Lúc này Dược Mục lẩm bẩm vừa hay bị bắt gặp, không khỏi có hơi xấu hổ.
Có điều vẫn nói đúng sự thật: "Ta vừa có được một phương thuốc mới, vui quá nên tính đi khách xá tìm Tô thần y nghiên cứu, kết quả lại vừa hay biết được Tô thần y bế quan rồi."
"Ngược lại là phí công một chuyến."
Giọng điệu của ông mang theo chút tiếc nuối.
Đầu ngón tay Ninh Tễ khẽ khựng lại.
Sau khi nghe thấy Tô Phong Diễm bế quan, trên mặt không có tia biến hóa nào.
Chỉ nhàn nhạt nói: "Ồ, vậy sao."
"Đúng là có hơi đáng tiếc."
Giọng y trầm thấp, nghe không ra ý tứ khác.
Dược Mục không biết chuyện Ninh Tễ và Tô Phong Diễm kết thù, chỉ cho rằng quan hệ giữa hai người có chút lãnh đạm mà thôi.
Lúc này cũng gật gật đầu.
"Cũng không biết hắn làm sao nữa, tự nhiên cái bế quan mất tiêu."
Lần này Ninh Tễ không tiếp lời.
Đúng lúc này, đệ tử Cần Vụ đường đi đến.
Thấy Ninh Tễ từ xa đến.
Thế là sau khi đi tới, phát hiện không chỉ có kiếm tôn ở đây, vậy mà Dược Mục cũng ở đây, không khỏi hạ sắc mặt hành lễ.
"Kiếm tôn."
Cậu ta lại quay đầu nói: "Dược Mục đạo quân."
Dược Mục vừa thấy Vu Hà lại đây, là biết hai người có việc bận.
Vì thế cũng dừng đề tài lại.
Khẽ gật đầu nói: "Vậy tại hạ không làm chậm trễ kiếm tôn nữa."
Ninh Tễ thu ánh mắt về và bằng lòng.
Mãi cho đến người rời đi.
Vu Hà mới dám ngẩng đầu nhìn về phía y.
"Tôn thượng."
Ninh Tễ nghĩ đến chuyện Tô Phong Diễm bế quan, rũ mắt như sư tuy gì đó.
Lúc ngẩng đầu lên, phục hồi tinh thần lại thấp giọng ho: "Đi thôi."
Lúc này Vu Hà mới cẩn thận đuổi theo.
Lần này không giống với lần chọn đệ tử mới lần trước.
Người được chọn tham gia đại bỉ Cửu Châu đều là những người xuất sắc của Ngọc Thanh Tông, thậm chí còn có không ít đệ tử chân truyền.
Mọi người đều không lỗ mãng như đệ tử mới.
Có điều hôm nay lúc Ninh Tễ sắp đến nơi, vẫn không khỏi có chút kích động.
"Nghe nói mấy năm nay gần như kiếm tôn chưa từng rời khỏi Giải Kiếm phong."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Ta mới đến Ngọc Thanh Tông không lâu, giờ vẫn không biết rốt cuộc uy nghi của kiếm tôn thế nào nữa."
Mọi người cảm khái nhìn ra ngoài cửa.
Lại có người nói: "Lúc ta vừa mới nhập môn, chân quân có tham dự đại điển, lại may mắn thấy được gương mặt của chân quân từ xa."
Những lời này nổ oanh tạc trong lòng mọi người, lập tức khiến họ sôi nổi thảo luận.
"Ngươi từng gặp chân quân rồi? Vậy nói mau, rốt cuộc là chân quân trông thế nào?"
Châu Văn kích động hỏi.
Nhưng cậu ta vừa dứt lời, không biết vì sao trong sân lại rơi vào yên tĩnh.
Bầu không khí tĩnh mịch đáng sợ.
Vốn dĩ Vu Hà dẫn chân quân đến đây, ai ngờ mới vừa vào cửa đã nghe thấy có người không biết trời cao đất dày há mồm thảo luận dung mạo của tôn thượng.
Cậu ta biến sắc, nhanh chóng trầm mặt.
"To gan!"
Tiếng quát thình lình vang lên khiến các đệ tử hoảng sợ.
Châu Văn quay đầu, mới thấy sư huynh... và người bên cạnh.
Người nọ mặc bạch y khoác áo choàng, lẳng lặng đứng đó.
Nghe cậu ta nói, nhàn nhạt nâng mắt lên.
Lúc này Châu Văn mới chú ý đến mặt nạ trên mặt y.
Mặt nạ quỷ lạnh lùng, dù dưới ánh mặt trời cũng khiến người không cảm thấy ấm áp chút nào.
—— Trừ kiếm tôn ra thì còn có thể là ai?
Ninh Tễ khẽ dừng lại, nhàn nhạt nhìn về phía hắn.
"Về đi."
Châu Văn phản ứng lại, trong lòng hồi hộp một chút.
Tay chân lạnh toát, vội vàng về trong đám người.
Cả sân yên tĩnh, trải qua chuyện vừa rồi, mọi người đều không dám nói tiếp nữa.
Mặt Vu Hà như nhỏ ra máu.
Trước đó cậu đã sớm dặn dò. Kiếm tôn thích yên tĩnh, bảo bọn họ đừng nói nhiều, ai ngờ những người này không chỉ không lọt tai chữ nào.
Mà còn ngang nhiên nghị luận trước mặt kiếm tôn.
Cậu ta chau mày, vừa định phạt đệ tử này thì thấy tôn thượng mở miệng.
Thật ra Ninh Tễ không cảm thấy gì khi người nghị luận về ngoại hình của mình.
Chẳng qua năm nào y cũng mang mặt nạ quỷ là vì thói quen mà thôi.
Đạo tâm của Ninh Tễ kiên định, nhưng từ nhỏ y đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Dần dà, y đeo mặt nạ lên.
Xét cho cùng thì y cho rằng, chẳng qua bề ngoài chỉ là hình tượng, có hay không đối với y đều không sao.
Ánh mặt y nhàn nhạt.
Liền thấy những đệ tử này bị hàn ý dọa sợ, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Châu Văn mở miệng dẫn đầu vừa rồi cảm thấy hối hận không thôi.
Cậu ta tuyệt không ngờ rằng, nghị luận tôn thượng sẽ bị chính đương sự nghe được.
Cậu ta vốn chỉ tò mò mà thôi, giờ phút này trong lòng bồn chồn, lòng bàn tay cũng bắt đầu ra mồ hôi.
Ninh Tễ thu uy áp lại.
Không nhìn cậu ta nữa mà mở miệng nói: "Người đã đến đủ chưa?"
Y nói như thế, chuyện này cũng coi như cho qua.
Vốn dĩ Châu Văn còn đang lo lắng, hiện tại nghe thấy lời này, lòng liền ngẩn ra có hơi không tin được, lại thở phào nhẹ nhõm.
"Đến đủ rồi ạ."
Người nói là Vu Hà.
Cậu ta thấy tôn thượng không để ý, tim cũng thoáng thả lỏng.
Ninh Tễ khẽ gật đầu, nói: "Còn một tháng nữa là đến đại bỉ Cửu Châu, vừa rồi bản tôn đã bàn bạc với Yểm Nhật chân quân, địa điểm lần này được ấn định tại Đông Hải."
"Lộ trình từ Ngọc Thanh Tông đến đó mất khoảng một tháng."
Nói cách khác, phải xuất phát trong mấy ngày tới.
Không phải là mấy năm trước chưa từng có, mọi người ai cũng biết.
Sau khi nghe xong thì đều gật đầu."
"Vâng, tôn thượng."
Ninh Tễ thấp giọng ho.
"Nếu các ngươi không có ý kiến gì khác thì tốt."
"Tôn thượng?"
Vu Hà thấy sắc môi dưới mặt nạ quỷ lại trắng thêm, không khỏi có chút lo lắng.
Ninh Tễ khẽ lắc đầu.
"Không sao."
Nói xong, lúc sau y mới nói tiếp: "Tiếp tục đi."
Các đệ tử đài Kiểm Vân vì đại bỉ mà vẫn luôn luyện tập mấy ngày nay.
Y đã hứa với Yểm Nhật chân quân là sẽ ở lại hướng dẫn một ngày thì nói được làm được.
Từ đầu những đệ tử này có không ít người trở thành kiếm tu, đều là vì Ninh Tễ.
Hiện tại không chỉ trực tiếp gặp được chân quân.
Thấy kiếm tôn còn có ý hướng dẫn bọn họ, trong lòng lập tức nổi lửa.
Ninh Tễ đứng ở dưới tàng cây, lông mày khẽ dừng lại.
Lại thấy một người đứng ra khỏi đám đông.
"Đệ tử Tạ Phong, xin tôn thượng chỉ giáo."
Hắn ta dừng lại một chút, ngay khi mọi ánh mắt đổ dồn lên người mình.
Bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng Ninh Tễ, gan dạ mở miệng: "Xin hỏi tôn thượng, nếu đại bỉ lần này ta thắng Sở sư đệ, tôn thượng có thể thu ta làm đồ đệ không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT