“Em sợ tôi?” Giọng đàn ông nhạt nhẽo, nhưng khí thế lại bức người, khiến người khác không thể không nghiêm túc đối mặt.

“... Không sợ.” Cô nói cô sợ anh khi nào?

“Em tự ti?”

“Dĩ nhiên không!”

Cô giương mắt nhìn anh, cứ coi nhưng anh là ông trời con đi chăng nữa thì có mắc mớ gì đến cô, còn cô tại sao phải vì người khác cao cao tại thượng thì tự ti?

Nghe được câu trả lời của cô, có vẻ như Tả Hàn Thành rất hài lòng, đôi môi mỏng hơi mâng lên vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp, nhưng âm thanh thoát ra khỏi miệng lại ôn ôn lành lạnh khiến người ta không nghe ra tâm tình: “Vậy thì bé con ngoan ngoãn nằm viện dưỡng bệnh, bớt nói những lời vô nghĩa.”

“...”

Cố An Hảo chớp mắt hai cái, có chút không phục. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, anh nói không hề sai.

Lại không sợ anh, cũng không cảm thấy có cái gì xứng hay không xứng, gả thì cũng đã gả rồi, còn có cái gì yêu đương chiều chuộng sao?

Cô hơi mím môi, đột nhiên chỉ ra bên ngoài cánh cửa phòng bệnh: “Vậy tôi có thể xuất viện không, ở trong đây thật nhàm chán...”

Tả Hàn Thành chỉ búng cho cô một ánh mắt thờ ơ, đáp án không cần nói cũng biết.

Được rồi, nằm viện thì nằm viện!

Cố An Hảo không vui trực tiếp kéo chăn trở mình không thèm để ý đến anh nữa.

...

Tuy nhiên, mặc dù Tả Hàn Thành không cho phép cô xuất viện, nhưng tính ra vẫn còn chút lòng từ bi bởi vì mấy ngày trước co vừa phát bệnh sởi nên nói với Mạc Bạch bổ sung cho cô một cái sim điện thoại.

Lần nữa đem chiếc điện thoại mới cứng kia mở lên, cả mớ cuộc gọi nhỡ cứ như mây giăng kín trời hiện ra, cô ở trang nhật kí cuộc gọi xem một lúc lâu, cố ý khinh thường chuỗi số của Dịch Trạch Dương, trực tiếp lướt đến cái tên Thần Thần ở phiá trên, gọi cho cô ấy.

Một tiếng sau, Thần Thần cùng Hoàng A Mao đúng như ý nguyện của cô ôm hai túi đồ ăn vặt thật lớn chạy đến bệnh viện thăm cô, Cố An Hảo nhìn thấy hai cái túi đồ ăn vặt bự chà bá kia, còn kích động hơn so với được diện kiến mẹ ruột.

Trong phòng bệnh ba cô gái líu ra líu rít hàn huyên một đống chuyện trong trường học, lúc này Cố An Hảo mới biết Hứa gia xảy ra vấn đề, hai đứa con trai hà họ Hứa bị đuổi học, giống như Hứa gia đã đắc tội với người nào đó, không thể sống ở thành phố A được nữa, mấy ngày nay đang cuống cuồng ôm lấy rắc rối chuẩn bị rời đi.

Cố An Hảo cắn lấy miếng khoai tây chiên trong tay, nghe hai người bọn họ nói chuyện, không lên tiếng.

Nhắm mắt cũng đoán ra hẳn là có liên quan đến Tả Hàn Thành.

“Thật kì quái! Mình nghe nói bệnh viện tư này rất khó đặt phòng trước, lẽ nào ba cậu đổi tính? Bắt đầu đối xử tốt với cô con gái này?” Thần Thần lấy làm kì lạ hỏi.

Cố An Hảo ho một hồi, hai người bọn họ là bạn tốt nhiều năm của cô, đối với những chuyện trong Cố gia mười phần cũng biết hết tám chín. Theo lí mà nói thì cô cũng không cần phải giấu giếm bọn họ, nhưng trong lúc nhất thời không biết phải giải thích với bọn họ chuyện này ra sao.

Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, bác sĩ cầm một tờ giấy xét nghiệm đi vào vừa đi vừa cung kính lại thêm phần khách khí quay về người đang đi ở phía sau nói: “Tả tiên sinh, huyết áp của Cố tiểu thư đã trở lại bình thường, hay ngày nay không xảy ra tình huống gì khác nên có thể được xuất viện.”

Bác sĩ vừa dứt lời, mới chú ý ở trong phòng bệnh còn có hai cô gái trẻ tuổi, hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Tả Hàn Thành đang đi đến cửa: “Tả tiên sinh, chuyện này...”

“Trời ạ!”

Trong nháy mắt Hoàng A Mao và Thần Thần bởi vì kinh ngạc mà đứng hết cả lên, cùng với đó bốn con mắt cứ như hổ như sói nhìn Tả Hàn Thành chằm chằm.

Một bên Thần Thần kích động một bên nhỏ giọng thì thầm: “Mình cứ nghĩ Dịch giáo sư chính là một cực phẩm soái ca, không ngờ lại còn có một người soái hơn cả vậy! Ôi ôi ôi trái tim nhỏ bé của mình, nhanh nhanh ổn định lại đi, vừa nhìn thấy một người đàn ông cực phẩm như thế này, tim mình cũng muốn mềm nhũn~”

Hoàng A Mao cũng ngơ ngác nhìn người đàn ông ấy soái đến mức không lời nào có thể miêu tả, nuốt nước miếng một cái ực, một phát bắt lấy cánh tay của Thần Thần, sau đó hai người quay đầu nhìn về phía Cố An Hảo đang trưng ra vẻ mặt khác thường, thì bày ra điệu bộ chất vấn.

Tóm được ánh mắt của hai người bọn họ, Cố An Hảo nhếch môi nở nụ cười: “Ha ha ha.”

Hoàng A Mao kéo kéo khóe miệng: “Cậu cười cái gì gì gì?” Sau đó đè thấp âm thanh: “Mau nói! Mấy ngày nay cậu mất tích có phải là lén lút cua một anh đẹp trai rồi đem mình?”

Cố An Hảo vẫn cứ tiếp tục cười đến híp mắt: “Ha ha...”

Giời ạ, Tả Hàn Thành cũng đã đứng ở đây, hai người bọn họ có muốn hỏi gì thì cũng chờ đến sau này hẳn hỏi, có thể không cần ở trước mặt anh bày ra bộ dạng đó được không!

Thật là mất mặt mà!

Tầm mắt Tả Hàn Thành lạnh nhạt hướng về hai cô gái có vẻ không khác Cố An Hảo bao nhiêu tuổi: “Ở đây là phòng bệnh, nếu như hai vị đến thăm người bệnh, gặp cũng đã gặp, vậy kính xin dời bước, chờ sau khi cô ấy xuất viện hẳn gặp lại.”

Bất kể là hình dáng bề ngoài hay khí chất âm thanh đều tuyệt đối là nhất đẳng, chính là cực phẩm của cực phẩm!l

Hoàng A Mao và Thần Thần không tự chủ nhìn về phía anh, lại theo bản năng mà cứ gật đầu liên tục, đến một câu phản bác cũng không có, trực tiếp cười đến hai mắt híp rịt đối diện với anh khoát tay áo một cái, sau đó tựa như một làn khói phóng cái vèo ra ngoài.

Hai con người này mà gặp phải một người đàn ông có giá trị nhan sắc thì đại não ngay lập tức sẽ bị tẩy sạch sành sanh.

Cố An Hảo chỉ hận chính mình lỡ tay kết giao bạn xấu, gặp người không quen, oán hận móc khoai tây chiên trong túi ra cắn một cái.

Lúc này tầm mắt Tả Hàn Thành liếc ngang qua cô, Cố An Hảo nghiêng đầu tránh sang chỗ khác.

Ngược lại bởi vì vừa phát bệnh sởi, mà vừa nãy bác sĩ cũng nói đã có thể xuất viện, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, anh không được quản!

Vốn dĩ bác sĩ còn muốn căn dặn một chút về phương diện ăn uống, có điều dường như nhận ra trong bầu không khí này ình ở đây sẽ không được thích hợp cho lắm, bằng tìm một cái cớ mà đi ra.

Mãi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố An Hảo cứ y hệt một con chuột nhỏ ăn khoai tây chiên không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng âm thanh nhai khoai tây chiên vang lên lanh lảnh khắp căn phòng.

Cô ấy khỏi bệnh rồi này, trên giường còn trắng trợn bày ra hai túi đồ ăn vặt thật lớn, Tả Hàn Thành cảm thấy thái dương có chút đau: “Khỏi bệnh rồi nên có can đảm gọi người mua đồ ăn vặt cho em?”

Cố An Hảo dừng một lát, tròng mắt xoay tròn một cách thản nhiên, nói: “Tôi nằm trong viện ròng rã một tuần! Mỗi ngày ngoài ăn cháo thì cũng là mấy thứ nước canh lỏng leo chả có mùi vị! Chờ mãi mới sởi mới lặn xuống hết! Bệnh cũng khỏe rồi, tôi muốn ăn chút đồ vặt cũng không được ư!”

Thấy cô bày ra một bộ trực khí lại thêm vẻ mặt hào hùng, ánh mắt Tả Hàn Thành trầm xuống: “Lý do em được quyền ăn đồ vặt chính là đã khỏe bệnh? Cố An Hảo, em mới mười chín tuổi ít nhiều gì vẫn tính là đang trong thời kì trưởng thành, ăn mấy thứ này đối với sự phát triển của em mọi mặt đều có ảnh hưởng, một lần nữa coi lời của tôi như gió ném bên tai?”

Cố An Hảo bực dọc dứt khoát cắn một lát khoai tây chiên, buông cái túi trong tay xuống sau đó đột ngột đứng dậy, ưỡn cai ngực rất ngoại khí nói:

“Ảnh hưởng đến phát triển là ảnh hưởng như thế nào? Tôi phát triển không phải rất tốt ư? Chỗ nên lồi thì lồi, nơi cần cao thì cao! Không phiền anh lo lắng thay tôi. Góc độ này khiến anh nhọc tâm rồi!”

Cô gái nhỏ ngực ưỡn cao trên mặt ngập tràn kiêu ngạo, Tả Hàn Thành nhìn thấy động tác ưỡn ngực của cô, trong mơ hồ lông mày khều một cái.

Thấy anh không nói tiếp, Cố An Hảo cho rằng anh rất ít khi gặp phải thua trận, còn đang đắc ý muốn lấy mấy quả trái cây được để lạnh trong chiếc túi trên giường ra ăn, thì bỗng nghe được một giọng nói từ xa càng truyền càng gần...

“Thật không? Vậy tại sao tôi lại không nhìn ra em đã phát triển một cách toàn diện? Lại đây, để tôi tự mình kiểm tra nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play