Đây là lần đầu tiên y thấy chim công xòe đuôi, hơn nữa còn là trong tình huống như thế này.
Y cau mày, có hơi không biết nói gì.
"Ngươi..."
Lúc này Khổng Linh cũng không ngờ mình thế mà xòe đuôi.
Không phải là vừa rồi hắn đang nghĩ tới gương mặt dưới mặt nạ của Ninh Tễ hay sao?
Sao lại xòe đuôi rồi?
Không đúng, không phải là do suy nghĩ của hắn, chắc chắn là do nguyên nhân khác.
Nhất định là do bị dọa.
Là do vừa rồi hắn mải mê suy nghĩ, bị dọa!
Hắn thầm an ủi mình trong lòng, nhưng khi Ninh Tễ nhìn chằm chằm chiếc đuôi xinh đẹp của hắn, cả người hắn lại đỏ lên.
Khổng Linh cố tỏ ra là mình mạnh mẽ giải thích: "Cái này chỉ là ngoài ý muốn thôi."
"Tuyệt đối chỉ là ngoài ý muốn."
Chiếc đuôi to phía sau nhất thời khiến khổng tước diễm lệ không gì sánh được.
Trái lại lúc này hắn lấy khí thế của Yêu vương, vừa dứt lời thì lập tức muốn thu đuôi lại. Nhưng thu hai lần vẫn chẳng thu lại được.
Khổng Linh:......
Lúc này cái đuôi này hệt như không phải là của hắn vậy.
Hắn càng muốn thu thì nó xòe càng diễm lệ, thậm chí chân cũng suýt chút nữa là nhịn không được.
Cái đuôi lớn lắc qua lắc lại, Ninh Tễ thấy nửa ngày rồi mà hắn vẫn chưa thu đuôi lại được, khẽ cau mày điểm tay lên giữa trán Khổng Linh.
Kiếm khí lạnh băng rót vào người.
Trên người Khổng Linh vốn còn kích động xòe đuôi, không thể tin được mà trợn to hai mắt, bỗng cảm thấy bụng lành lạnh.
Lập tức bị kiếm khí làm cho héo cả đuôi.
Hắn thoáng sửng sốt không kịp phản ứng lại, chờ đến khi phản ứng lại thì chỉ ước gì mình chui xuống đất luôn rồi.
Nhưng sau khi Ninh Tễ làm xong hết thảy cũng chẳng liếc hắn lấy một cái. Trước mặt vừa thanh tịnh là nhắm mắt chuyên tâm tĩnh tọa ngay.
Khổng Linh ôm đuôi của mình, cả ngày đắm chìm trong việc mình xòe đuôi với Ninh Tễ và bị kiếm khí của y làm cho héo úa, nghi ngờ chính mình.
Nhưng trong Quỷ vực chẳng có ai nói chuyện với hắn.
Khiến Khổng Linh trực tiếp phát tiết lửa giận lên oán quỷ quấy rầy giữa sông Minh.
Lúc này hắn không có mặt mũi làm khổng tước nữa, trực tiếp biến thành hình người.
Liền trông thấy một mỹ nhân phong tình vạn chủng mặc bích bào xuất hiện cạnh bờ sông.
Oán quỷ giữa sông Minh vẫn chỉ là loài quỷ cấp thấp không có linh trí, sau khi Khổng Linh thì lập tức coi thường hắn, còn muốn làm phiền hắn, một con bạch cốt từ giữa sông bò lên.
Lập tức bị Khổng Linh bắt được hung hăng đánh cho một trận.
Hắn ở bờ sông ngược quỷ.
Ninh Tễ vẫn đang tĩnh tâm ép tử khí ra.
Thời gian từng ngày trôi qua, dựa theo thời gian Tạ Dữ Khanh suy tính, nhiều nhất y chỉ có thể chịu tử khí thêm hai mươi ngày nữa. Hai mươi ngày sau Quỷ tiết đến, sẽ là lúc Quỷ vực có nhiều oan hồn nhất.
Thậm chí Quỷ vương cũng xuất hiện.
Đến lúc đó tử khí ăn mòn, không nhất định y có thể tiếp tục trụ được nữa.
Đêm trăng tròn.
Ninh Tễ thầm tính thời gian trong lòng rồi lần nữa nhắm mắt lại.
Khi Tô Phong Diễm trở ra, Khổng Linh đã quay về túi Càn Khôn.
Tử khi càng thêm nồng, màu môi Ninh Tễ tái nhợt, có hơi mệt mỏi.
Không biết là y không nghe thấy động tĩnh của Tô Phong Diễm hay lười mở mắt mà chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Tô Phong Diễm đứng ở bên cạnh nhìn một lát.
"Sở Tẫn Tiêu đi Long vực rồi?" Gã bỗng nói.
Lúc này Ninh Tễ mới mở mắt ra.
Y không hỏi Tô Phong Diễm rằng sao gã biết. Dường như gã cũng biết đến Long vực, chỉ cần là thứ đồ tồn tại trên thế gian thì sẽ không phải là bí mật gì.
Nhắc tới Sở Tẫn Tiêu, người nọ mới để ý đến gã. Lòng Tô Phong Diễm thoáng khựng lại, có hơi hụt hẫng.
Gã chậm rãi rũ mắt, lại nói: "Bên trong Long vực cũng chẳng phải nơi tốt lành gì."
"Kiếm tôn lo không?"
Ninh Tễ nhìn gã một cái, thấy Tô Phong Diễm chỉ cười nhìn mình, giọng điệu bình tĩnh: "Hắn sẽ bình an ra ngoài."
Tuy nhất định quá trình sẽ không quá ổn, thậm chí còn hoán cốt mà sinh.
Nhưng Ninh Tễ tin rằng Sở Tẫn Tiêu sẽ bình an ra ngoài.
Ánh mắt y lạnh nhạt, khi nói về người nọ thì lại khẳng định. Lòng Tô Phong Diễm thầm khựng lại, không rõ vì sao Ninh Tễ lại tin tưởng Sở Tẫn Tiêu như vậy.
Từ lúc bắt đầu gã đã nghi ngờ, sự nghi ngờ này vẫn luôn lên men dưới đáy lòng.
Cảnh tượng cạnh hàn đàm đêm đó lơ đãng xuất hiện trước mắt, Tô Phong Diễm bỗng ngẩng đầu nhìn y.
Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu...
Rốt cuộc là y có rung động hay không?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện, lại như đâm vào tim Tô Phong Diễm, gã khẽ siết chặt tay, lặng lẽ giấu suy nghĩ đi.
Đến ban đêm, tử khí càng thêm dày đặc, những oan hồn trước kia chỉ cần dùng cương khí chấn vỡ.
Hiện tại lại không thể không xuất kiếm.
Oan hồn giữa sông Minh càng lúc càng mạnh.
Kiếm đạo sáng trong vốn tương khắc với quỷ khí. Ninh Tễ thu kiếm, phát hiện thanh kiếm đi theo mình nhiều năm đã bị ăn mòn một chút.
Dưới lưỡi kiếm sắc lạnh xuất hiện một vệt hắc khí.
Y khẽ cau mày, chuyển mắt nhìn Tô Phong Diễm một bên.
Lúc này gã cũng vô cùng chật vật, thanh y bị ăn mòn rách nát.
Nguyên Anh của Tô Phong Diễm bị phế, hiện giờ tu vi không ổn định, ở Quỷ vực cũng không tốt hơn y là bao.
Khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay vì mổ oan hồn của gã, ánh mắt y chợt cứng đờ.
Trước đó Tô Phong Diễm vẫn luôn dùng thân người nên nhìn không ra. Hiện giờ khôi phục bản thể của mình, trái lại khiến người ta thấy rõ cả người đầy vết thương. Trông như bị thứ gì đó cắn xé ra.
Trong Tu Chân giới có vô số linh đan diệu dược. Chính bản thân Tô Phong Diễm cũng có y thuật cao siêu, vết cắn xé này vẫn còn trên người chứng tỏ thứ cắn gã có tu vi cũng không thấp.
Thậm chí còn trên cơ Tô Phong Diễm.
—— Quỷ vương.
Trong đầu Ninh Tễ bỗng hiện ra cái tên này.
Thứ cắn xé Tô Phong Diễm, là Quỷ vương.
Có điều đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, y chỉ thoáng nhìn rồi thu tầm mắt lại.
Tô Phong Diễm cũng không biết vết cắn trên cánh tay mình đã khiến Ninh Tễ đoán được một chút. Mày gã thoáng dừng lại, thu con rối về.
.........
Bên kia, Ma vực.
Ma quân đã rút về Ma giới. Lâu Nguy Yến khẽ chau mày, thị vệ bên cạnh vốn tưởng ma tôn muốn nói gì, ai ngờ hắn ta chỉ bực bội đứng dậy.
"Tôn thượng."
Tử sĩ có chút nghi hoặc.
Lâu Nguy Yến quay đầu nhìn mặt nạ trên mặt tử sĩ, gương mặt tuấn tú thoáng dừng lại.
"Đánh cùng ta một trận."
Trên người hắn ta còn đang băng bó, đương nhiên tử sĩ không dám: "Nhưng thưa tôn thượng, tình trạng thương tích của ngài vẫn chưa khỏi hẳn."
"Ma y nói dạo này ngài không nên đánh nhau."
Hồng bào của Lâu Nguy Yến trầm xuống, nghe tử sĩ nói thế thì nhìn hắn. Tử sĩ chẳng dám nói nữa.
Rút đao Tu La ra, Lâu Nguy Yến lóe tia thần, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt chiếu lên đao này của Ninh Tễ.
Hắn ta nhắm mắt lại, tay trái cầm đao.
Một nén nhang sau, tử sĩ xung quanh lần lượt bại trận.
Lâu Nguy Yến thu tay, sau khi phát tiết cũng chẳng thấy vui vẻ thoải mái gì.
Phụ tá đứng ở một bên, hắn đợi ở Ma cung đã lâu, ngay lúc hắn cho rằng ma tôn sẽ không mở miệng thì hắn ta thoáng dừng lại, bỗng thu tay về rồi nói: "Chuyện bảo các ngươi đi điều tra, tra được chưa?"
Trên đại điện tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của tôn thượng.
Thật ra phụ tá có hơi không rõ vì sao tôn thượng lại phải đi điều tra Tô Phong Diễm. Kế lớn mưu đồ Cửu Châu cũng không quá liên quan đến quỷ y không tham dự chuyện đời này. Nhưng hắn vẫn tận tâm hỏi: "Khởi bẩm ma tôn."
"Tra được một ít, có điều hình như không phải là sự thật."
Không phải sự thật?
Lâu Nguy Yến nhíu mày hỏi: "Mang đồ ra đây."
Hắn ta vừa dứt lời, phụ tá kia lập tức lấy ra một phong thư.
Mọi người trong điện đều cúi đầu, sau khi mở thư ra, Lâu Nguy Yến khẽ nhíu mày.
Đúng là tin tức trên đây đều là giả.
Lần trước tên chó này tính kế hắn ta, lần này lại ép người nọ vào quỷ vực, xem ra là đã có chuẩn bị từ sớm.
Lâu Nguy Yến điều tra Tô Phong Diễm đương nhiên không vì người khác, mà là vì Ninh Tễ.
Hắn ta siết chặt tay, nhíu chặt mày. Để Ninh Tễ vào Quỷ vực, rốt cuộc là Tô Phong Diễm muốn làm gì?
Rõ ràng phải mau chóng nghỉ ngơi lấy lại sức, lần này Ma tộc thua trận cũng có không ít chuyện, nhưng Lâu Nguy Yến vẫn chẳng tĩnh tâm được.
Sau cái đêm mơ thấy Ninh Tễ, mấy ngày nay hắn ta chưa từng đi vào giấc ngủ, trong đầu luôn hiện ra bộ dáng của Ninh Tễ.
Nhiều nhất... vẫn là ở cạnh hàn đàm ngày ấy.
Sắc mặt Lâu Nguy Yến khó coi, phụ tá cũng chẳng dám nói chuyện, qua một lát sau thì thấy phong thư kia bị đốt cháy trên ánh nến.
"Tôn thượng, nếu ngài không còn việc gì nữa thì thuộc hạ cáo lui."
Thấy ma tôn lúc này không muốn nghị sự, hắn đành mở miệng nói.
Lâu Nguy Yến tùy ý phất tay.
Phụ tá vừa định rời đi, hắn ta lại bỗng mở miệng: "Khoan đã."
Hắn hoang mang dừng lại. Lâu Nguy Yến nhắm mắt hỏi: "Ngươi nói xem... cứ mãi mơ thấy một người là có ý gì?"
Mãi mơ thấy một người?
Phụ tá suy nghĩ nửa ngày trời vẫn không đoán ra ý của mấy lời này, không khỏi ngước mắt nói: "Tôn thượng đang chỉ ai?"
Lâu Nguy Yến có chút mất kiên nhẫn, chẳng nói gì.
Phụ tá thấy thế, đành phải nói: "Nếu thường xuyên mơ thấy một người, chỉ e lòng mang nỗi nhớ."
"Không cách nào quên được người nọ." Hắn vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Lâu Nguy Yến, giọng điệu rất cẩn thận.
Nghĩ thầm gần đây ma tôn đâu có tiếp xúc với ai, sao bỗng dưng lại hỏi cái này.
"Lòng mang nỗi nhớ." Lâu Nguy Yến nhắm mắt nói đi nói lại mấy từ này.
"Nếu không chỉ mơ thấy thì sao?"
Hắn ta còn thường xuyên bất giác nhớ đến Ninh Tễ.
Phụ tá dừng một chút, sắc mặt của tôn thượng không rõ lắm trong đại điện mờ tối, lòng phụ tá không khỏi thầm nhảy dựng.
Không chỉ mơ thấy mà còn có cái khác nữa à? Thế thì chắc là người trong mộng rồi.
Có điều hắn do dự rồi vẫn nói: "Nếu tôn thượng không nghĩ đến ái tình, thì chỉ e người nọ đã thi chú."
"Nếu có ý nghĩ yêu đương..."
Nói đến đây thì hắn dừng lại.
Ấn đường của Lâu Nguy Yến chợt ép xuống.
Bầu không khí trong đại điện âm u, mãi đến khi người rời đi, Lâu Nguy Yến mới cúi đầu nhìn kiếm trong tay.
Ý nghĩ yêu đương?
Chẳng lẽ hắn ta không chỉ coi Ninh Tễ là đối thủ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn ta lập tức nhăn mày, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ tới Quỷ vực, đây không phải là tác phong làm việc của hắn ta. Đầu ngón tay Lâu Nguy Yến thoáng khựng lại, lại có hơi không hiểu suy nghĩ của mình.
Lâu Nguy Yến không phải là người duy nhất có suy nghĩ này.
Quả thực mấy ngày nay Khổng Linh đứng ngồi không yên, chỉ cần nghĩ tới chuyện mình xòe đuôi với Ninh Tễ là hắn cảm thấy xấu hổ không thôi. Dẫu trốn cả ngày trong túi Càn Khôn cũng chẳng thể giảm bớt xấu hổ.
Lòng hắn thầm nhẩm đi nhẩm lại tên Sở Tẫn Tiêu, muốn nén suy nghĩ kia xuống.
Nhưng khiến Khổng Linh tuyệt vọng là bây giờ hắn nhớ tới A Sở. Đã không còn là mỹ nhân mặc nữ trang trước đó nữa.
Mà là nén dáng vẻ của Ninh Tễ sang một bên.
Hắn vẫn không thể tránh khỏi nhớ tới người kia.
Ban ngày chậm rãi đến, đầu ngón tay Ninh Tễ có hơi lạnh. Mấy ngày nay y bị ăn mòn, đã tới trình độ không thể không nghỉ ngơi.
Khổng Linh lặng lẽ độ tia linh thức sang, vừa định bò ra khỏi túi Càn Khôn thì bỗng cảm nhận được hơi thở xa lạ.
Là Tô Phong Diễm?
Hắn nén xúc động, muốn xem xem gã định làm gì.
Trong rừng rậm yên tĩnh, Khổng Linh thả linh thức ra thì thấy Tô Phong Diễm nhìn chằm chằm Ninh Tễ hồi lâu, bỗng duỗi tay đặt lên mặt y.
Đó là —— mặt nạ.
Hắn vốn định sau khi Tô Phong Diễm đến thì nhắc Ninh Tễ, lúc này lại không tự chủ được mà dừng lại.
Hắn cũng muốn lần nữa nhìn gương mặt dưới chiếc mặt nạ kia.
Lòng thầm suy nghĩ như vậy, Khổng Linh ma xui quỷ khiến nhìn chằm chằm tay Tô Phong Diễm.
Một thoáng kinh hồng đêm đó hắn vẫn chưa nhìn kỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT