Sau khi Ma tộc tháo chạy, tiệc hợp tịch trong Long vực kết thúc, thấm thoát Ninh Tễ đã kết làm đạo lữ với Sở Tẫn Tiêu được mười năm.
Mười năm trôi qua rất nhanh, Ninh Tễ cùng Sở Tẫn Tiêu du lịch khắp Cửu Châu và cũng đi không ít nơi. Cuối cùng hai người quyết định định cư trên núi tuyết ở Đông Hải.
Sở dĩ chọn nơi này là vì Ninh Tễ thích yên tĩnh, người ở đây không chỉ ít mà còn có hai con suối.
Một chỗ là hàn đàm gom góp linh hồn của núi tuyết, chỗ còn lại là suối nước nóng có ánh trăng chiếu xuống.
Sau khi quyết định cư trú tại đây, Sở Tẫn Tiêu lập tức sửa lại hai con suối đó rồi dựng nên một cái sân trông tương tự với Hạc Tuyết viện.
Uy áp khổng lồ bao trùm lên nơi này, ngọn núi tuyết này không dễ lên, điều này cũng khá thuận lợi cho hai người.
Ban đầu Ninh Tễ chỉ tùy ý ngâm suối nước nóng, nhưng ngâm mãi ngâm mãi lại thay đổi mùi vị. Mấy năm nay Sở Tẫn Tiêu càng thêm quấn quýt si mê y, vốn tưởng sau khi kết thành đạo lữ thì sẽ đỡ hơn một chút, nào ngờ lại ngày càng càn rỡ.
Tuy hắn không quấy rầy lúc Ninh Tễ tu luyện, nhưng thời gian rỗi rãi hắn luôn nắm tay hoặc ôm y mới được.
Ninh Tễ vốn đã quen làm việc một mình, dù có kết thành đạo lữ cũng không ngờ sẽ thân mật như vậy, ban đầu khó tránh khỏi y có hơi không thích ứng.
Nhưng mỗi khi y muốn từ chối thì sẽ đối diện với ánh mắt tủi thân của Sở Tẫn Tiêu, lời định nói ban đầu không đành nói ra nữa.
Sở Tẫn Tiêu vốn khôi ngô, thuở niên thiếu có không ít người ái mộ hắn. Hiện giờ sau khi sát khí trên tướng mạo tan đi, hắn càng thích dùng điều này bám lấy Ninh Tễ.
"Sư tôn ơi, tối nay ta ngủ với người nha?"
Ninh Tễ vừa bước lên từ suối nước nóng thì cảm nhận được hơi thở sau lưng, ngay sau đó y bị Sở Tẫn Tiêu ôm lấy.
Dấu vết đêm qua vẫn còn trên người, trên eo Ninh Tễ là một mảng vết đỏ ám muội đến giờ vẫn chưa hết. Y cau mày, vừa nghe Sở Tẫn Tiêu nói xong là gạt tay hắn ra, xoay người rời đi.
Sở Tẫn Tiêu biết sư tôn đang giận. Mấy ngày nay hắn đòi hỏi sư tôn có hơi ác, không khỏi có chút chột dạ.
"Sư tôn, tối nay ta sẽ không làm gì hết."
"Ta mà làm nữa thì người muốn phạt ta thế nào cũng được." Sở Tẫn Tiêu thề thốt.
Nghe thấy lời này, rốt cuộc Ninh Tễ cũng dừng lại nhìn hắn, như là đang xác nhận xem hắn có nói thật hay không.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Tẫn Tiêu là một mảnh chân thành thiết tha, trông như đang thật lòng hối lỗi.
Vì chưa từng có tiền án trong chuyện này nên Ninh Tễ hiếm khi tin hắn một lần. Kết quả hôm sau đuôi rồng của hắn quấn lấy eo y, vuốt ve đuôi mắt đo đỏ của y.
Sở Tẫn Tiêu rủ mắt rồi hôn y, nhìn sư tôn chỉ mặc trung y xõa mái tóc màu lông quạ.
Lúc này Ninh Tễ chống kiếm nhìn hắn khiến Sở Tẫn Tiêu không thể không thở dài.
"Tại khi nhìn sư tôn ta chẳng thể nào tự chủ được."
"Sư tôn phạt ta đi."
Được hời là hắn, bây giờ khoe mẽ cũng là hắn, Ninh Tễ gần như giận quá mà cười.
Lúc tức giận đôi môi tái nhợt của y đỏ lên, như tuyết trên núi tan vào mùa xuân, đẹp đến mức lòng người thầm ngẩn ngơ.
Tay Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại, lòng lại thích không thôi.
Nhưng ngay sau đó Ninh Tễ lại dùng chuôi kiếm đẩy Sở Tẫn Tiêu ra, khi trung y nửa rơi xuống, giọng y khàn khàn: "Đương nhiên là ta muốn phạt ngươi."
Ninh Tễ nhìn dấu vết trên người mình, khẽ cau mày.
"Đây là kiềm chế mà ngươi nói đấy à?"
Sau khi hợp tịch linh khí hai người giao hòa, đương nhiên khi khi song tu sẽ không khó chịu nhưng Ninh Tễ lại không ngờ rằng Sở Tẫn Tiêu lại mê đắm đến thế, quả thực còn dính người hơn cả chó con.
Mắt thấy lần này sư tôn rất giận, Sở Tẫn Tiêu thoáng lặng thinh.
Ninh Tễ đẩy hắn ra rồi mặc đồ vào, sau đó cau mày quay đầu lại: "Gần đây ngươi làm sao thế?"
Sở Tẫn Tiêu chần chờ nói: "Có lẽ là sắp đến kỳ động dục rồi?"
Ai ngờ câu này lại khiến sắc mặt Ninh Tễ trở nên kỳ lạ. Y thầm chấn động một hồi, lạnh lùng hỏi: "Nghĩa là hiện giờ ngươi chưa đến kỳ động dục?"
Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu, lòng Ninh Tễ thầm một lời khó mà nói hết.
Ninh Tễ đoán có lẽ kỳ động dục của hắn đến nên mới bám người như thế, nào ngờ Sở Tẫn Tiêu lại nói rằng chỉ mới sắp đến thôi.
Bây giờ vẫn chưa đến mà đã thế rồi, vậy nếu đến thật thì không phải sẽ chầu trời luôn sao?
Ninh Tễ đỡ trán có hơi đau đầu, ngay khi Sở Tẫn Tiêu muốn tiến lại giúp y xoa thái dương thì y từ chối hắn. Y quay đầu lại thì thấy Sở Tẫn Tiêu ngồi trên giường với dáng vẻ nhận sai vô cùng hoàn mỹ, hoàn toàn không nhìn ra xíu càn rỡ nào của tối qua.
Nhưng biết kỳ động dục của hắn vẫn chưa đến, Ninh Tễ bị lừa hai lần sẽ không tin hắn nữa, lúc này mới lạnh mặt nói: "Biết sai là thì tốt."
"Từ hôm nay trở đi ngươi biến thành rồng nhỏ đi, trước khi ta nguôi giận thì không được biến về."
Y tưởng đuôi chân mày mình lãnh đạm, giọng điệu nghiêm khắc. Thật ra lúc này đuôi mắt y đỏ nhạt, nét ửng hồng trên khuôn mặt hàn băng vẫn chưa rút đi.
Lòng Sở Tẫn Tiêu vừa động đã ngoan ngoãn nhận hình phạt này.
Hắn biến thành Huyền long nhỏ chừng bàn tay ngay trước mặt sư tôn. Ninh Tễ thấy hắn muốn lượn sang thì xách sừng kéo hắn ra, thản nhiên nói: "Với lại, mấy ngày nay không được lên giường."
Huyền long đành phải ngập ngừng trong tiếc nuối.
Sau khi Sở Tẫn Tiêu ngừng quấy rầy vào buổi tối, tuy Ninh Tễ thấy bên cạnh vắng vẻ khó tránh khỏi có hơi khó chịu, nhưng cuối cùng cũng thanh tịnh được mấy ngày. Nhưng mỗi sáng khi nhìn thấy Huyền long nằm ngoài cửa sổ, y đều có hơi mềm lòng.
Liên tiếp mấy ngày Sở Tẫn Tiêu đều chạy ra ngoài phòng ngủ, thật ra kế bên vẫn còn một phòng nhưng vì có ý đồ riêng nên hắn không sang bên đấy ở mà chỉ canh giữ ngoài phòng của sư tôn.
Trên núi tuyết đương nhiên nhiệt độ sẽ không cao, thỉnh thoảng còn có tuyết rơi, đêm qua là trận tuyết đầu đông.
Buổi tối ánh nến bị gió lạnh thổi tắt, ngoài cửa sổ là một mảng trắng xóa, chiếu vào phòng sáng lên vài phần.
Ninh Tễ vốn đang đọc sách, nhưng nghĩ đến Huyền long ngày nào cũng canh giữ ngoài cửa sổ mấy hôm nay, bàn tay cầm sách thoáng dừng lại.
Dù biết người nọ đã nửa bước phi thăng giống mình, hắn sẽ không sợ lạnh nhưng Ninh Tễ vẫn mềm lòng. Y đưa mắt nhìn ra cửa sổ, vẫn mở cửa sổ ra.
"Vào đi."
Biết sư tôn thích đọc sách ở bên ngoài vào giờ này, Sở Tẫn Tiêu muốn dùng linh khí làm căn phòng ấm hơn để sư tôn có đọc sách cũng không thấy lạnh thì thấy cửa sổ mở ra.
Khuôn mặt dưới màu tuyết của sư tôn hiện lên trước mắt, Sở Tẫn Tiêu vừa mỉm cười đã nghe sư tôn thản nhiên nói: "Không vào sao."
Sở Tẫn Tiêu dùng linh khí sưởi cả căn phòng mà trên người mình lại đầy tuyết, rồng đen đã biến thành rồng tuyết từ bao giờ.
Ninh Tễ vừa giận vừa bất lực. Như biết Ninh Tễ nghĩ gì, Sở Tẫn Tiêu vừa vào phòng đã phủi tuyết trên người đi. Đợi nhiệt độ trên người không làm sư tôn lạnh nữa mới ủi ủi đầu ngón tay Ninh Tễ.
"Ta biết sư tôn cũng thương ta mà."
Lửa giận trong lòng Ninh Tễ đã tắt từ lâu, thấy hắn khoe mẽ như thế thì khẽ cau mày: "Còn không mau biến thành hình người."
Được sư tôn cho phép, lúc này Sở Tẫn Tiêu mới biến về dáng vẻ ban đầu.
Thanh niên khôi ngô xuất hiện trước mắt, nhưng sau khi hóa thành hình người, sừng rồng trên trán hắn vẫn còn.
Ban đầu Sở Tẫn Tiêu cũng thoáng ngạc nhiên. Nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi sừng rồng của mình ủi ủi ngón tay sư tôn, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.
Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu tâm ý tương thông, tất nhiên có thể cảm nhận được rằng cơ thể của hắn bỗng nóng lên.
Một hồi tuyết vừa rồi chắc chắn không thể khiến đại năng Hóa Thần sinh bệnh. Vậy nên nguyên nhân chỉ có thể là —— kỳ động dục của Sở Tẫn Tiêu đến rồi.
Ninh Tễ:......
Rốt cuộc vẫn không tránh được.
Khi Sở Tẫn Tiêu bị cảm giác khô nóng giày vò, hắn lại nhớ lời y cẩn thận kiềm chế không dám tiến lên.