Quý Hàng đại khái không biết, bây giờ không biết, rất lâu sau cũng không biết một chén mì không hề có nguyên liệu gì đặc biệt, chỉ hai cọng cải xanh, nước dùng trong vắt kia đối với An Ký Viễn mang ý nghĩa trọng đại đến thế nào.
Nó trọng đại đến mức khi cậu vừa đưa cọng mì vào miệng, nước mắt đã hoàn toàn không thể kiềm chế dâng đầy hốc mắt.
Động tác nhai nuốt dường như đã bị quên mất, sợi mì vẫn còn vươn tại khóe miệng, đầu gục xuống, tầm mắt mơ hồ nhìn chằm chằm chén mì.
Là đứa trẻ của An gia tự nhiên không cho phép có bất kỳ lý do nào để kén ăn, ăn cơm cũng gần như trở thành một thủ đoạn trừng phạt. An Ký Viễn cho đến bây giờ vẫn không thể giống như anh an tĩnh, khôn khéo, chuyện ăn uống dần trở thành một sự chán ghét
Mà Quý Hàng từ nhỏ luôn cho rằng sức khỏe của em trai so với chút quy củ, lễ phép kia càng trọng yếu hơn, thường xuyên sau khi ba đi ngủ, lặng lẽ xuống nhà bếp nấu một chén canh không thịt cho em trai, nửa muỗng muối ăn, một muỗng nhỏ nước tương, nhẹ nhàng rắc thêm chút hồ tiêu cùng vài giọt dầu mè. Hương vị đơn giản, thanh tao như vậy liền đổi lấy nụ cười rạng rỡ của em trai lúc đêm khuya, có một khoảng gián đoạn chính là mười bốn năm.
Phương thức truyền đạt tình cảm dễ dàng nhất chính là thức ăn. Có một loại mùi vị tuy đơn điệu nhưng lại rất đặc thù, mang ý nghĩa đặc biệt mà không có một loại sơn hào hải vị nào thay thế được, cứ mỗi lần chạm vào liền tràn đầy hạnh phúc. Giống như chăn nệm dù bị ánh mặt sưởi ấm vẫn toát ra mùi hương quen thuộc, giống như trong giờ học luôn trộm ăn món quà vặt yêu thích. Không phải cơm ngon đến thế nào mà là đặc biệt thích người làm cơm.
Sợi mì nuốt vào bụng, tiếng khóc thút thít cũng vang lên, Quý Hàng ngồi đối diện kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt với hai hàng nước mắt chảy dài của em trai cùng một chút nhăn nhó vì vết thương bị tác động nhói đau. Nước mắt như van nước đã bị hỏng không ngừng chảy xuống.
“Xảy ra chuyện gì?”- Nét mặt Quý Hàng trầm xuống, anh từ trước đến nay không thích bé trai khóc nhè.
Giọt nước mắt lớn khoảng bằng hạt đậu theo gò má rơi xuống chén mì, bả vai run run nhưng vì cảm nhận được sự bất mãn của anh mà cố gắng hít sâu một hơi, nhỏ giọng:
“Không, không có… sao.”
Quý Hàng nhìn đứa em dè dặt đem chén mì thu trong vòng tay như chú nai con sợ bị cướp mất đồ ăn, tròng mắt ướt nhẹp đầy cảnh giác. Quý Hàng tiện tay rút miếng khăn giấy đưa đến trước mặt.
“Lau!”
Khăn giấy lau qua loa một lượt đã ướt đẫm bóp chặt trong lòng bàn tay. An Ký Viễn kiêng kỵ khí thế của anh hai, cố đè nén nội tâm rắc rối, điều chỉnh lại tâm trạng, qua thật lâu mới một lần nữa gắp mì đưa vào miệng
Đầu lưỡi bao quanh sợi mì cũng đồng thời khuấy động tâm tư, trong chốc lát gương mặt lại ướt nhòe.
Quý Hàng một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn thẳng, ngón tay co lại gõ xuống mặt bàn.
“Nước mắt thu về!”
An Ký Viễn hoảng sợ run lên, tầm mắt mơ hồ nhưng hoàn toàn cảm nhận được sự không hài lòng của anh.
“Một.”
Cậu hít sâu một hơi, hung hăng nhắm chặt mắt, cưỡng ép không để nước mắt tràn ra nữa.
“Hai.”
Cậu cúi đầu xuống muốn giấu đi đôi mắt sưng đỏ, nhưng khi ánh mắt chạm đến chén mì, nước mắt lại ào ạt rơi xuống, không còn cơ hội lướt trên gò má mà rơi thẳng xuống chén mì.
Quý Hàng không có đếm tiếng thứ ba mà đưa tay lấy đi chén mì nằm giữa vòng tay.
“Không muốn mà!”- Một câu tê tâm phế liệt, An Ký Viễn đứng lên chạy theo anh hai đang cầm chén mì muốn đi xuống nhà bếp, đưa tay giữ lại cánh tay anh, nức nở:
“Anh, đừng mà!”
Quý Hàng chậm rãi xoay người, quét mắt nhìn cánh tay mình đang bị giữ chặt, lạnh giọng nói:
“Anh hôm nay không nghĩ hung dữ với em, buông tay.”
An Ký Viễn như bị mắc xương ngang cổ họng, ngước ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh, giọng nghẹn ngào:
“Anh, em sai rồi, em không khóc nữa, anh để em ăn xong được không?”
Quý Hàng nhìn thật lâu, cảm nhận rõ ràng đứa em như chú nai con đang bối rối mà cựa quậy lung tung.
“Buông ra!”- Thanh âm có phần dịu dàng hơn nhưng lọt vào tai lại như kim nhọn đâm vào lòng.
An Ký Viễn sợ nhất là chọc anh tức giận, bị ánh mắt sắc bén kia ép bức phải buông tay, đứng từ xa nhìn anh đem chén mì đổ hết vào bồn rửa, bao nhiêu uất ức trong lòng cùng nước mắt đều cùng nhau nuốt ngược trở về.
Biết rõ anh không thích cậu khóc cho nên ngay cả trong khoảng thời gian không có anh bên cạnh, An Ký Viễn cũng không có thói quen rơi nước mắt. Trước mặt ba bị gia pháp hầu hạ, dù có uất ức không cam lòng cũng cắn răng vượt qua, chưa từng giống như lúc này nước mắt rơi không ngừng được.
Quý Hàng bước ngang qua, kéo chiếc ghế đứa em vừa ngồi đến góc tường.
“Đến đây!”
An Ký Viễn nhích từng bước đến bên cạnh, có thể do động tác vừa rồi quá nhanh, quá mạnh mà làm động đến vết thương hơi nhói đau, hai tay áp sát bên người, cúi đầu không lên tiếng.
Quý Hàng chỉ tay xuống nói: “Ngồi xuống!”
Hai gò má An Ký Viễn ửng đỏ, đôi mắt ướt nhẹp có chút luống cuống né tránh, lén nhìn nét mặt nghiêm nghị của anh mới thu hồi chút may mắn còn lại, một bộ dạng uất ức ngồi xuống ghế đối mặt với vách tường.
“Mông ngồi một nửa, lưng thẳng, đầu nâng lên.”- Quý Hàng vừa nói vừa đưa tay điều chỉnh tư thế ngồi của em trai.
“Chân khép lại, hai tay bắt chéo sau lưng.”
“Anh…”
Thanh âm mang theo chút bất an, tư thế đoan chính của học sinh tiểu học làm An Ký Viễn rất xấu hổ, hai lỗ tai đỏ bừng.
“Ngồi thẳng!”- Quý Hàng giơ tay vỗ nhẹ lên đầu, giọng nghe ra không có chút đùa giỡn.
“Đây là trừng phạt.”
—————————
Rèm cửa sổ thoang thoảng hương tinh dầu, chăn gối truyền đến hương bạc hà quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, An Ký Viễn cứ như vậy lẳng lặng nằm trên giường của anh, khí tức quen thuộc phảng phất.
Nín thở, tập trung.
Sau đó thật lâu, cậu đôi lúc nhớ lại tình cảnh bị phạt ngồi đối diện mặt tường tỉnh lại trước đó. Cậu nhớ mình nghe được tiếng nước chảy dưới nhà bếp cùng tiếng dụng cụ va vào nhau, khi cậu dần định thần liền cảm nhận mùi thơm quen thuộc từ bếp truyền đến. Mùi hương của dầu, của muối vô cùng chân thật, cảm giác ấm áp tràn đầy buồng tim.
Nhưng cậu rất rõ ràng, hai chén mì không thịt nhàm chán kia trong mắt anh chỉ đơn thuần là đồ ăn, không có bất kỳ một ý nghĩa nào khác.
Anh hai cậu từ trước đến nay đều kiên cường hơn cậu rất nhiều.
Thời gian, không gian như chợt bị ngừng lại, chỉ còn tầm mắt ướt nhòe. An Ký Viễn không có thói quen ngủ trưa, cho dù suốt mấy ngày trên giường bệnh ngoại khoa ọt ẹt làm cậu ngủ không được bao nhiêu nhưng lúc này vẫn trợn tròn mắt không có chút nào buồn ngủ.
Cái đầu lắc lư.
Cậu tựa như nhìn thấy đếm không hết bao đêm, anh cũng giống mình hiện tại nằm ngây ngốc, im lặng hướng mắt nhìn lên trần nhà.
Nhìn thấy anh đã nằm xuống, lại bị một ca bệnh quấn quít trong lòng mà ngồi bật dậy mở tài liệu nghiên cứu, một khi ngồi xuống liền ngồi đến tận sớm mai.
Cậu dường như nhìn thấy hình ảnh của anh ở ngày xưa, tư thế nằm ngủ nghiêng một bên, cả người co lại như con tôm luộc, hai tay vòng trước ngực, bấu chặt tấm chăn mềm mại kéo cao che kín đến cổ.
Anh của cậu luôn vô cùng độc lập cùng kiêu ngạo rốt cuộc có từng bao giờ như cậu lúc này nằm ngây ngốc, nước mắt âm thầm chảy dài khẽ xẹt ngang qua khóe miệng nếm được chút vị mằn mặn.
Hẳn sẽ không đi – An Ký Viễn tự nhủ. Anh luôn rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn phải uống bao nhiêu thuốc, chịu biết bao nhiêu kim tiêm vào người, luôn bị ba oan uổng làm khó, còn niên thiếu đã dứt khoát rời khỏi nhà đều chưa một lần khóc nháo.
——————————–
Ho khan!
Quý Hàng nâng khủy tay che miệng, kiềm lại tiếng hắt hơi nuốt trở vào bụng, hít hà lỗ mũi khó chịu mới quay mặt lại nói:
“Trưởng khoa, trong tay tôi còn có rất nhiều…”
“Đây là chăm bệnh bị cảm?”- Cố Bình Sinh trưng ánh mắt trêu đùa nhìn Quý Hàng.
“Trên dưới toàn khoa, người không muốn chạm mặt An Ký Viễn nhất đứng đầu chính là cậu, ngày thường đều bị cậu nhìn ra hàng loạt sai lầm, hiện tại người không có mặt, cậu hẳn nên ung dung hơn nhiều chứ. Còn tự mình đi chăm bệnh, thật không giống phong cách xưa nay không thích trèo cao của Quý Phó khoa a.”
Khóe miệng Quý Hàng nhoẻn lên thành một nụ cười bất đắc dĩ. Anh không có nói dối tìm cớ, sau khi nhìn chằm chằm Tiểu Viễn đi ngủ liền chạy đến khoa, chưa có thời gian trống để uống nước, xử lý vài ca bệnh nguy hiểm, dặn dò bác sĩ trực giường sửa đổi lại dặn dò bệnh án, tăng thêm các loại kiểm tra phụ trợ, kết thúc buổi hội chẩn lần cuối cho ca bệnh đã lên lịch phẫu thuật thì trời bên ngoài đã muốn sụp tối.
Nhưng Quý Hàng hiểu rõ, một khi Cố Bình Sinh đã tự mình lên tiếng, bằng vào ánh mắt lão luyện kia, liền không chỉ vài câu là có thể qua mặt được. Vì vậy, không bằng anh trực tiếp lên tiếng trước.
“Trưởng khoa muốn hỏi cái gì?”
“Tôi muốn hỏi cái gì cậu không biết?”- Cố Bình Sinh nhíu mi, đưa tay đẩy gọng kính, ánh mắt mang đầy ý vị sâu xa nhìn người.
“An thiếu gia không phải là người mà cậu không muốn trêu chọc nhất sao?”
Câu chất vấn đã sớm nằm trong dự liệu, Quý Hàng gần như không chút do dự nói:
“An Ký Viễn là một đứa bé ngoan.”- Ánh mắt bình tĩnh không chút gợn hướng về Cố Bình Sinh.
“Tay nghề, tài hoa, thậm chí suy nghĩ đều có thể huấn luyện nhưng thái độ nhiệt tình, hết lòng muốn cứu giúp người bệnh là không thể.
Cố Bình Sinh yên lặng chờ người nói tiếp nhưng Quý Hàng lại không, im lặng hơi xụ mặt xuống.
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
“Vậy a?”- Giọng trầm trầm, ánh mắt nghiêm nghị có chút ngờ vực xoáy sâu vào lòng người.
“Tiểu Thạc nhà cậu có thể không phải nói như vậy…”
————————
“Em đang ở đâu?”- Tốn một khối nước miếng để giải thích với Cố Bình Sinh càng làm Quý Hàng so với làm bốn ca phẫu thuật càng thấy mệt mỏi hơn, tay xoa xoa nguyệt thái dương gọi điện thoại cho Kiều Thạc, bên kia truyền đến thanh âm huyên náo, tâm tình càng xấu đi một chút.
“Từ lúc nào đi ra ngoài cũng không cần báo cáo?”
“Thầy…” – Dù đã qua giờ tan sở khá lâu nhưng Kiều Thạc vẫn có chút run rẩy đáp lời.
“Em đã nói với Tiêu lão đại.”
Vừa muốn lên giọng dạy dỗ thì bên kia truyền đến thanh âm không thể quen thuộc hơn.
“Là lãnh đạo của cháu gọi điện thoại sao? Bà đã nói cứ trở về làm việc đi, bà không có chuyện gì, sẽ không lạc đường…”
Thanh âm khàn khàn nhưng khí lực vẫn đầy đặn, câu nói mơ hồ không rõ tình huống hiển nhiên là do Kiều Thạc hết sức ngăn cản mới nói vội vã một câu.
Người nổi tiếng nhất khoa luôn giữ khí thế vững vàng, tinh tế, giờ phút này tay nắm điện thoại chợt run mạnh: “Ừ… bà ngoại đến sao?”
“Dạ.”
Đây là lần đầu tiên sau sáu năm, bà ngoại của Kiều Thạc đến nơi cậu công tác. Bà không biết chữ, tiếng phổ thông cũng nói không quá chuẩn. Bởi vậy mà từ vùng ngoại ô nông thôn đi đến bệnh viện không dễ dàng gì. Nhưng chuyện bà không ngờ là nơi làm việc của cháu ngoại thật lớn. Lớn đến mức bắc ngang qua hai cung đường chính, chia làm ba khu. Lúc vào bệnh viện hỏi qua hơn hai mươi người đều mặc đồng phục trắng (áo blouse) cũng không có ai nghe qua tên cháu mình, may mắn có người tốt bụng thấy bà tìm người vất vả liền đưa bà đến phòng khám bệnh, thật lâu mới tìm gọi được Kiều Thạc.
“Ngoại lần sau đừng tự tìm đường đến như vậy.”- Kiều Thạc vô cùng sốt ruột nói. Đến tận khi tắt máy, tâm trạng vẫn còn nơm nớp sợ hãi.
“Có chuyện gì bà cứ gọi điện thoại, tiểu Thạc lập tức về nhà ngay.”
“Ầy! Nhiều chuyện lắm, nói không hết được.”- Bà lão mi mắt cong cong vui sướng, đổi chủ đề, khom người mở ra bọc nhỏ để dưới đất.
“Dưa muối bà làm cho con này, về nhớ tìm chỗ mát dưới đất mà để. Còn có mấy quả cà, sáng nay bà ra vườn hái cho con, ăn liền đừng để lâu…”
———————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT