Cho đến giờ phút này, Kiều Thạc mới chính thức ý thức được, cậu là ước ao được như An Ký Viễn.

Loại này ước ao này không phải vì thái độ của thầy mà là từ lời nói, hành động, dám nghĩ dám làm, một tính cách trời sinh cương trực của An Ký Viễn.

Mặc dù đang chiến tranh lạnh với thầy, còn là thủ phạm của vụ bắt cóc vẫn không hề khiếp sợ trước mọi ánh nhìn soi mói, tiến lên phía trước níu lại cánh tay của thầy, ngăn chặn nỗ lực cúi người nói xin của thầy.

Cậu ta càng không kiêng nể nâng giọng chất vấn:

“Dựa vào cái gì? Quý Phó khoa dựa vào cái gì xin lỗi! Làm bác sĩ, ưu tiên cứu mạng người chẳng lẽ là sai, Dương Tế chẳng lẻ có quyền quyết định sinh tử của bệnh nhân sao?”

An Ký Viễn trưởng thành có khúc chiết, cũng có thoải mái.

Thế nhưng, lòng tràn đầy sức mạnh.

Sức mạnh của cậu ấy là truyền thống gia đình có học thức, được yêu thương, hun đúc, giáo dưỡng, thậm chí là từ thất bại mà tạo nên bài học của ngày sau.

Trằn trọc dưới roi, thước vẫn luôn giữ vững tín ngưỡng, ý niệm của bản thân, hành động mạnh mẽ, tràn đầy dũng khí vì chính nghĩa mà không hề do dự.

Kiều Thạc thật sự làm không được.

Cậu không có một dòng họ tiến tâm, không có sự giao phó trách nhiệm cường đại từ thuở nhỏ.

Cậu trưởng thành trong một gia đình không hoàn chỉnh, chỉ cầu được sinh tồn, đến ngày hôm nay có được một chút khí chất, lễ độ đều là mang ơn dạy dỗ của thầy.

Nhưng tấm lòng quyết tâm bảo hộ ân tình thầy trò kia lại vô cùng yếu ớt, sau sáu năm dốc lòng gắn bó cùng liên tục bảo dưỡng mới làm cho tình cảm ấy đâm chồi nảy lộc.

Cậu chỉ có một mình, không có đường lui, càng không có nơi nương tựa. Khi phát sinh sự tình vượt qua phạm vi chịu đựng của bản thân thì sẽ rơi xuống đầu thầy – thầy sẽ luôn chờ đợi cậu ngày một tốt hơn, từ không so đo được mất dần chuyển thành không tiếc mọi giá che chở.

Cho nên, cậu ước ao mình được giống như An Ký Viễn có thể thành thạo xoay trở giữa thế cuộc đầy xấu xa, cám dỗ, vẫn luôn giữ vững nguyên tắc và  điểm mấu chốt của mình, trọng yếu hơn là cậu ta có thể giữ gìn trên nền tảng của một tư bản.

“Quý Phó khoa dựa vào cái gì xin lỗi?”

Một câu này của An Ký Viễn rất mạnh mẽ, vang vọng trong phòng hợp đầy người, tạo nên một trận chấn động, làm các vị lãnh đạo phải trố mắt nhìn nhau.

Một bên là cấp dưới của Cù Lâm, một bên là con trai của An lão gia – đắc tội với người nào cũng không tốt.

Quý Hàng sau khi bước vào phòng, hờ hững quét mắt một vòng phòng họp sau đó trực tiếp đi đến chỗ Dương Tế đang ngồi xoa xoa cằm làm ra hành động làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, Quý Hàng ngẩng đầu là vì hành động mạo phạm của An Ký Viễn cắt ngang

Tiểu thiếu gia An gia, còn có ai dám đụng?

Cũng chỉ có…

Ánh mắt Quý Hàng sắc bén như dao chuyển từ bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình đến ánh mắt đầy quật cường kia.

Anh tạm thời đứng thẳng, nghiêm giọng thốt ra hai tiếng:

“Buông tay!”

An Ký Viễn bị ánh mắt đó làm run bật một cái. Hết lần này đến lần khác, điều làm cậu không thể đứng yên mà nhìn chính là dáng vẻ cúi đầu của anh.

Vải vóc ma sát trong lòng bàn tay, thanh âm của cậu cũng kéo dài:

“Quý Phó khoa, anh đã làm gì sai? “

Sắc mặt Quý Hàng vốn đã rất khó coi, nay càng tối sầm hơn, toát ra khí thế lạnh lẽo như hầm băng.

Còn là đồng dạng thủ thế.

Ngón tay thấm ướt mồ hôi suốt sáu tiếng đồng hồ trở nên tái nhợt, giơ lên giữa không trung đếm “Một”, không quá mấy giây lại muốn thêm một ngón. Vẫn chưa đếm đến “Ba”, tính nhẫn nại của Quý Hàng đã tan biến, nắm lấy cổ tay An Ký Viễn, vặn cánh tay ra phía sau lưng, đau đớn làm bàn tay đang nắm lấy cánh tay cũng buông ra. An Ký Viễn cắn chặt răng, chưa kịp làm hành động gì để giảm bớt đau đớn thì cả người đã bị Quý Hàng đẩy mạnh vào vách tường.

Lưng đập vào mặt tường, lực quá mạnh làm cậu thốt ra tiếng rên khẽ.

An Ký Viễn trừng mắt thăm dò chỉ đổi lại một sắc mặt lạnh băng, lửa giận thoáng chốc tan biến nhưng cậu cảm nhận rõ ràng anh đang nhẫn nhịn.

“An Ký Viễn, lần thứ ba.”-Thanh âm vô cùng sắc bén.

Chiều cao là ưu thế, ánh mắt cũng là từ trên cao hướng xuống.

“Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cậu, ở tổ của tôi, không có chuyện một câu không hợp ý thì động thủ! Tôi muốn làm cái gì, cũng không đến phiên cậu đứng ra bình xét! Cậu nếu còn lấy thái độ của đại thiếu gia đi thể nghiệm dân sinh thì hãy đi chỗ khác mà thể hiện, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trong tổ của tôi.”

Anh biết rõ em vì cái gì mới vào khoa Ngoại thần kinh mà còn muốn đi chỗ nào?

Từng chữ đập mạnh vào thần kinh mẫn cảm của An Ký Viễn, cậu nắm chặt tay, quay đầu đi.

Quý Hàng lớn tiếng quát: “Nhìn mặt tôi!”

Đồng dạng một ánh mắt tràn đầy cơn giận, sau nhiều lần trằn trọc không thể không nghe theo đối mặt với Quý Hàng.

Mọi người trong phòng họp đều cùng một ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn sắc mặt An Ký Viễn dần chuyển sang trắng bệch như bị phủ một lớp vôi. An Ký Viễn không phục, sư tử con không phục nhưng đến cuối cùng vẫn bị khí thế quá mạnh mẽ của Quý Hàng áp chế, chỉ còn một ánh nhìn nhỏ bé, hạn hẹp.

“Cậu đối với tôi có bất mãn gì, chúng ta có thể ở phía sau giải quyết.”- Giọng Quý Hàng lúc này càng sắc bén hơn.

“Nhưng ở đây, tôi là cấp trên cũng là thầy của cậu, lời của tôi, cậu nghe không hiểu thì lập tức hỏi, nghe hiểu rồi thì cứ vậy mà làm. Làm không được có thể lập tức rời đi! Không nói tiếng nào phản kháng cho ai xem? Ai nuông chiều quen cậu?”

An Ký Viễn cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Bị anh ném từng chữ lạnh băng đâm vào trái tim đang rỉ máu, cậu nắm chặt tay, áp sát bên người, khó khăn lắm mới thốt lên ba chữ.

“Em biết rồi.”

Quý Hàng lạnh lùng nhìn khoảng 10 giây, nhìn đến viền mắt dần ửng đỏ.

“Từ lúc này trở đi, cậu đứng ở đây im lặng mà nghe! Không cho phép cậu mở miệng xen vào, không cho phép di chuyển, đứng thẳng dựa vào tường! Còn dám hành động tùy hứng, chớ có trách tôi không nể mặt.”

Quý Hàng hạ thấp âm lượng, vẫn là trầm mặc: “… Em ở chỗ này quỳ mà nghe.”

Rõ ràng lưng đã tựa sát vào mặt tường, An Ký Viễn vẫn bởi vì câu nói sau cùng kia mà run rẩy, tim đập mạnh liên hồi

An Ký Viễn quay đầu đi, nhưng phòng họp nhỏ như vậy, tầm mắt vẫn nhìn thấy anh cúi người trước Dương Tế, giọng nói rất bình thản lại như axit đốt cháy thần kinh của cậu.

Anh đang nói xin lỗi, thái độ thành khẩn, tìm từ đúng trọng tâm.

Anh nói: “Học trò của tôi làm ra hành vi quá khích với anh, tôi vô cùng xin lỗi.”

Anh nói: “Nếu anh yêu cầu bồi thường, tôi sẽ tận lực đáp ứng.”

Anh nói: “Các cậu ấy đều không có ý xấu, chỉ hy vọng bệnh nhân được điều trị tốt nhất. Phương thức hành động có thiếu sót, tôi sẽ tận lực dạy dỗ, tôi chỉ hy vọng, chuyện này chúng ta có thể giải quyết riêng tư với nhau.”

Vì có chuyện xảy ra mà phải làm thêm giờ, Chủ nhiệm Y Vụ đã sớm mất tính nhẫn nại, lại bị một loạt hành động quá mức cường đại của Quý Hàng đối với tiểu thiếu gia An gia làm tâm tình hỗn loạn, khó khăn nghe được Quý Hàng nói một câu mềm mỏng liền nhanh miệng phụ họa.

“Dương đại biểu, anh là đại nhân chớ trách tiểu nhân, rộng lòng tha thứ, các cậu bác sĩ thuộc tổ của Quý Phó khoa đều còn trẻ tuổi, phương thức xử lý vấn đề còn rất nhiều điểm không thỏa đáng.”

Trần Đức Thiên chợt mượn cơ hội này quay qua lên án Quý Hàng.

“Quý Hàng, người trong phòng phẫu thuật không biết cậu không được phép làm phẫu thuật sao, chính cậu không nắm rõ mình đang chịu xử phạt gì? Đã là Phó khoa, còn làm ra những hành động điên khùng thế này!”

Sắc mặt Quý Hàng bỗng nhiên trầm xuống. Anh nhìn Trần Đức Thiên đang trừng to mắt mắng mình.

Trần Đức Thiên đang có ý định dời đi trọng tâm câu chuyện nhưng Quý Hàng lại không chuẩn bị nhắm một mắt mở một mắt, biết thời biết thế cho qua.

Đôi mày Quý Hàng nhíu chặt lại, giọng nói bình thản, vững chắc: “Trần Chủ nhiệm là người đứng đầu Y Vụ, đối với ca phẫu thuật có mức độ nguy hiểm cao, chuyện cần ưu tiên quan tâm lúc này là tình huống dẫn đến phẫu thuật và an nguy của bệnh nhân hay sao, lúc này ông còn suy nghĩ làm sao giữ gìn tờ giấy xử phạt hoang đường kia.”

Trong một khoảnh khắc dừng lại, Quý Hàng trầm giọng hỏi:

“Ông cảm thấy thích hợp sao?”

“Cậu nói vậy là ý gì?”

Trần Đức Thiên vỗ bàn đầy phẫn nộ.

Ông không thể nào ngờ đến. Mặc dù từng nghe nói Quý Phó khoa dẫn đầu tổ A của Ngoại thần kinh nổi danh ngạo mạn, nhưng làm sao cũng không ngờ tới, Quý Hàng trên người có xử phạt vẫn ngang nhiên công khai khiêu khích quyền uy của ông.

“Quý Hàng!”- Cố Bình Sinh quay đầu nghiêm khắc trừng mắt.

“Qua đây ngồi xuống!”

Quý Hàng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Ca phẫu thuật vô cùng nguy hiểm lại liên tục bị những cuộc điện thoại quấy rối muốn cắt ngang đã làm anh sinh ra bất mãn, vừa làm xong phẫu thuật lại nghe được hành động vĩ đại của An Ký Viễn và Kiều Thạc, lúc này còn bị Trần Đức Thiên ám chỉ, moi móc, trực tiếp nhấc lên sự tức giận đã dâng tràn lên cổ họng của Quý Hàng.

“Trưởng khoa, chuyện này, phương thức xử lý của An Ký Viễn và Kiều Thạc không thỏa đáng, tôi sẽ dạy dỗ lại. Dương đại biểu nếu yêu cầu bồi thường, tôi nhất định không từ chối, hy vọng giải quyết riêng tư là thỉnh cầu của cá nhân.”- Tâm tình uể oải, không thoải mái liên tiếp mấy ngày qua làm sắc mặt Quý Hàng đã trở nên tái nhợt, lúc này thêm chút ẩn nhẫn, một cái nhíu mi đều như tạo nên một khí thế lạnh lẽo bức người.

“Thế nhưng, ca phẫu thuật này, dù cho tôi bao nhiêu lần lựa chọn, tôi đều không thể không làm.”

“Ông nghe đi, nghe thử đi!” Trần Đức Thiên tức đến hai hàng ria mép đều run bật, thẳng tay chỉ mặt Quý Hàng rồi quay qua Cố Bình Sinh oán giận:

“Anh ta đang nói cái gì? Khoa Ngoại thần kinh của ông không có Quý Hàng thì không làm được gì sao?”

Trong ngoài tiến công, Cố Bình Sinh hung ác trợn mắt liếc Quý Hàng rồi xoay người giải thích với Trần Đức Thiên, lời nói thấm thía cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Trần Chủ nhiệm, bệnh nhân bị tắc rồi vỡ động mạch não, tĩnh mạch dị dạng, vị trí vỡ mạch cũng rất ngặt nghèo, tuy bác sĩ điều trị chính là bác sĩ Vương nhưng phẫu thuật vỡ động mạch xuất huyết trên nền tĩnh mạch dị dạng phải cắt bỏ, quả thực không phải thế mạnh của anh ấy.”

Bác sĩ làm phẫu thuật xử lý tắc động mạch não là Vương quân Đào nhưng động mạch đột ngột bị vỡ xuất huyết, có thể không cứu được. Kỳ thực, cứu không được cũng không sao, phẫu thuật cấp cứu sau vỡ động mạch là người nhà đã đồng ý ký tên, chấp nhận cuộc phiêu lưu này. Quý Hàng không làm ca này, bệnh nhân không còn bất kỳ hy vọng sống sót nào, bệnh viện và Vương Quân Đào đều phải gánh trách nhiệm, nhưng cũng không lớn.

Nhưng Quý Hàng lại làm.

Tính chất của ca phẫu thuật vốn đã phức tạp, không thể dự đoán trước kết quả, đã vượt khỏi năng lực đơn thuần. Xác xuất thành công quá thấp, di chứng để lại cũng rất khó dự đoán, có năng lực, có can đảm, càng không sợ gánh vác trách nhiệm nặng nề này ngoại trừ Quý Hàng, Ngoại thần kinh không thể có người thứ hai.

Trần Đức Thiên nhất quyết cắn chặt không tha: “Nếu đã là ca phẫu thuật quan trọng như vậy, sao không báo cáo lên Y Vụ.”.

Làm báo cáo chờ phê duyệt?

Quý Hàng chỉ là đầu gỗ chứ không có ngốc.

Đám cáo già ở Y Vụ làm sao có thể vì một người dân tầm thường nhỏ bé đi đối kháng với Cù Lâm?

Ca phẫu thuật này muốn làm phải có quyết định rất nhanh chóng.

“Từ lúc động mạch vỡ ra cho đến khi lên bàn phẫu thuật không quá nửa tiếng, mặc dù vậy lúc vừa gạch dao giải phóng áp lực thì dịch não bắn ra xa đến hai mét.”- Dù Quý Hàng xác thật tận lực hòa hoãn giọng nói, thanh âm trầm thấp khó tránh khỏi lộ ra sự ương ngạnh.

“Tình huống lúc đó được tính bằng giây, muộn một phút đều là quá mức phiêu lưu với tính mạng của bệnh nhân, cho nên khi được sự đồng ý của người nhà liền lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.”

Trần Đức Thiên tức giận nói: “Quy chế của bệnh viện để trưng bày cho có, tôi nhớ không lầm, Quý Hàng cậu cũng không phải lần thứ nhất.”

Quý Hàng lập tức thẳng thắn đáp lời: “Cần tài liệu giải trình với Y Vụ, tôi lập tức sẽ bổ sung đầy đủ, thế nhưng quyết định có phẫu thuật có khẩn cấp hay không là quyền của bác sĩ mổ chính. Quy chế đương nhiên trọng yếu, thế nhưng quy chế là chết, con người là sống.”

“Quý Hàng!”- Cố Bình Sinh lên giọng cướp lời.

“Nói ít mấy câu!”

“Tốt! Con người là sống!”- Trần Đức Thiên chỉ tay về phía Kiều Thạc.

“Sống là có thể đi bắt cóc! Tôi công tác ở bệnh viện B bao nhiêu năm là lần đầu tiên gặp phải chuyện hoang đường thế này! Đây là bệnh viện trọng điểm của thành phố, là nơi đào tạo sinh viên y khoa trọng điểm, cậu tự nói giống sao? Ngay cả Phó Khoa còn không để mắt đến trừng phạt mới có thể dạy ra cấp dưới đồng dạng không có pháp kỷ, làm chuyện hoang đường! Quả thực quá sai lầm, không ra gì!”

Quý Hàng hít sâu hơi đè xuống tức giận cuồn cuộn ở lồng ngực.

Anh từng nghĩ qua khi làm ca phẫu thuật này sẽ làm cho cấp trên bất mãn, buổi sáng vừa phát ra thông báo xử phạt, buổi chiều đã công nhiên làm trái, xem như là trắng trợn khiêu khích. Thế nhưng, khi chính tai nghe Trần Đức Thiên yêu cầu anh vì giữ vững kỷ luật mà buông tha hy vọng sinh tồn của bệnh nhân, Quý Hàng không thể ức chế cảm xúc thất vọng.

Lần đầu tiên, khi anh nói chuyện mà không có ngước mắt lên, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn họp, tránh đi mọi sự thăm dò ánh mắt: “Học trò của tôi xử sự không chu toàn, hành vi xung động, ta sẽ xử lý và dạy dỗ lại. Làm thầy của họ, tôi tiếp thu phê bình, nghiêm túc kiểm điểm, sau này sẽ nghiêm khắc dạy dỗ hơn. Tuy Dương đại biểu đã biến tướng đi hành động giám thị nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi hoàn toàn có thể xin lỗi và bồi thường. Thế nhưng, nếu Trần Chủ nhiệm muốn tôi thừa nhận làm ca phẫu thuật này là sai rồi, tôi không làm được. Muốn học trò của tôi vì vậy mà chịu xử phạt, tôi cũng không đồng ý. Ông vẫn còn muốn thảo luận ca phẫu thuật này có nên làm hay cũng không có ý nghĩa gì, phẫu thuật đã làm xong, tình trạng bệnh nhân cũng đã ổn định. Xử phạt đã đưa ra, tôi đương nhiên thấy được cũng sẽ tận lực phối hợp, thế nhưng đối với mạng người, bắt tôi phải tuân theo tiêu chuẩn của tờ giấy mỏng manh kia thì không có khả năng, cũng xin mời các vị trong Y Vụ một lần nữa dò xét lại, xem nội dung xử phạt có hợp tình hợp lý hay không?”

Quý Hàng nói những lời này với giọng điệu rất bình thản, không có quật cường, không có tức giận, từng câu chữ phân tích theo trình tự, đầy cứng rắn.

Trần Đức Thiên một lần nữa tức giận vỗ bàn.

“Nói gì vậy! Thật là vô pháp vô thiên! Xử phạt của Y Vụ cũng đến phiên cậu bình xét!”

Cố Bình Sinh vừa rồi còn cố sức xoa dịu tình hình, hiện tại bị tức giận nghẹn ứ, tự mình xoa xoa hai bên Thái Dương, cực kỳ đau đầu.

Là người chứng kiến Quý Hàng từ một bác sĩ nội trú non nớt trưởng thành đến ngày hôm nay có đầy đủ sức mạnh đối kháng với cả Y Vụ, Cố Bình Sinh hiểu rõ nhân sinh quan không cho phép vặn vẹo của Quý Hàng… nhưng có đôi khi vô cùng oán hận không thể đem cái khúc gỗ này quăng vào máy nghiền nát đi.

Ông đang đau đầu vì không thể xen vào câu nào thì Kiều Thạc lại bước lên, hướng về phía Trần Đức Thiên cúi gập người 90 độ nói: “Trần Chủ nhiệm, chuyện này đúng là chúng tôi hành động quá phận, thầy cái gì cũng không biết, đều là do chúng tôi suy nghĩ không chu đáo. Xin lỗi đã mang đến phiền toái cho Trần Chủ nhiệm. Y Vụ muốn ra xử phạt thế nào, chúng tôi đều tiếp thu, sau này sẽ không xung động như vậy nữa.”

Trần Đức Thiên thở dài lắc đầu, tự nhiên là không phát hiện ánh mắt ác liệt của Quý Hàng hướng về Kiều Thạc, vẫn tiếp tục phát tiết tức giận: “Trong mắt không có pháp kỷ! Còn không biết hối cải! Y thuật cho dù tốt đến mấy thì có ích lợi gì, không có tổ chức, không có kỷ luật, xử phạt giấy trắng mực đen còn không để tâm, còn ra thể thống gì!”

Chân mày Quý Hàng triệt để nhíu chặt.

Khoang miệng cạn khô bởi thời gian dài phẫu thuật chưa uống một giọt nước nào, thanh âm phát ra cũng khô khốc.

“Trần Chủ nhiệm, Quý Hàng tôi làm sai chuyện bị mắng, bị xử phạt là đương nhiên. Thế nhưng, ông thân làm lãnh đạo Y Vụ, tấm lòng luôn phải hướng về bệnh nhân, tiêu chuẩn đúng sai của ông nằm ở đâu? Y vụ tồn tại không lẽ chỉ để trong hội nghị hàng tháng hô hào khẩu hiệu, thời điểm thật sự cần cứu mạng lại ngoảnh mặt làm ngơ?”

Ngón tay Quý Hàng chỉ thẳng về An Ký Viễn và Kiều Thạc, không biết có phải hay không nhớ đến chuyện cũ mà sắc mặt có chút biến hóa, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn.

“Những cậu thanh niên này ngày đầu tiên mặc áo blouse trắng, đứng ở lễ đường bệnh viện B, là Y Vụ các ông nắm tay bọn họ tuyên thệ. Mỗi ngày, bọn họ đi vào cổng chính bệnh viện đều bước ngang bia đá khắc lời thề, không được phép quên đi tâm nguyện đầu tiên của một bác sĩ, phải đặt lợi ích của bệnh nhân lên hàng đầu. Bọn họ đều cung kính gọi ông một tiếng thầy, ông tự xem lại lập trường ngày hôm nay của mình có xứng đáng với danh xưng đó không?”

“Nói thật có khí phách.”

Không có ai nghĩ đến, người đánh vỡ không khí căng thẳng lúc này của phòng họp lại chính là vị “ôn thần” từ trên trời rơi xuống Cù Lâm.

Và chuyện làm mọi người bất ngờ hơn chính là thái độ của Cù Lâm.

Khi ông ta xuất hiện, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng là đến hưng sư vấn tội. Tình trạng của Dư Điềm Điềm chưa đạt đến mức yêu cầu mà Quý Hàng đã phá vỡ hứa hẹn, bắt đầu phẫu thuật, người ông ta cữ đến còn bị đối xử như vậy.

Trong lúc tất cả mọi người chuẩn bị tinh thần đứng dậy cúi người chào hỏi thì Cù Lâm lại làm ngơ, trực tiếp đi thẳng về phía Quý Hàng.

Quý Hàng vẫn mang sắc mặt âm trầm, anh không tìm thấy trên nét mặt người kia một chút manh mối “bất thiện” nào. Ngược lại, trên nét mặt Cù Lâm ngày hôm nay mang theo nụ cười vô cùng giả tạo.

Ông ta giơ tay nắm lấy tay Quý Hàng đang rủ bên người, nét mặt tươi cười, thái độ của lãnh đạo cấp trên đang an ủi, khích lệ cấp dưới.

“Bác sĩ An, đều là hiểu lầm a, Tiểu Dương còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho cậu thêm phiền toái! Đều là hiểu lầm, chuyện nhỏ này cậu đừng để trong lòng. Tiểu Dương, nhanh đến xin lỗi bác sĩ An.”

Tình huống phát triển quá mức kịch tính a.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, khiếp sợ nhìn thái độ chuyển biến cực đại của Cù Lâm.

Nhưng mà, trình độ khiếp sợ cao nhất chính là người đang được vô cùng cảm kích kia

Bác sĩ An?

Quý Hàng hờ hững muốn hất ra bàn tay đang nắm chặt của Cù Lâm, sắc mặt không đổi, giọng nói nghiêm nghị đầy cảnh giác.

“Cù Bí thư có phải đã quên chuyện gì, tôi họ Quý, bác sĩ An ở nơi nào a?”

Nụ cười của Cù Lâm đông cứng nửa giây, sau đó ý cười càng sâu hơn, có chút giễu cợt, hai tay đang trống trải liền lúng túng vỗ đầu một cái.

“Thật là, xin lỗi Quý Phó khoa, tôi đây thật già rồi, trí nhớ không tốt lắm.”- Cù Lâm quay đầu nhìn đến An Ký Viễn.

“Không nói cũng không để ý, dáng dấp của hai người thật sự rất giống nhau a.”

Cù Lâm xuất hiện làm cho tình thế xuất xoay chuyển ngoạn mục.

Các cấp lãnh đạo đương nhiên đi theo hướng phất cờ của Cù Bí thư, trước đây bắt ép Quý Hàng tạm dừng phẫu thuật và khám bệnh làm cho cả khoa rối loạn cả lên, vài tổ phối hợp, điều phối nhân lực mới không làm phá vỡ quy trình vận hành bình thường. Bây giờ, Cù Lâm nhả ra, lại không truy cứu chuyện Dương tế bị bắt trói, tự nhiên là tất cả đều vui vẻ.

Duy nhất chỉ có một người, toàn bộ quá trình đều sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng hướng đến Cù Lâm, tràn ngập ám thị.

Tâm tình Quý Hàng lúc này thật nhìn không thấu.

Anh mang theo hai cái đuôi nhỏ đi dọc hành lang. Anh trời sinh tính tình trầm tĩnh, rất ít khi biểu lộ ra sự nóng vội như lúc này, nhịp bước rất nhanh, dường như có ý muốn ném bỏ hai cái đuôi ở phía sau.

Đèn dẫn dọc hành lang đã tắt bớt, Quý Hàng lúc đi ngang quầy trực y tá thấp giọng nói mấy câu rồi đi thẳng về phòng làm việc. Vào cửa, ấn công tắc bật đèn làm An Ký Viễn và Kiều Thạc không khỏi run lên, ánh sáng chiếu rõ hiện trường phạm tội còn chưa kịp xử lý.

Ba người đứng trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, không phân rõ rốt cuộc là nhịp tim của người nào đập mạnh hơn, nhanh hơn.

“Là chủ ý của ai?”- Không có bộ dạng cứng rắn, giọng của Quý Hàng trầm thấp, khàn đặc.

Anh nghiêng người dựa vào cạnh bàn, hai tay ôm ở trước ngực, không có lời dạo đầu, nói thẳng.

Kiều Thạc lộ vẻ khó xử nói: “Thầy có muốn uống trước ngụm nước?”

Cậu chưa nói hết lời đã bị ánh mắt lạnh lẽo của thầy cắt ngang.

Kiều Thạc bị dọa đến bay mất hồn phách, cái này so sánh với chuyện cậu khống chế Dương Tế càng kích thích hơn nhiều, đối diện với khí thế ác liệt như núi cao đè nặng thế này cần đến một lượng thuốc trợ tim liều cao mới ngăn nỗi   nhịp tim đang đập loạn cào cào cả lên.

“Thầy…”- Nỗi sợ khó lòng kiềm chế, cậu lui về sau một bước, còn nắm lấy vạt áo An Ký Viễn.

“Thầy, nhất định không phải em, lá gan của em nhỏ như vậy, không làm được chuyện động trời đó!”

Sư huynh?

Sư huynh của người ta không phải đều thay sư đệ gánh vác sao?

Không nói được một câu đỡ lời còn đẩy tôi ra trước đầu sóng là ý gì a?

Cậu không thấy thầy là bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống sao?

Cảm giác sợ hãi này rất khó giải thích.

Dù An Ký Viễn ở trong phòng họp hung hăng bao nhiêu nhưng trực diện đối mặt với cơn giận của anh đều là toàn thân run rẩy, cái mông đau điếng.

An Ký Viễn cắn chặt môi, hai tay áp sát bên người.

“Xin lỗi, là em sai rồi.”

Quý Hàng nhíu mày, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Trong mấy giây ấy, An Ký Viễn nghĩ đến rất nhiều phản ứng của anh.

Cậu nghĩ: anh có thể sẽ hỏi cậu sai ở chỗ nào.

Cậu nghĩ: anh có lẽ sẽ trực tiếp ra lệnh cho cậu đi lấy roi mây, nằm sấp xuống chờ bị đòn.

Cậu thậm chí nghĩ đến mấy ngày qua đều làm bộ dạng lạnh lùng, ngó lơ đã sớm chọc đến điểm mấu chốt của anh, thêm sự việc ngày hôm nay, chắc chắn sẽ cho cậu một cái tát.

Nhưng mà, cái gì cũng không có.

Quý Hàng gật đầu nói: “Về nhà sớm một chút!”

Giọng nói thu liễm tức giận, đầy lễ độ đối với cấp dưới.

“Nếu biết sai rồi, trở về viết một bản kiểm điểm, ngày mai nộp cho Cố Trưởng khoa. Sau này, ở trong phòng họp người nhiều như vậy, muốn nói cái gì, làm cái gì đều phải suy nghĩ một chút, không được xúc động như vậy. Không có chuyện gì khác, em đi ra ngoài đi.”

————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play