy tiếp sức 4x100m cũng còn muốn bận tâm hình tượng, chạy nhanh nhưng càng phải đẹp trai.

Nhưng giờ khắc này, cậu chạy đến năm sáu cây số đến thân thể mỏi như, bên tai chỉ còn có gió thổi vù vù, áo lót bên trong đều ướt đẫm mồ hôi.

Hai mắt ửng hồng, hoảng sợ như chim sợ cành cong, không ngừng chạy thẳng về khoa Cấp cứu

Không thể tránh được, An Ký Viễn chợt nhớ đến phần di chúc đã nhìn thấy trên máy tính của anh.

"Nếu như bản thân rơi vào trạng thái sinh lý không thể chữa khỏi, hoặc không thể rời khỏi trạng thái hôn mê, không còn phương pháp điều trị dự trù, tôi muốn yêu cầu bác sĩ chủ trị huỷ bỏ tất cả phương pháp nhằm duy trì sự sống, bao gồm cả mở khí quản, đặt máy thở, chạy tim phổi nhân tạo,…"

Chạy ngang qua những bệnh nhân đang rên rỉ vì đau đớn, mọi giác quan của An Ký Viễn đột nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm, cậu đứng trong phòng cấp cứu đầy huyên náo, nhìn chung quanh, cố gắng bắt lấy một chút khi tức của anh, nhưng trong khoảnh khắc cậu nhận ra…

Không có.

Chí ít, không ở trong phòng cấp cứu.

Như là bị bàn chân mèo con nhẹ nhàng ấn một cái, An Ký Viễn thoáng thở phào một hơi. Cậu kéo tay một y tá đi ngang qua hỏi thăm:

“Vừa rồi có phải có một ca va chạm với xe lăn trong sân bệnh viện được đưa vào Cấp cứu? "

Y ta đang cầm túi truyền dịch trống không nhìn chằm chằm An Ký Viễn cả người đầy mồ hôi.

"Cậu là người nhà? Người thanh niên kia người nhà của cậu?"

An Ký Viễn có chút khẩn trương, đột nhiên rất sợ câu tiếp theo của y tá.

"Tôi là…"

"Làm sao đến giờ mới đến a!"- Nữ y tá oán giận mắng.

"Anh ta ngay cả căn cước, điện thoại di động đều không mang. Nhanh đi! Phòng sơ cứu.

Nơi nào còn có phong thái lịch thiệp thường ngày, An Ký Viễn đẩy mạnh cửa phòng sơ cứu, khi xác nhận đôi giày phía dưới rèm thuộc về anh, nhanh tay kéo rèm ra.

Khung cảnh đập vào tầm mắt.

Rõ ràng cơ bắp toàn thân đều cần dưỡng khí nhưng An Ký Viễn ngay cả hít thở cũng không dám.

Hình ảnh đầu tiên An Ký Viễn nhìn thấy là trên áo khoác của anh nhuộm đỏ vết máu.

"Anh! "

Một tiếng hô như muốn vỡ màng tai.

Quý Hàng nghe An Ký Viễn gọi “anh” vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên âm tiết này lại run rẩy, chân thành đến thế.

Một tiếng "anh" này làm cho Quý Hàng ý thức được, mặc dù anh đã rất nỗ lực đi làm một người anh trai không có gì không thể làm nhưng vẫn không tránh khỏi làm cho em trai phải lo lắng cho mình rồi.

Trong lòng Quý Hàng bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.

"Tiểu Viễn, không có chuyện gì, đừng sợ, anh không có chuyện gì."- Quý Hàng không để ý cậu thực tập sinh đang đang vùi đầu làm quy trình khử trùng, chống tay ở mép giường dịch chuyển, kéo lại cánh tay run rẩy của em trai nhẹ giọng nói:

"Máu này không phải của anh, trên bụng ông lão kia có túi dẫn lưu, lúc ngã xuống bị bể ra. Anh chỉ bị trầy ở lỗ tai một chút, không có chuyện gì. Thực sự."

An Ký Viễn trong chốc lát không thể tiêu hóa lời nói của anh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vết máu dữ tợn trên áo. Không có thoải mái, không có nghi ngờ, chưa thu hồi sự hoảng sợ, giống như là hoàn toàn không phản ứng kịp, có chút mê man

Ánh mắt này làm cho Quý Hàng nhớ đến rất nhiều năm.

Trong tiếng người huyên náo, màu trắng của giường bệnh, đêm vô số loại cảm xúc toát ra ngoài.

Đụng đến điểm mẫn cảm, thiếu niên đại khái cương nghị đến mấy cũng sẽ trở nên mềm mại.

Quý Hàng vỗ vỗ vai An Ký Viễn an ủi: "Tiểu Viễn? Không khẩn trương, ta không có nội thương. Em nhìn xem, chỉ có lỗ tai chỗ này trầy da một chút, không có chảy máu, không sao không sao…"

"Vậy nếu anh có chuyện thì làm sao bây giờ!"- An Ký Viễn chợt thét lên, âm lượng khá đinh tai nhức óc làm cho những người bên ngoài cũng không khỏi dừng lại bước chân, càng không cần nói đến cậu thực tập sinh bị dọa đến tay run rẩy, không cầm nổi cây nhíp

An Ký Viễn gạt tay Quý Hàng, giận dữ nói:  "Nếu là chuyện thì làm sao bây giờ, anh nói đi! Anh lại muốn bỏ lại em một mình sao? Muốn em thay anh làm theo cái di chúc chết tiệt gì đó, con mẹ nó, anh đừng có mơ! Anh không phải là anh trai sao, trách nhiệm, ý thức vĩ đại của anh ở đâu rồi? Suốt ngày nói một đống đạo lý với em đều vứt cho chó ăn rồi sao? Một người lớn sống sờ sờ đang ngồi ở đó tại sao lại va chạm với xe lăn! Nếu như em cũng chơi trò đột nhiên biến mất như vậy, còn làm mình bị thương, anh có phải hay không đã cho em mấy cái tát!"

Quý Hàng trên sống mũi còn treo gọng kính, là thấp đến có thể bỏ qua con số, biểu tình có chút phức tạp.

"Em đã sớm nói mang theo điện thoại chạy bộ không có trở ngại, anh cứ một hai bắt em phải để điện thoại lại chỗ anh! Anh đột nhiên tìm không thấy, hai cái điện thoại, một cái cũng không mang theo trên người, trên mặt đất chỉ để lại một vũng máu, anh nói em đi nơi nào tìm anh?"- Giọng An Ký Viễn rất kích động, bộc phát hết mọi tâm tình, như quả bom thình lình phát nổ.

"Anh là anh trai mà, có thể có một chút dáng vẻ của người làm anh không? Anh đánh em, phạt em, dạy dỗ em, uất ức đến mấy cũng không đáng kể, nhưng có thể chiếu cố chính bản thân mình cho thật tốt trước hay không?"

Sư tử con luôn giả vờ kiên cường kia nay lại nghẹn ngào trong từng câu nói. Quý Hàng căn bản chịu không nổi.

Anh từ giường đứng lên, bên tai còn chưa khô thuốc sát trùng, một vệt vàng nâu chảy xuống cổ áo.

Quý Hàng không để ý đến phải mang giày, giơ tay lên muốn xoa đầu sư tử con đang xù lông nhưng không ngờ lại tiếp tục bị né tránh, bàn tay xấu hổ giơ cao giữa không trung. An Ký Viễn lui về sau mấy bước, nhìn chằm chằm, trong ánh mắt không hề che giấu sự oán trách.

Quý Phó khoa anh minh thần vũ lần đầu tiên luống cuống trước mặt em trai.

"Tiểu Viễn?"-  Anh vén lên một chút suy nghĩ, nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng giật giật, chột dạ nhìn An Ký Viễn.

"Tức giận… rồi a?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play