“Quát cái gì mà quát? Còn trai muốn ăn ngon một chút có gì sai sao?” Hoa Nhã trừng mắt nhìn chồng mình, đúng là mặt hàng không có tiền đồ, loại chồng này cô ta đá rất nhiều lần, đều không đá xuống được, thật làm cô ta buồn bực a.

“Bà” Lương Gia lập tức cảm thấy Hoa Nhã không thể nói lý.

“Được rồi, đừng cãi nữa nhanh về nhà đi, về nhà lại làm chút cơm ăn là được.

” Hoa lão gia tử thở dài một hơi, ở nhà, An Bình hiện tại cũng mặc kệ bọn họ nấu cơm, bình thường nấu cơm đều là Hoa Nhã Lương Gia tới làm, tuy rằng ăn vào cũng không ngon miệng như vậy, nhưng vẫn là có thể ăn no bụng.

“Con lười làm, ai muốn ăn người đó làm.

” Hoa Nhã bĩu môi nói.

Lương giá lập tức cảm thấy hết chỗ nói rồi, vợ mình lại là loại này đức hạnh này, làm hắn cảm thấy mình không thể ở được trong căn nhà này, hắn cùng Hoa Nhã ly phục, phục ly, lăn lộn vài lần, không hoàn toàn tách ra,
Lương Gia cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự không có cách nào tiếp tục, nói thật, mỗi ngày nhìn sắc mặt An Bình bọn họ làm hắn cảm thấy khó có thể chịu đựng được.

Nhưng hắn là một người rất ích kỷ, cho dù là như vậy hắn cũng không nhớ tới nhà vốn dĩ chính là của người ta, người ta cứu bọn họ về đã đủ làm bọn họ không thất vọng rồi.

An Bình và Hoa Vân Tường đi được nửa đường, liền lấy cớ đi mua đồ rời đi.

Những người khác cứ như vậy về nhà, về tới nhà, Hoa Nhã trực tiếp về phòng nghỉ ngơi, căn bản mặc kệ chuyện con trai mình đói bụng, ngày cả việc An Bình mang theo Hoa Vân Tường đi đến nhà nhỏ của mình một chuyến, hai mẹ con họ ở đó ăn uống no đủ mới về bên này.

“Tường ca, các anh đi đâu vậy?” Lương Ngọc nhìn Hoa Vân Tường vừa trở về hỏi.

“Anh và mẹ ở bên ngoài dạo một vòng.

” Hoa Vân Tường không muốn nhiều lời, dù sao anh đã ăn uống no đủ, người này anh thật sự mặc kệ.

“An Bình, trong nhà lương thực không nhiều lắm, sao chị không mua chút lương thực trở về?” Lúc này Hoa Nhã không biết từ nơi nào xông ra.

“Ân? Ngày hôm qua tôi thấy còn mười bao mà? Sao có thể không nhiều lắm?” An Bình nhíu mày, sau đó đi thẳng đến phòng chứa lương thực.

Hoa Vân Tường cũng cảm thấy kỳ lại, cũng đi theo phía sau mẹ, Lương Ngọc muốn ngăn nhưng cũng không ngăn lại được.

Mở phòng chứa lương ra, An Bình lập tức nổi giận, “Chuyện gì đã xảy ra? Ngày hôm qua ở đây còn mười mấy bao gạo mà, sao bây giờ chỉ còn lại nửa bao? Những bao gạo đó đi đâu vậy?”
Hoa Thiếu Tề nhăn chặt mày, về chuyện lương thực, hắn cũng rất rõ ràng, nơi này quả thật là chứa mười hai bao gạo, “Chuyện gì xảy ra? Sao chỉ còn lại có nửa bao gạo?”
“Các người có ý gì a? Chẳng lẽ chúng ta còn trộm gạo sao?” Hoa Nhã nổi giận, cô ta cảm thấy Hoa Thiếu Tề đang xỉ nhục cô ta.

Chẳng qua biểu tình Lương Ngọc hiện tại không tốt, Hoa Vân Tường chỉ hướng về phía Lương Ngọc, “Cô nhìn dáng vẻ con trai cô xem là biết.



Hoa Nhã nhìn bộ dáng Lương Ngọc, liền vọt tới chỗ hắn, “Con động vào lương thực có phải hay không? Con có biết hiện tại là mạt thế hay không? Con có biết lương thực chính là cơ bản của sinh hoạt hay không?”
Hoa Nhã tuy rằng ngẫu nhiên sẽ ngu, nhưng lều lớn vẫn rất rõ ràng, nhưng Lương Ngọc thì lại bất đồng, hắn căn bản mặc kệ nhiều như vậy, ngày hôm qua hắn đem lương thực phát đi.

Bang! Lương Gia trực tiếp cho Lương Ngọc một cái tát, “Mày là thằng phá của, một nhà chờ đói chết đi!”
Hoa lão gia tử nhìn An Bình, “Con chắc là vẫn còn tồn trữ lương thực khác chứ, hiện tại nên lấy ra đi.


“Con khi nào tồn lương thực khác? Các người chẳng lẽ không biết lúc trước căn nhà này phải giao ra không ít lương thực, các người cho rằng nhà này giữ lại như thế nào được.

Mười mấy túi gạo như thế nào cũng đủ căng ba bốn tháng đi, nhưng là hiện tại thì sao? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Tích phân trong thẻ chúng con cũng không nhiều” Lúc An Bình nói nhìn về phía Hoa Thiếu Tề, bà muốn biết chồng bà nghĩ như thế nào? Chỉ hy vọng ông đừng làm hai mẹ con họ tâm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play