Khổng Linh bị Sở Tẫn Tiêu nhốt trong túi Càn Khôn mấy ngày, sớm đã nhịn không nổi nữa. Sáng sớm hôm nay, đã nhân lúc hắn ra ngoài luyện kiếm mà lén chạy ra.
Lúc trước vì tu vi không đủ nên Khổng Linh vẫn luôn bị Ninh Tễ áp chế. Hiện giờ kỳ động dục đến, tu vi dần khôi phục được một ít. Tuy vẫn chưa đạt đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng hắn vẫn dư sức phá vỡ túi Càn Khôn.
Hắn lặng lẽ chuồn ra ngoài, không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Vốn định sau khi chuồn ra thì xả hơi một lát. Nhưng vừa ra, Khổng Linh nhìn Giải Kiếm phong trống trơn, lại không biết nên đi đâu.
Cả cái núi này lớn như vậy, hình như cũng chẳng có nơi nào tốt đẹp để đi.
Lòng Khổng Linh trống trải, tùy ý đi vài vòng trên núi, sau đó bất giác đi tới trước đỉnh núi mà mình từng đến.
Đỉnh núi kia cách Hạc Tuyết viện không xa, ngoài bìa rừng có một hàn đàm.
Khổng Linh đi một lát mới nhận ra, đây là nơi hắn bị Ninh Tễ ném xuống lúc trước.
Bước chân của hắn chợt dừng lại, khuôn mặt diễm lệ khẽ giật mình, ngay sau đó nhăn mày. Không hiểu sao mình lại đi tới cái nơi quỷ quái đã khiến mình bị trụi mất mấy sợi lông này.
Chẳng lẽ là tại một mình chán quá?
Nhưng lúc trước làm trứng ở chỗ Ninh Tễ cũng đâu có chán như thế này đâu?
Trong mắt hắn hiện lên tia hoang mang, bởi chính hắn cũng chẳng thể hiểu được nên càng nghĩ càng bực bội.
Cái nơi quỷ quái này chẳng có ai. Ngay lúc Khổng Linh suy nghĩ, phiền muộn định đi đường vòng rời đi thì bỗng có tiếng động truyền đến.
Chim chóc trong rừng rào rạt bay đi. Cơ thể Khổng Linh thoáng khựng lại, nhận ra có tiếng bước chân đang lại gần.
Lúc này hắn chẳng còn không biết gì như lúc mới đến Ngọc Thanh Tông nữa, mà biết rõ chỉ có vài ngược được đến hàn đàm.
Hầu như A Sở không đến đây, nên chỉ còn lại đồng tử và... Ninh Tễ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà sau nghĩ đến tên người nọ, Khổng Linh vốn định rời đi lập tức dừng lại.
Lỡ đâu A Sở cũng ở đó thì sao? Hắn tùy ý an ủi bản thân một câu.
Khổng Linh suy nghĩ ngẩn ngơ trong nháy mắt, thân thể hắn thành thật hơn đầu óc nhiều. Sau khi gạt cành cây kia ra, hắn cấp tốc hóa thành một cây cỏ nhỏ rồi hoàn toàn lẫn vào rừng cây, vờ như mình chẳng khác gì những cây cỏ khác.
Kể từ ngày hắn đến Ngọc Thanh Tông,hắn ngày càng thạo thuật Huyễn Hình.
Thậm chí đã đi đến cảnh giới thật giả lẫn lộn.
Trong màn đêm đen như mực, tuy có ánh trăng chiếu xuống, nhưng chung quy vẫn có nơi không thể chiếu tới.
Huống chi so với thân người núp trong rừng cây, cỏ nhỏ cùng một chỗ với rừng cây còn càng không có cảm giác tồn tại hơn. Khi Khổng Linh thu hơi thở lại, ngay cả Ninh Tễ cũng không nhận ra.
Y gạt cành đào, chậm rãi xuyên qua rừng cây rồi đi vào hàn đàm.
Khổng Linh chỉ thấy cả người y khoác áo choàng, trên phát quan của y thoáng có cánh hoa rơi xuống.
Quả nhiên là y.
Ánh mắt Khổng Linh dừng lại, siết chặt tay.
Lòng hắn thầm tức giận, đáng lẽ ra hắn nên thất vọng vì không phải là Sở Tẫn Tiêu mới phải, lúc này vậy mà lại có cảm giác đúng như dự đoán mà căng thẳng.
Hắn nén cảm giác khó hiểu này xuống đáy lòng, Khổng Linh bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ.
Ninh Tễ tắm rửa thì có cái gì đẹp đâu.
Hắn vốn nên thầm nói giúp cho mình, lúc này nên rời đi. Nhưng cơ thể lại như cắm rễ trong lùm cỏ, chẳng thể nhúc nhích được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ treo đèn lên nhành cây, rồi chậm rãi tháo kiếm xuống.
Không biết có phải là do quá căng thẳng hay không mà mọi cử chỉ và hành động của Ninh Tễ đều rất chậm.
Khổng Linh chịu không nổi nhắm mắt lại. Nói với chính mình rằng hắn thích A Sở, không được nhìn lén Ninh Tễ tắm rửa, dù có biến thành cỏ cũng không được.
Nhưng cũng có lẽ là màn đêm quá yên tĩnh, chút gió thổi cỏ lay thôi cũng đã vô cùng rõ ràng.
Hắn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu bên tai, tiếng nào tiếng nấy đều rất tra tấn người khác.
Sau khi tiếng Ninh Tễ cởi áo choàng vang lên, Khổng Linh nhịn không được mà lén mở mắt ra.
Ánh trăng chiếu xuống hàn đàm, mà ngọn đèn mờ lại chiếu lên Ninh Tễ.
Hắn chỉ nhìn thấy ánh sáng lành lạnh trên mặt nạ của người nọ.
Phát quan được bàn tay trắng nõn tháo xuống.
Theo mái tóc đen xõa xuống, cánh hoa đào cũng rơi xuống nước.
Người nọ đã bước vào hàn đàm.
Ninh Tễ rũ mắt. Dù là vào lúc này nhưng đáy băng y vẫn hệt như băng lạnh, không có chút dịu dàng nào.
Áo trong màu tuyết thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra màu trong suốt. Từ góc độ của Khổng Linh có thể thấy bờ vai mảnh khảnh đang dần lộ ra dưới ánh nến.
Sau khi Ninh Tễ bước vào hàn đàm thì chợt siết chặt tay. Độ ấm của hàn đàm và hớp rượu mà y vừa uống hòa vào nhau, khiến đầu ngón tay y tê dại trong chớp mắt.
Cảm giác nóng ran trong bụng bị đè xuống chậm rãi dâng lên, thậm chí còn nhanh và mạnh hơn lần trước.
Quả nhiên Tạ Dữ Khanh nói không sai.
Càng áp chế thì Long đan này sẽ càng dễ phản phệ.
Vừa rồi trong nháy mắt hoàn toàn bước vào hàn đàm, y đã bị cảm giác tê dại nóng rực bò lên người, khiến xương cốt mềm nửa phần.
Cảm giác khô nóng trong bụng từng chút phát tác.
Ninh Tễ mím môi, chỉ cảm thấy trên người mình vô cùng nóng.
Nhớ tới hình ảnh mình xem trong sách tranh, một hồi khô nóng qua đi, y đờ người nhắm mắt lại, lúc này mới thò tay vào nước.
..........
Sở Tẫn Tiêu vốn không chắc sư tôn có ở hàn đàm hay không.
Mãi đến khi đến ngoài bìa rừng, nhìn thấy ngọn đèn dầu quen thuộc ở xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ sư tôn từng hay ngâm đàn đàm khi lửa độc thường xuyên phát tác, hơn nữa lần nào cũng khoác áo ngoài, nên Sở Tẫn Tiêu cũng không nghĩ nhiều.
Nghĩ đến tu vi của sư tôn, lúc hắn lại đây hẳn là y đã nghe thấy tiếng bước chân của mình, thế nên hắn lập tức đi qua, mím môi mở miệng:
"Sư tôn."
Giờ phút này Ninh Tễ đang bị cảm giác khô nóng quấy nhiễu, nên không nghe thấy tiếng của Sở Tẫn Tiêu.
Giọt nước lăn xuống từ trán y, đập vào mặt nạ lạnh băng.
Y cau chặt.
Ngày thường y không chạm vào nơi ấy, nên rất xa lạ với thứ này.
Tay vẫn còn cứng nhắc ở chỗ ấy.
Ninh Tễ rũ mắt, đuôi mắt phiếm hồng, trong đầu chẳng nghe thấy gì khác.
Sở Tẫn Tiêu bẩm báo mấy tiếng thì chẳng có lời đáp lại nào.
Hắn nhíu mày hỏi lại một câu, lòng lại không khỏi thầm lo lắng cho an nguy của sư tôn.
Hiện giờ Ma tộc tiến công, dù là trên núi Ngọc Thanh Tông cũng không hoàn toàn yên ổn.
Lâu vậy rồi mà không có hồi âm, chẳng lẽ sư tôn đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
Lâu Nguy Yến âm thầm đi theo Sở Tẫn Tiêu cũng có hơi khó hiểu không biết Ninh Tễ đang làm gì.
Chẳng lẽ là đang tu luyện?
Nhưng dù có tập trung tu luyện thế nào cũng không đến mức không nghe thấy tiếng động bên ngoài chứ?
Trong lòng hai người đều thầm nghi hoặc.
Sở Tẫn Tiêu lại nhíu mày hỏi: "Sư tôn vẫn ổn chứ?"
Hắn thoáng dừng lại, thấy y không trả lời thì lại nói: "Ta có thể vào được không?"
Lúc này sắc mặt Sở Tẫn Tiêu đã trở nên nghiêm túc.
Khi vừa hỏi ra lời này, xung quanh tĩnh lặng. Đương lúc hắn do dự, thì bỗng nghe thấy tiếng kêu rên của sư tôn.
Là giọng của sư tôn!
Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu lên, mặt biến sắc.
Lẽ nào sư tôn đã thật sự xảy ra chuyện?
Vốn dĩ trong lòng đã có hơi lo lắng, bây giờ sau khi nghe thấy giọng y, hắn cũng bất chấp tất cả, mở miệng nói:"Sư tôn thứ tội, nếu có chỗ mạo phạm, đệ tử bằng lòng lĩnh phạt."
"Chỉ cầu sư tôn có thể khiến đệ tử yên tâm."
Câu cuối cùng hắn thấp giọng nói.
Ngẩng đầu lên, nhíu mày đẩy nhành cây làm bình phong trước mặt ra.
Trong màn đêm, Ninh Tễ tựa vào hàn đàm, sau gáy y mơ hồ nhuộm chút sắc đỏ, vốn là cơ thể băng tuyết, lúc này không hiểu sao lại diễm lệ vô cùng.
Cơ thể y vẫn không ra được.
Sau khi nghe thấy tiếng động, y siết chặt tay, bỗng mở mắt ra.
Sở Tẫn Tiêu vốn lo sư tôn đã xảy ra chuyện, lại không ngờ lúc bước vào sẽ thấy một màn thế này.
Sư tôn cao không thể với tới rũ mắt tựa vào hàn đàm, áo trong màu tuyết ướt đẫm.
Đôi môi vốn tái nhợt của y nhuộm chút sắc đỏ. Như là đè nén thật lâu, hàng mi dài của Ninh Tễ run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, ngẩng đầu lên.
Chung quanh một mảng tĩnh lặng.
Trong đầu Sở Tẫn Tiêu "ầm" một tiếng, phảng phất như có thứ gì đó bị đánh vỡ.
Hắn cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Sau khi nén khó chịu xuống, Ninh Tễ lấy lại tinh thần mới thấy ngoài hàn đàm xuất hiện một người.
—— Sở Tẫn Tiêu.
Thân thể y lúc này vẫn chưa ra, y khẽ cau mày, miễn cưỡng kiềm chế. Nhớ tới vừa rồi hình như thoáng có người bẩm báo gì đó, chẳng qua khi ấy y nghe không rõ.
Hóa ra là Sở Tẫn Tiêu.
Tuy Ninh Tễ không để ý cái nhìn của người ngoài, nhưng hoàn cảnh này mà gặp đồ đệ vẫn khiến y có hơi không được tự nhiên.
Y siết chặt tay miễn cưỡng nói: "Đi ra ngoài, có chuyện gì thì để ngày mai hẳn nói."
Cảm giác khô nóng lướt qua vừa rồi vì ngừng lại mà lúc này càng thêm dữ dội, khiến Ninh Tễ không kiềm chế được nữa.
Đuôi mắt y phiếm hồng, chỉ biết nếu Sở Tẫn Tiêu còn không rời đi thì chỉ sợ y sẽ không kiềm chế được bản thân mà thất lễ.
Giọng của sư tôn rất lạ, nghe như là đang chán ghét đuổi người. Nhưng giọng nói đứt quãng ấy lại khiến tim người ta thầm loạn nhịp.
—— Môi của sư tôn đỏ lên.
Mái tóc đen tựa lông quạ xõa tung trên hàn đàm.
Sở Tẫn Tiêu đã từng nhớ tới sư tôn mà thủ dâm đương nhiên là có thể ngửi thấy mùi hương trong không khí.
Cổ tay hắn cứng đờ, siết chặt tay, ngay cả lòng bàn tay cũng nóng lên.
Chỉ cảm thấy mình không cách nào dời ánh mắt khỏi người sư tôn.
Lâu Nguy Yến nhìn thấy một này có hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng sẽ vừa hay đụng phải lúc Ninh Tễ đang tự xử.
Lúc trước đã nghe Khổng Linh nói, tuy rằng chỉ chợt lóe trong đầu hắn ta rồi biến mất, nhưng lại chẳng ngờ rằng sẽ thành sự thật.
Con ngươi hắn ta khẽ biến, lần đầu tiên có chút không biết phải phản ứng thế nào.
Dưới mấy hồi kích thích, hiệu quả thúc tình của Long đan đã đến cực hạn.
Ninh Tễ biết mình không kiềm chế được nữa, chỉ lạnh giọng ra lệnh: "Đi ra ngoài!" Sau đó thì lập tức nhắm mắt lại.
Xung quanh tĩnh lặng, nghe tiếng bước chân bên tai vang lên, y cho rằng Sở Tẫn Tiêu đã đi.
Đầu óc Ninh Tễ vừa tỉnh táo trong chớp mắt đã bị cảm giác khô nóng tra tấn.
Nước trong hàn đàm tràn ra, đầu ngón tay trắng bệch rũ mắt xuống, lại nghe thấy có giọng nói khác.
"Sư tôn không biết thì đệ tử có thể làm thay người." Sở Tẫn Tiêu nói.
Đúng là Ninh Tễ không biết.
Y làm mấy hồi mà nguyên tinh vẫn chưa tiết ra, trái lại còn càng thêm khó chịu.
Long đan tra tấn khiến bụng y nóng ran, nhưng y lại chẳng có cách nào, chỉ có thể siết chặt tay.
Đối với người một lòng tu đạo mà nói, những thứ này đều quá xa lạ.
Y ngâm hàn đàm trong khoảng thời gian dài, quần áo lạnh băng, sợi tóc mang hơi lạnh lướt qua cần cổ trắng như tuyết.
Gương mặt thanh hạc dưới màn đêm của Sở Tẫn Tiêu có chút lạ lẫm. Ninh Tễ mở mắt ra thì thấy Sở Tẫn Tiêu ở ngay trước mặt y.
"Ngươi nói gì cơ?" Giọng y có hơi yếu, còn kiềm chế trong nháy mắt.
Ấy là do tình dục bị chậm trễ.
Ánh mắt Sở Tẫn Tiêu sâu thẳm, khuôn mặt tựa trăng sáng của thiếu niên có hơi vặn vẹo, nhìn y thật sâu.
"Ta có thể giúp sư tôn."
Hắn không biết chuyện trong người sư tôn có Long đan, chỉ đơn thuần cho rằng sư tôn đang giải tỏa, vậy nên tim đập rất nhanh.
Hai tay cầm kiếm bị siết chặt, Ninh Tễ có hơi vô lực.
Long đan phát tác đến tột độ, ngay cả y cũng không ngăn cản được.
Lúc này y còn chưa kịp phản ứng lại ý trong lời của Sở Tẫn Tiêu thì thấy thiếu niên kia chợt đến gần.
Hàn đàm khẽ gợn sóng, vốn là cực lạnh nhưng Ninh Tễ lại cảm thấy rất nóng.
"Sư tôn cứ giao hết cho ta."
Sở Tẫn Tiêu rũ mắt thấp giọng nói.
Y nhắm nửa mắt, trên hàng mi dài đọng giọt nước, tựa như băng lạnh tan ra để lộ chút quyến rũ.
Khổng Linh trợn to hai mắt, Lâu Nguy Yến quan sát một bên cũng nhăn mày.
Ninh Tễ tựa vào hàn đàm, xương bả vai đỏ lên.
Y cắn răng nhắm mắt làm ngơ, Sở Tẫn Tiêu lại cảm thấy như vậy có chút không đủ.
Hắn nhìn sư tôn chằm chằm, không hề chớp mắt lấy một cái.
Trong tình huống như vậy, hắn muốn nhìn gương mặt thật sự của sư tôn.
Không phải là bị mặt nạ che lại, mà là dung mạo chân thực nhất.
Ninh Tễ khẽ cau mày.
Lúc này, bỗng có một bàn tay đặt trên mặt y.
"Sư tôn, ta muốn nhìn người."
Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên bên tai, tựa như còn mang theo chút ý vị làm nũng.
Ninh Tễ còn chưa kịp phản ứng lại, mặt nạ quỷ trên mặt đã chậm rãi bị gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh nhã cô độc.
Gương mặt ấy lạnh vô cùng, lại cũng tuyệt sắc vô cùng.
Tựa mai lạnh trên đỉnh tuyết, trong tái nhợt vô cùng ấy lại nhuộm chút tình dục.
Đẹp đến mức khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Chưa từng có ai nghĩ Ninh Tễ có liên quan đến hai từ yếu đuối, nhưng giờ khắc này, trong lòng ai nấy đều hiện ra dục vọng bí ẩn.
Muốn nắm lấy bàn tay y.
Muốn —— chinh phục y.
Tô Phong Diễm ẩn thân một bên bỗng siết chặt tay.
Tạ Dữ Khanh nhắm mắt bấm đốt ngón tay, thả thần thức ra ngoài. Đoán được tối nay là lúc Ninh Tễ suy yếu, muốn hộ pháp cho y, không ngờ rằng lại —— thấy được một màn này.
Hắn ngồi trên xe lăn, cơ thể cứng đờ trong nháy mắt.
Lúc Ninh Tễ mím môi là lúc mặt nạ rơi xuống, y cũng chậm rãi lấy lại tinh thần.
Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu, Sở Tẫn Tiêu ở ngay trước mắt, mặt nạ quỷ rơi xuống ở một bên.
Long đan im hơi lặng tiếng, rốt cuộc cảm giác khô nóng kia cũng biến mất.
Hàng mi dài của y run rẩy, y chậm rãi hoàn hồn, suy nghĩ trở lại.
Y bị Sở Tẫn Tiêu nắm tay —— thủ dâm.
_________________________________
Ủa alo tác giả, chơi gì kỳ z:v? Một chương thường dài tầm 4k chữ đổ lên mà sao chương bùng nổ visual của kiếm tôn dài có hơn 2k8 chữ z, ủa alo =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT