An Ký Viễn giống như sư tử con lần đầu tiên rời khỏi nhà.

Ngày trước, dưới cánh tay rắn chắc nhìn ra thế giới bên ngoài, luôn cảm thấy thế sự an tường, trời cao biển rộng chìm ngập trong nắng ấm.

Chờ chân chính một thân một mình bước chân ra ngoài lại bị chào đón bằng một cơn mưa giông tầm tã, ướt nhẹp toàn thân.

Có thể từ lúc ban đầu đối mặt giao tranh, tính khí chưa từng thu hồi, không hề muốn chịu thua, luôn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, giả bộ trấn định. Lúc này, bị anh mang theo tức giận la rầy, sư tử con còn đang trong trạng thái hoảng sợ không khỏi run lên.

Kèm theo nhịp tim phập phồng, lồng ngực có cơn đau mơ hồ không ảnh hưởng hô hấp nhưng đau không bằng roi của anh.

Vì vậy, nội tâm giãy giụa mấy phen, An Ký Viễn nâng mí mắt lên nhìn anh, mấp máy môi lắc đầu một cái.

Cứu hộ khẩn cấp làm huyên náo cả một góc, bị khí thế tràn đầy tức giận của Quý Hàng làm yên lặng, không khí xung quanh trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhất là sắc mặt Quý Hàng có thể so sánh với khối băng trên trên núi tuyết.

Người duy nhất không bị tác động có lẽ là dì lao công đứng ở cuối giường.

“Không có chuyện gì! Cậu trai trẻ rất bình tĩnh, máu toàn từ trên người bệnh nhân chảy ra, nhìn dọa người mà thôi!"

Quý Hàng nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của An Ký Viễn, chất giọng lạnh băng lại vang lên: "Em là người câm sao?"

Sư tử con lại một trận run rẩy: "Không có, em không bị thương."

Ánh mắt như muốn xuyên thấu từng tấc da thịt của An Ký Viễn.

Từ mỗi một vết máu dính trên quần áo, giọng nói run run, có chút yếu ớt, đến cả giây phút An Ký Viễn trừ trong thang máy bước ra, Quý Hàng liền có thể nhìn thấy và nghe rõ tất cả. Mỗi một biểu tình tránh né, mỗi một tiếng tim đập đều không hề buông tha.

Quý Hàng trực tiếp kết luận:

"Thay quần áo, tự mình xử lý sạch sẽ."

"Em một lát sẽ…"

"Ngay bây giờ!"- Quý Hàng căn bản lười nghe, quả quyết ra lệnh.

"Đi phòng làm việc chờ, nơi này không cần đến em.”

"Không được!"

Sư tử nhỏ bất chợt ngẩng đầu, giọng nói tuy kiên định nhưng không hề che giấu sự nôn nóng: "Ca này nhất định phải chụp CT, bệnh nhân khi kẹt trong thang máy cũng không hành động theo chỉ lệnh, cáu kỉnh, huyết áp tăng cao, lực vận động cơ bắp bên phải so với trước khi phẫu thuật còn yếu hơn, có thể có tình trạng xuất huyết, cần phải làm CT kiểm tra."

Quý Hàng bình tĩnh nghe em trai nói xong, ngẩng đầu, ánh mắt không có một tia gợn sóng hướng về An Ký Viễn tuyên án: "Phải làm, cũng không đến phiên em. An Ký Viễn, đến trước khi anh cảm thấy em có đủ tư cách, không cho phép em tham dự quá trình vận chuyển bệnh nhân. Cũng giống như vậy, trước khi anh cảm thấy em có thể an toàn khi dùng thang máy, bắt đầu từ hôm nay đi thang bộ cho anh."

Cơn mưa đêm, không khí lạnh tràn ngập lối cầu thang bộ, nước mưa len lỏi theo khe hở cửa sổ. Tiếng bước chân không mấy nhẹ nhàng, trên đỉnh đầu là ánh đèn leo lét. Theo từng bước chân lên bậc thang, An Ký Viễn thỉnh thoảng sẽ bị hù dọa bởi ánh mắt của dì tóc xoăn, là nét mặt giận giữ, không mấy vui vẻ của người nhà.

Cảm giác vô lực thấm sâu vào từng khớp xương. An Ký Viễn thật sự hoảng sợ, sợ đến hai tay đều run rẩy, con ngươi lơ lửng vô chừng, thân người lạnh lẽo, cứng ngắc, tinh thần sa sút đồng dạng giảm đi chút tính khí ngang ngược.

Sư tử con trong cơn mưa tầm tã lạnh lẽo luôn mong muốn có được một cái ôm ấm áp trong lồng ngực, một câu nói ray rứt mềm mỏng, một sự thấu hiểu và bao dung đến từ anh trai.

Sự “mong muốn” này thậm chí trở thành một nhu cầu sinh lý.

Giống như một người lưu lạc trong sa mạc quá lâu luôn hối hả đi tìm nguồn nước, như một người xa nhà quá lâu khao khát uống được một chén canh nóng, như con người trong gió tuyết lạnh lẽo cần lắm một chiếc áo lông ấm áp.

Nhu cầu quá mức, cái gì khác đều có thể chẳng ngó ngàng đến. Chẳng qua là, cậu như thường lệ cũng không được như ý nguyện.

Hai bắp chân bắt đầu căng cứng, An Ký Viễn được cứu ra khỏi thang máy là ở tầng bốn, đi thang bộ đến tầng hai mươi sáu, mồ hôi đều sớm thấm ướt lớp áo phẫu thuật bên trong, thậm chí còn lan đến áo blouse trắng dính máu ở bên ngoài.

Tay chân vẫn lạnh băng.

An Ký Viễn trả lời vài câu với bác sĩ trực rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Chính cậu cũng không nhớ đã đứng trong vòi nước nóng bao lâu, chỉ đến khi cảm giác trên da có chút nóng rát mới bước ra, cả người đỏ bừng như con tôm luộc.

Đó đã là bao lâu?

Là Quý Hàng đem bệnh nhân đến ICU, đợi đến khi mọi chỉ số ổn định, vội vàng chạy về phòng làm việc, với bao nhiêu lo âu, sốt ruột vẫn phải ngồi chờ thêm hai mươi phút.

Vốn đã không còn giữ được mấy phần kiên nhẫn, nhìn thấy An Ký Viễn xong liền hoàn toàn tan thành mây khói.

"Đi tắm cũng không biết mang theo quần áo sạch sao? Quần áo thấm đầy máu lại còn mặc. Tóc chưa lau khô còn chạy ra ngoài.

Quý Hàng tức giận mắng:

"An Ký Viễn! Em hôm nay thật sự thiếu đánh!"

An Ký Viễn vừa bước ra đã bị mắng sấp mặt, không có cả thời gian để phản ứng, trên đầu bị ném một cái khăn lông.

"Đứng ngớ ra làm gì? Tóc lau khô! Cởi quần áo ra!"

Không giống ở trước mặt người ngoài, bên trong phòng làm việc, Quý Hàng hoàn toàn không cần che giấu bao tức giận và nóng nảy, trực tiếp xốc lên bộ lông xù của sư tử con vất vả lắm mới bị nước nóng làm xẹp đi mấy phần.

An Ký Viễn trừng mắt, uất ức lăn lộn.

Cậu rất cố gắng muốn làm một bác sĩ có trách nhiệm, một khi phát hiện bệnh nhân có điểm dị thường liền lập tức đưa ra chẩn đoán.

Cậu muốn chứng minh mình có đủ năng lực một mình đảm đương, có thể độc lập phán đoán và hành động.

Cậu không sợ gánh vác trách nhiệm, nhưng lại có lòng tham muốn ở thời khắc bản thân khó khăn nhất có được một chút xíu an ủi từ anh.

An Ký Viễn nhìn thẳng về anh, nói rõ ràng một câu:

"Anh có thể hay không nói chuyện dễ nghe một chút?"

Không biết là một tiếng "anh" này đã rất lâu rồi mới được nghe hay do trong giọng nói của An Ký Viễn cường điệu che giấu bao nhiêu nghẹn ngào, Quý Hàng đứng sửng sốt tại chỗ, rất lâu không lên tiếng, dùng lồng ngực phập phồng áp chế đi lửa giận của bản thân.

Mấy phút sau, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ thể thao, bước đến trước mặt em trai.

Vẫn là sắc mặt âm trầm, ánh mắt ác liệt sắc như dao, không nói một lời đưa tay muốn kéo áo An Ký Viễn áo, nhưng ngay cả một vạt áo cũng không thể chạm vào vì thân người đã tránh đi.

An Ký Viễn kinh hãi, không hề nghĩ ngợi, bỗng dưng lui về sau nửa bước, nét mặt đầy hoảng sợ nhìn anh.

Phản ứng kịch liệt như vậy là theo bản năng phản ứng, nhưng ở trong mắt Quý Hàng lại giống như một sự phản kháng. Một chút thái độ mềm mại vừa hiện hữu lại trở nên  cường ngạnh.

Là anh nói chuyện không dễ nghe?

Có thể động thủ để giải quyết, tại sao phải nói chuyện.

Quý Hàng trầm mặc tiến lên một bước, một tay nắm lấy cổ tay trái An Ký Viễn, lấy một góc độ quái dị tăng lực khoá chặt bờ vai rồi sau đó dùng ba ngón tay đem cổ tay gập vào cánh tay.

An Ký Viễn muốn giãy giụa nhưng sự kính sợ và thuần phục đối với anh làm cho cậu dưới khí thế âm trầm lạnh lẽo kia, mọi hành động giương nanh múa vuốt, phản kháng đều phải cẩn thận.

Dẫu sao, cậu đúng là chột dạ.

Chiếc áo dính máu được lột xuống, đập vào mắt là một mảng bầm tím ngay ngực, lớn chừng một bàn tay, hơi sưng lên, phần da thịt ranh giới xung quanh cũng đỏ tươi.

Quý Hàng không nói hai lời, trực tiếp giơ tay, đánh vào ót An Ký Viễn.

Nếu không phải dựa vào cổ và thân thể mảnh khảnh có dính líu, cái đầu này nhất định đã giống như trái bóng chuyền bị đá bay vào góc tường.

Quý Hàng nổi giận nói: "Ai cho em lá gan dám nói dối với anh."

An Ký Viễn bị đánh đau lảo đảo mấy bước.

Nhưng từ đáy lòng vốn đối với anh đã có sự phản kháng, cảm thấy hoang đường liền hỏi ngược lại:

"Anh lừa gạt em nhiều chuyện như vậy, dựa vào cái gì muốn em phải thẳng thắn với anh!"

"Dựa vào cái gì?"- Quý Hàng không chút lưu tình tạt một gáo nước lạnh.

"An Ký Viễn, nếu như em không có mang bệnh nhân trong tình trạng nguy cấp bị kẹt trong thang máy, trong tình hình thiếu thuốc men, còn làm cho bản thân bị thương, một câu nói này còn có sức khiêu khích.

An Ký Viễn không có biện pháp ngăn cản sự uất ức của bản thân.

Cậu nghe rõ ràng ý tứ trách cứ trong câu nói của anh. Trách cậu để bệnh nhân bị mắc kẹt trong thang máy, trách cậu không có dự liệu được sự cố mà mang theo đủ thuốc, trách cậu làm bản thân mình làm thương.

Nhưng cậu đã tự cảm thấy rất tội lỗi rồi.

Có thể hay không không đừng trách mắng cậu nữa.

An Ký Viễn siết chặt nắm đấm cố đè xuống uất ức, có chút tức run mà nói: "Quý Phó khoa là đang muốn đổ thừa sao? Vậy ngài nói cho tôi biết là bệnh nhân sau phẫu thuật vẫn hôn mê không cần làm CT điều hay là tôi trước khi vận chuyển bệnh nhân nên đến tổ kỹ thuật hỏi về xác suất sự cố kẹt thang máy."

Quý Hàng lạnh lùng nói: "Đúng là trách mắng em, An Ký Viễn, anh có hay không đã nói với em, bất luận là bệnh nhân nào khi gặp sự cố, trước hết gọi điện cho anh rồi hãy hành động?"

Anh em hai người ngày càng lún càng sâu vào chiến tranh lạnh, sư tử con kiêu ngạo làm sao có thể gọi điện thoại xin giúp đỡ.

"Có hay nói với em vận chuyển bệnh nhân rất dễ dàng xảy ra sự cố! Không có người chất vấn, phản bác hành động của em không có nghĩa đó là chuyện tốt, nhưng nhất định có nghĩa là em phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm!"- Giọng của Quý Hàng rất nghiêm nghị thổ lộ sự thật tàn bạo.

"Những lời nói với em đều tai trái ra tai phải hết có phải không, hay chính em cũng không có vận dụng đầu óc?"

An Ký Viễn cảm thấy không thể nào giải thích được.

"Cho nên thang máy gặp sự cố cũng là em sai sao?"

Ánh mắt Quý Hàng nhìn về mảng bầm tím trên ngực An Ký Viễn.

Anh có thể dễ dàng tha thứ những ngôn từ khiêu khích, không có phép tắc của em trai, có thể nhượng bộ nó đang trong thời kỳ phản nghịch, có thể chỉ một cái trau mày khi nó ném cả một bài phân tích ca bệnh anh đã thức trắng đêm để viết cho vào máy hủy giấy.

Thậm chí, đây là lần đầu tiên  Quý Hàng ý thức em trai của mình  có thể không cần quá ưu tú, không cần có đủ tinh thần trách nhiệm, không có tinh thần y đức cao quý. Quý Hàng không hề muốn lại trải qua một lần cái cảm giác chờ đợi bên ngoài cửa thang máy đang đóng chặt, lo sợ nghe tin tức từ đội cứu hộ.

"Tại sao người khác đi thang máy không sao mà em lại gặp sự cố. Anh ở bệnh viện B mười mấy năm cũng chưa từng gặp phải."-Quý Hàng tức giận hét lên.

"Lúc nên ngủ lại không ngủ, đi tắm cũng không biết mang theo quần áo sạch, gặp chuyện không biết tìm người lớn, đi thang máy còn có thể bị kẹt lại! An Ký Viễn em năm nay bao nhiêu tuổi! Có muốn hay không phải dạy dỗ em lại từ đầu!"

An Ký Viễn dùng nét mặt đầy khó tin nhìn anh, gương mặt trước mắt này, thanh âm này trở nên quá mức xa lạ. Sự ưu tư của anh quá mức xa lạ, quá mức  quỷ dị làm cho cậu cảm thấy không có biện pháp nào.

Cậu muốn tông cửa xông ra ngoài nhưng cổ áo lại bị một lực kéo ngược lại. Trên mông bị đá mạnh một cái không thua gì vết thương ở ngực

Quý Hàng kép điện thoại bên tai, lạnh giọng uy hiếp:

"Anh đã nói còn một lần nữa chưa được sự cho phép của anh mà tự tiện tông cửa xông ra ngoài thì phải làm thế nào?"

An Ký Viễn thống khổ phải che sau lưng, đau đến mặt mũi vặn vẹo, thật vất vả đứng vững, còn chưa kịp định thần đã nghe tiếng anh nói vang vang:

“Trưởng khoa Hồng, bên tôi có một cậu thanh niên bị chấn thương ở lồng ngực, cần chụp hình phổi. Thông tin tôi sẽ lập tức gửi qua cho anh, có kết quả phiền anh gửi ngay cho tôi. Cậu ấy hiện tại sẽ đi thang bộ xuống, mất khoảng một lúc. Thang máy không có vấn đề nhưng hiện tại cậu ấy không thể đi được. Tôi sẽ gọi người nhà đến đón cậu ấy nên làm phiền anh trông nom đừng để chạy loạn."

Cái đó đêm, rất rất dài.

Trong hành lang, người nhà bệnh nhân nhìn thấy An Ký Viễn đi thang bộ xuống, hai chân cậu mềm nhũn, run run, mông phía sau thì sưng căng cứng.

"Cậu trai trẻ bình thường  thiếu rèn luyện đi, leo mới một thang lầu đã thở mạnh đến như vậy."

Hồng Trưởng khoa khoa Hình ảnh đối với ba chữ An Ký Viễn đã nghe đại danh từ lâu.

"Xương không có vấn đề, nhưng vết máu ứ đọng nhìn qua đúng thật dọa người. Cậu làm sao thương? Đánh nhau a? Chẳng lẽ là bị đánh? Tại sao nhất định phải đi thang bộ?"

Vừa muốn đến nhìn xem dì tóc xoăn thì cậu đã bị bác sĩ trực ICU chặn ở ngoài cửa.

"A… cậu đừng làm khó tôi a, tôi đã bị Quý Phó khoa của các cậu mắng cho một trận, ngày mai nếu lại báo cáo với Trưởng khoa của chúng tôi nữa thì tiêu mất. Cậu yên tâm đi, bệnh nhân đó cần chụp CT là do Quý Phó khoa đích thân đưa đi."

Tiếp theo còn là lời căn dặn từ chính miệng Quý Hàng.

"Bây giờ tự mình về nhà, hoặc là anh sẽ gọi ba cho người đến đón em."

Lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, trên ngực bó thuốc do anh Lục Bạch vừa điều chế. An Ký Viễn cũng không có tinh lực suy nghĩ tại sao anh Lục Bạch biết chuyện cậu bị thương, nhắm mắt lại trong đầu đều là hình ảnh chiếc áo len đặt bên cạnh giường của dì tóc xoăn.

Đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được bác sĩ cũng có giới hạn,  cái gì gọi là giác quan thứ sáu của nghề nghiệp.

Gọi tới quầy trực y tá phòng ICU.

"Bác sĩ An a, anh vẫn còn chưa ngủ sao?"- Y tá lúng túng lại không mất lễ phép, cố gắng duy trì giọng nói bình thường, đồng thời cuống cuồng đứng dậy vẫy tay với Quý Hàng đang đứng cạnh giường bệnh.

"Anh là hỏi tình trạng của bệnh nhân giường số sáu sao?"

Liên tục hỏi thúc giục, An Ký Viễn cũng có chút xin lỗi.

"Phải rồi, cho tôi hỏi kết quả CT ra sao?"

"Cái đó, để tôi kiểm tra, anh  chờ một chút…"- Y tá lấy tay che lại ống nghe, nét mặt sốt ruột không biết làm sao nói khẩu hình với Quý Hàng,nhìn thấy Quý Hàng rút tờ giấy bên túi áo viết mấy chữ mới dần bình tĩnh trở lại cuộc nói chuyện với An Ký Viễn.

Cô nói theo dòng chữ trên giấy của Quý Hàng.

"Chụp CT bên trong không thấy dị thường, cấu trúc não bên trái sau khi giải phẫu có thay đổi."

"Tình trạng của bệnh nhân lúc này."

"Tình huống rất tốt, các dấu hiệu sinh tồn ổn định, bác sĩ An sinh đừng quá lo lắng, nghỉ ngơi sớm một chút."

Trong lòng đè nặng cả đêm thoáng nhẹ đi đôi chút.

"Cám ơn cô, xin lỗi vì đã quấy rầy, ngủ ngon."

Y tá cúp điện thoại, thở phào một hơi, hướng mắt nhìn bác sĩ đang đứng bên cạnh chỉ thấy hai cánh tay vòng trước ngực, sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm màn hình  hắn  máy vi tính, phim chụp CT bên trong não đều là một màu trắng nhức mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play