Hoàn toàn có thể thấy được lửa giận trong ánh mắt của Quý Hàng, đôi mày nhíu chặt, lồng ngực phập phồng, bàn tay bấu chặt vào tay vịn sô pha đến trắng bệch, vô cùng kiềm chế cơn tức giận đang bùng phát.
Tiếng chất vấn cơ hồ là tiếng rít từ kẽ răng, ánh mắt nghiêm khắc của thầy khắc sâu vào lòng Kiều Thạc.
“Em đã đi đâu?”
Kiều Thạc hơi nhắm hai mắt, cậu biết ngày này sớm muộn gì cũng đến nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.
“Thầy… “- Giọng khàn khàn.
“Em biết sai rồi.”
Quý Hàng đứng bật dậy, đi thẳng đến trước mặt Kiều Thạc, nhìn chằm chằm lặp lại câu hỏi:
“Tôi hỏi em đã đi đâu?”
Trong phòng chợt yên tĩnh đến mức như tách biệt với mọi không gian khác. Trần Viết Ninh đứng bên cạnh nhìn Quý Hàng bước đến gần, vừa muốn thở ra một hơi cũng phải lập tức thu hồi.
Kiều Thạc run rẩy nói nhỏ: “Thầy, có thể hay không không hỏi…”
Quý Hàng đút một tay trong túi quần, bộ tây trang màu đen càng làm nổi bật khí thế lạnh lùng bất khả xâm phạm.
Ngay cả Tiêu Triều Nam cũng không khỏi bội phục sự can đảm của Kiều Thạc, anh lập tức bước đến kéo Quý Hàng ra xa, rất sợ anh ta sẽ cho một bạt tay đánh chết Kiều Thạc ngay tại đây, dịu giọng khuyên can:
“Tiểu Thạc cũng đã một đêm không ngủ, cậu nhóc chắc bây giờ đầu óc cũng rối loạn còn bị anh dọa sợ đến như vậy đương nhiên không biết nói thế nào, anh để cho cậu ta về nghỉ trước đã.”
Quý Hàng bị kéo sang một bên nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Thạc. Một lời tiếp theo của thầy khuếch đại bên tai của cậu.
“Em được lắm!”
Tiêu Triều Nam biết Quý Hàng có nghe lọt tai những lời mình vừa nói liền lập tức đẩy Kiều Thạc ra xa bãi mìn có thể nổ bất kỳ lúc nào này.
“Hai người mau đi bàn giao rồi về nhà nghỉ đi. Tiểu Thạc có thể lái xe được không hay để tôi nhờ người đưa cậu về?”
Kiều Thạc không dám trả lời, chỉ dè dặt ngước nhìn thầy.
Quý Hàng hít sâu một hơi, giơ tay về phía cậu: “Chìa khóa đưa cho thầy, tự đón xe về nhà.”
Thầy đã rất lâu không có tức giận đến như vậy, cho đến khi Kiều Thạc về đến nhà, tắm rửa rồi lên giường nằm vẫn còn cảm nhận được sự tức giận của thầy bao trùm xung quanh mình.
Kiều Thạc vùi đầu vào chăn bông, đầu đau như bị búa tạ liên tục gõ mạnh, trong lòng hoàn toàn hiểu rõ dù thầy có tức giận đến mấy cũng không đủ bù đắp sai lầm lần này của mình.
Cậu vốn tưởng sẽ rất khó chìm vào giấc ngủ, nhưng thân thể quá mệt nhọc càng là ý thức rơi vào sự an lòng tuyệt đối.
Rèm cửa sổ không lọt một tia sáng nhỏ, phòng cách âm tuyệt đối, mỗi ngày trên đầu giường đều có máy phun sương pha tinh dầu dịu nhẹ.
Kiều Thạc vốn không phải là người chú trọng tiểu tiết như vậy nhưng Quý Hàng thì khác. Mỗi một thói quen và cấm kỵ của Quý Hàng, Kiều Thạc đều ghi nhớ trong lòng.
Một lần nữa khi mở mắt ra, Kiều Thạc vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, cầm điện thoại lên xem, quả nhiên chỉ mới 12h trưa.
Kiều Thạc khi mới bắt đầu thực tập, sau khi trực ban đều ngủ không ngon giấc. Theo lý, đứa trẻ từ nhỏ đã phải tìm mọi cách sinh tồn như Kiều Thạc không nên có loại nuông chiều kia nhưng thật sự chỉ cần trong phòng lọt một chút tia sáng, cậu đều không thể ngủ ngon giấc.
Sau khi Quý Hàng tận tâm bài trí căn phòng như vậy, Kiều Thạc thỉnh thoảng có thể ngủ đến 4h chiều. Nhưng hôm nay rốt cuộc là trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, ngủ không quá ba tiếng đã tỉnh giấc.
Kiều Thạc từ trước đến nay không phải không vượt qua được mặc cảm của bản thân. Cậu biết rõ mình không đủ sức để chống đẩy từ bây giờ cho đến khi thầy trở về. Cậu tùy tiện cầm một bịch bánh ngọt đến thư phòng đọc sách. Kiều Thạc có thể trời sinh đã thích hợp làm bác sĩ. Người khác nhìn vào những cuốn sách chuyên khoa dày cộm khoảng mười mấy, hai mươi phút đã buồn ngủ, còn cậu càng xem càng mê mệt, trong tay còn không ngừng cầm viết chì vẽ biểu đồ giải phẫu. Đọc xong một chương, cậu liền lấy bài tập về nhà mà thầy giao ra làm.
Thông tin cá nhân của bệnh nhân đều được lược bỏ, chỉ còn lại bệnh án lâm sàng và những ảnh chụp CT trọng yếu. Yêu cầu đưa ra là Kiều Thạc dựa vào những tư liệu này để chẩn đoán bệnh, đề ra phương án trị liệu cũng như trình tự phẫu thuật cần thiết nếu có.
Từ khi cậu đi theo thầy, bài tập về nhà chưa từng gián đoạn. Thầy luôn căn cứ vào tiến triển trình độ của cậu mà sàng lọc ra những ca bệnh phù hợp, đại đa số là các ca bệnh thuộc Ngoại thần kinh, thỉnh thoảng cũng sẽ xen kẽ một vài chuyên khoa ngoại khác.
Không có quy định về thời gian và số lượng bài tập phải giao nộp. Kiều Thạc có lúc một tuần sẽ giao mười mấy bài, có lúc chỉ hai, ba bài. Quý Hàng cũng không hề yêu cầu số lượng, lại vô cùng tỉ mỉ phê duyệt, luôn ở thời điểm cậu làm gần cạn hết số bài tập mà bổ sung thêm lượng bài tập mới.
Kiều Thạc ở phương diện này đối với bản thân yêu cầu đủ nghiêm khắc, gần như không phù hợp với tính cách của cậu. Cậu thi vào trường y khoa đều không phải do ý niệm, chỉ dựa vào thiên tư thông minh vặt vãnh. Cuối cùng cũng không nghĩ đến học y, cho đến khi bị chính sách vở thu hút.
Kiều Thạc lúc đầu thật sự không biết bản thân đã thay đổi, nhưng trong mấy năm nay đã dần dần ý thức bản thân trước năm 20 tuổi vì sao chỉ sống cho chính mình. Đó là vì ngoài chính bản thân cậu chỉ có bà ngoại đã lớn tuổi đối xử tốt với cậu. Nhưng từ khi thầy xuất hiện đã làm cho cậu cảm nhận được áp lực cùng trách nhiệm. Cuộc sống của cậu đã không còn vô nghĩa nữa.
Đi theo thầy không đến nửa năm đã dọn đến ở cùng nhau. Ban đầu, Kiều Thạc quả thật có chút ngại ngùng, dẫu sao ấn tượng về Quý Hàng không phải là người thầy hòa nhã, dễ gần, luôn sợ học không tốt sẽ bị phạt, chuyện sinh hoạt cá nhân sẽ bị bó buộc. Nhưng ngoài dự liệu, thầy không hề có ý quản thúc cậu hoàn toàn. Kiều Thạc từ nhỏ đã quen lười biếng, Quý Hàng thật ra là công tử thế gia nhưng rất ít đem chuẩn mực cuộc sống của mình áp đặt lên người cậu.
Kiều Thạc từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất biết nhìn sắc mặt mà hành động, tính cách này làm Quý Hàng thật vừa lòng. Khí chất, phong độ là thứ không chỉ dùng đòn roi mà đánh ra được, còn không bằng dựa vào động tác nhỏ của bản thân ngầm ảnh hưởng.
Kiều Thạc viết phương án giải phẫu, tốc độ không quá nhanh, viết xong lại xem thêm một lần nữa, thêm vài chi tiết nhỏ cũng đã hơn 4h chiều.
Hôm nay, Thầy buổi chiều có cuộc họp, trước khi tan sở nhất định sẽ phải đi khảo sát một vòng phòng bệnh, thời gian trở về có thể dự đoán được. Cậu có chút đói nhưng lại không muốn ăn cơm một mình.
Cậu đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một con cá chép bỏ vào nước rã đông. Vừa tính quay đi, cậu chợt nghĩ đến cái gì đó, bỏ con cá lại vào tủ, lấy ra một túi thịt bò.
Cậu gọt vỏ cà rốt, khoai tây cũng thuận tay cắt khúc ngâm trong nước. Cậu quay qua tủ bếp, lấy hộp cà ri không cay, lại ra ban công hái một ít hành ngò, rau mùi đặt lên bàn. Cuối cùng, cậu còn chạy ra phòng khách lấy một quả táo đặt giữa những nguyên liệu nấu ăn trước mặt.
Cậu lau dọn lại gian bếp, nhìn đồng hồ trên tường, vừa đúng 4h40 chiều.
Kiều Thạc dọn đến ở cùng Quý Hàng không lâu, Quý Hàng đã đổi sang một căn hộ nhỏ nhưng rộng rãi hơn. Mỗi một lầu đều có một thư phòng và một phòng ngủ, Quý Hàng đã đổi phòng ngủ thành thư phòng, cả hai chuyển lên ở cùng một tầng lầu, hai phòng ngủ đối diện nhau. Kiều Thạc sợ lạnh, Quý Hàng dành các phòng ở hướng Nam cho cậu, vào mùa đông ấm áp hơn nhiều, Kiều Thạc khi vào thư phòng của mình cũng chỉ cần mặc quần áo ngắn tay.
Nhưng thư phòng của Quý Hàng thì luôn thấp hơn vài độ. Cậu thay một bộ quần áo dài tay, mang thêm vớ, khép lại cửa sổ chỉ chừa một khe hở nhỏ rồi mới cúi người xuống theo tư thế chống đẩy quen thuộc.
—————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT