“Có vẻ như quán cà phê không thích hợp với em.”

Trên gương mặt lạnh lùng của Dịch Trạch Dương phủ một tầng nghiêm nghị nặng nề, mạnh mẽ kéo cô đứng dậy và lôi cô ra ngoài.

“Dịch Trạch Dương! Anh buông tôi ra!” An Hảo hơi cuống: “Anh buông tôi ra! Tôi không muốn đi theo anh!”

Ngay lúc hai người muốn đi ra khỏi quán thì, một người phục vụ vội vàng chạy tới từ phía sau, nói: “Tiên sinh, đá và khăn mặt của ngài!”

Dịch Trạch Dương dừng lại, dùng một tay nhận lấy chiếc khăn, sau đó dứt khoát lôi cô đi ra ngoài.

Nửa phút sau, Cố An Hảo vẫn còn đang lảo đảo, bằng một cách nặng nề anh ném cô vào trong xe, dưới chân có lót lớp đệm mềm mại. Ước chừng cú ném kia mặc dù được đáp lên chiếc ghế da hảo hạng nhưng Cố An Hảo vẫn bị đau, ngay lập tức cô có chút sốt sắng: “Dịch...”

Nhưng chưa kịp nói gì, anh ta đã nhanh chóng đóng cửa xe lại, đi vòng một đường mở cửa tài xế ngồi vào vị trí đó, trong nháy mắt cánh cửa được đóng kín, bên ngoài bao nhiêu mưa gió đổ ập xuống thân xe, khiến bên trong bị hấp thụ âm thanh dội đến bấy nhiêu thanh âm khó chịu.

An Hảo hít sâu hai hơi, bỗng nhiên ngồi lại ngay ngắn muốn mở cửa ra, Dịch Trạch Dương đã mở miệng: “Em còn muốn trốn tôi tới khi nào?”

Động tác Cố An Hảo cứng đờ.

“Mấy ngày trước em sốt cao, bạn cùng phòng của em nói nguyên do là bị mắc mưa, đại khái tôi cũng đoán được nguyên nhân, cũng biết tạm thời em không muốn thấy tôi, cho dù có lo lắng bệnh tình về em cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ tâm tình em tốt hơn mới tiếp tục nói chuyện, nhưng rốt cuộc hôm nay là sao? An Hảo, tôi không ép hỏi em những chuyện khác, nhưng em cần phải nói, trên mặt em là như thế nào? Là ai đánh?”

Bàn tay đã đưa đến cửa xe được chậm rãi thu lại, đột nhiên Cố An Hảo có cảm giác như mình bị mất sức.

Không thể làm gì hơn bằng phải dựa cả người lên chiếc ghế da, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua khung kính bị nhấn chìm trong dòng xe đen đặc cùng với những dải cầu vồng ngập màu sắc treo tít trên cao.

Trên mặt bỗng nhiên tràn tới một cơn đau lạnh buốt, theo bản năng cô muốn tránh đi, bả vai lại bị đè xu0"ng, nghiêng mắt mới thấy Dịch Trạch Dương dùng khăn bọc quanh những viên đá xoa khắp mặt cô, trong một khoảnh khắc có hình ảnh khi bé cô đang chơi đùa thì té dẫn đến bị thương lướt ngang qua đầu, lúc đó đều là Dịch Trạch Dương giúp cô xử lí những vết thương kia, nếu như gặp phải vết thương quá lớn, gần như không nói thêm lời đưa cô tới bệnh viện.

Có người nói rằng, bất kể một người gặp phải đau thương nhiều cỡ nào, đôi khi bạn sẽ không bao giờ khóc. Nhưng nếu lúc đó có một người chịu ngồi bên và an ủi bạn, khẽ vuốt v3 lên miệng vết thương bạn, thì nỗi đau đó sẽ bung trào nhân lên con số hàng trăm hàng ngàn, và nước mắt cũng sẽ vỡ tan rồi lăn xuống.

Ngay vào giơ phút này Cố An Hảo chính là như thế, cô liều mạng nhẫn nhịn, tuy nhiên nước mắt vẫn cứ to như từng hạt từng hạt đậu mà trào ra.

Cô lập tức giơ tay đẩy anh ra: “Không cần xoa, tôi không sao, hai ngày nữa là sẽ khỏi.”

Nhưng Dịch Trạch Dương dứt khoát kéo cánh tay đang cố sức chống cự của cô xuống, lần nữa đem chiếc khăn có đá bọc bên trong kề sát lên gương mặt sưng đỏ của cô.

Cô đảo mắt nhìn về phía anh, thấy anh lạnh lùng nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là rất đau đầu về cô, nhưng cũng rất đau lòng.

“Nếu như là đánh nhau với bạn, có người dám đánh em đến vầy, xét theo tính khí nóng nảy hiện tại của em, đoán xem có lẽ em cũng đã sớm đánh đối phương đến tàn phế.” Đột nhiên anh ta nói: “Vì nguyên do này mà người nhà họ Cố mới không chăm sóc em?”

An Hảo không trả lời, chỉ đưa tay đón lấy chiếc khăn bọc đá ở trên trong: “Tự tôi sẽ làm.”

Dịch Trạch Dương nhìn ra cô đang cố gắng giữ khoảng cách với anh, cũng nhìn ra được cô hết lần này đến lần khác khách sáo, cố ý xa lánh anh.

Nhưng trông thấy tình huống bây giờ của cô, lại không đành lòng mắng trách, thu tay về khởi động xe: “Mặt xưng phù lên như vậy, cũng không tiện về trường học. Trước tiên tôi sẽ đưa em tới bệnh viện, để bác sĩ kê thuốc giúp em nhanh lành hơn.”

“Không cần.” Cố An Hảo lạnh lùng như chính chiếc khăn bao ngập đá đang xoa trên mặt, dùng cảm giác đau buốt ấy nhắc nhở cô cần phải duy trì lí trí trong thời khắc này.

Cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa: “Ở ngã tư phía trước anh có thể cho tôi xuống là tốt rồi.”

Dịch Trạch Dương nhìn về phía trụ đèn giao thông cách đó hơn trăm met, trong nháy mắt ánh nhìn trầm xuống: “Giao lộ phía trước? Ở đó có một quán bar, em tính làm gì?”

Tính làm gì?

Tâm tình của An Hảo đã down tới cực điểm, đột nhiên cảm thấy không thể chịu được mà buông chiếc khăn xuống, chuyển mắt về phía anh ta.

“Kéo tôi vào quán cà phê chính là anh! Đem tôi ném lên xe cũng là anh! Vốn dĩ tôi không hề yêu cầu anh lái xe đưa tôi! Nếu như anh đã muốn kiên trì đến cùng! Vậy thì có thể đưa tôi đến quán bar! Tôi cứ muốn uống rượu! Anh quản được à!”

Gân xanh trên trán Dịch Trạch Dương nhảy nhảy, nhưng khi va phải đáy mắt đang gắng gượng thu lại nước của cô, nhịn xuống kích động muốn răn dạy cô, khắc chế lửa giận, đột nhiên khởi động xe, nhanh chóng rời đi.

Thấy anh ta thật sự lái xe hướng về giao lộ phía trước, An Hảo không nói nữa.

Mãi cho đến khi chiếc Mercedes–Benz màu xám bạc đời mới nhất dừng lại trước cửa quán bar, Cố An Hảo ngồi trên ghế mặt nghiêm lại không nhúc nhích, không rõ tại sao anh ta lại có thể thoải mái đưa cô đến đây như thế này.

“Muốn uống rượu phải không?” Dịch Trạch Dương không thèm đếm xỉa tới vẻ cứng ngắc trên mặt cô, cởi khóa an toàn lưu loát: “Tôi cùng em uống!”

Dứt lời, anh xuống khỏi xe, cửa đóng sầm và chân hướng đến cửa chính quán bar.

An Hảo ở trong xe gật gù một phút(*), hít một hơi thật sâu, cũng theo đó mà xuống xe, đi bộ phía sau Dịch Trạch Dương, một cách chậm rì đi đến cửa.

(*) 杵: thuộc bộ “Mộc”: Theo nghĩa Nôm chính là “cái chày” được lấy trên hình ảnh giã lên đập xuống. Ở đây tác giả muốn nói: ‘Cố An Hảo đang suy nghĩ [trong vòng một phút] rồi quyết định làm liều’ (xét trên nghĩa bóng).

Tại quầy bar – 

Mười chai rượu cao thấp khác nhau được bày ra trên bàn trà thủy tinh.

Dạ Yến là quán bar xa xỉ nhất thành phố A, khắp nơi đều là tiền của thổ hào(*), do đó nào là rượu Brandy, Whiskey, Baileys, và một vài loại rượu vang khác, giá cả thì cao đến mức cô không thể với tới.

(*) Địa chủ, những người giàu có.

Dịch Trạch Dương ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện cô: “Không phải em muốn uống rượu sao?”

Dĩ nhiên cá tính của Dịch Trạch Dương Cố An Hảo hiểu rõ, biết rằng anh ấy đã thật sự tức giận.

Nhưng hiện tại Cố An Hảo đang muốn nổi loạn, càng kích động cô thì cô càng phản ứng mạnh hơn, An Hảo không thèm bận tâm cầm lấy một chai Whiskey trên bàn, cũng chả cần dùng đến ly, mở chai trực tiếp ngửa đầu lên uống.

Nhìn những hành động tự sa ngã của cô, trong nháy mắt nắm tay Dịch Trạch Dương bóp mạnh đến xương cốt cũng kêu vang, nhưng vẫn kiên trì cố gắng bất vi sở động nhìn cách thức uống tới không màng sống chết của cô.

Ánh mắt sắc nhọn nhìn cô chăm chăm, dường như muốn xuyên qua cô mà nhìn thấu tất cả, muốn xem trong mấy năm qua rốt cuộc cô đã trải qua những gì.

Tuy đã tận mắt nhìn thấy, nhưng không thể không thừa nhận thật sự cô đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, thậm chí biến thành một người mà ngay cả Dịch Trạch Dương cũng không quen biết.

Uống hết một chai Whiskey cao độ vào bụng, Cố An Hải rất là phóng khoáng thả chai rượu trở lại khay trà.

Cô giơ tay lên quẹt miệng vài cái, mở mắt, bằng một đôi mắt tỏa sáng lấp lánh: “Em nên vui mừng vì đã gặp được một vị đại gia như anh, tất cả những chai rượu trên bàn này, đủ để mua một căn nhà ở thành phố A chứ? Ôi, đúng là xa xỉ!”

Nói xong, cô cười một cái rồi tiếp tục cầm lấy chai rượu khác, cái thứ như Baileys kia chỉ dành cho mấy cô gái non nớt thôi còn đối với cô chì chạm vào còn ngán chứ nói gì uống, dứt khoát cầm lấy chai Brandy hướng đến bên miệng.

Trong nháy mắt sợi dây căng cứng trong đầu đùng một phát nứt toác!

Rốt cuộc thì Dịch Trạch Dương cũng không thể nhịn được nữa, đứng dậy đi tới, lực rất mạnh đá đổ chiếc bàn trà trước mặt An Hảo, chỉ một khoảnh khắc lần lượt từng chai từng chai rượu đắt tiền đều bị ngã vỡ, An Hảo sững người, chai rượu trên tay uống sắp một nửa cũng bị anh cướp lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play