Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe cô nhóc kia cố ý vượt qua điểm mấu chốt, Tả Hàn Thành không thèm để ý đến vấn đề khiêu khích kia, chỉ thờ ơ nhìn cách ăn mặc đặc sắc đến không thể đặc sắc hơn của cô, càng ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người cô.

“Tôi mới đi được 3h liền chạy đi uống rượu rồi?”

An Hảo say đến mức sắp bất tỉnh nhân sự, nếu không phải phần trăm tiền rượu thì sẽ không ra sức chạy đi đưa rượu, lúc này đầu óc vô cùng choáng váng.

Lúc cô giơ tay lên quơ quơ trước mặt mình vừa lắc đầu cực kì kiên định nói: “Không có, không có mà.”

“Là cô đánh giá cao chỉ số thông minh của mình hay là nghĩ rằng khứu giác của tôi không nhạy bén?”

Tả Hàn Thành tiến lên cởi đám tóc giả khó coi trên đầu cô, An Hảo thấy anh giơ tay lên sợ hãi hét lên, sau đó lùi về sau: “Á, anh đừng có động vào tôi.”

Cô mượn men rượu phát hỏa hét lên với anh: “Tôi uống rượu thì có liên quan gì tới anh? Dù ban ngày anh giúp tôi nhưng không có nghĩa anh có quyền lợi hạn chế cuộc sống của tôi. Hơn nữa hiện tại chỉ ra ngoài đưa rượu thôi, tôi không có...”

An Hảo vừa kêu gào vừa lùi ra sau, thật sự say đến mơ hồ quên rằng dưới chân mình là mấy chai rượu, lúc này đua nhau đổ.

Cô kêu rên một tiếng vươn tay muốn bắt thứ gì đó, khoảnh khắc Tả Hàn Thành đưa tay ra đỡ lấy cô thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm giác được Tả Hàn Thành đang cầm cổ tay cô, không chút lưu tình trực tiếp kéo cô vào phòng tắm.

Ý thức của An Hảo hỗn loạn, đầu đau muốn chết, thất tha thất thểu đi theo anh vào phòng tắm nhưng không biết mình đang đi đâu.

Vừa muốn quay đầu lại thì đỉnh đầu bị nước dội lên, oa oa kêu to.

“AAAA, Tả Hàn Thành anh làm cái gì vậy? aaaaa.”

Lúc vừa hét chói tai vừa vùng vẫy thì tóc giả trên đầu bị kéo xuống.

Nước lạnh từ vòi hoa sen không hề lưu tình cọ sạch mặt vả người cô, An Hảo bị nước dội liền kêu rên: “Phù... anh buông ra, á... lạnh, lạnh muốn chết rồi,“

“Áaa, tên xấu xa....”

Cuối cùng An Hảo không còn sức lực nữa, cả người ngồi sững ra trong bồn tắm.

Nước lạnh trên đầu rốt cuộc cũng ngừng lại, trang điểm trên mặt nhòe ra, tóc tai lộn xộn dính vào má, hoàn toàn bị nước lạnh này làm cho tỉnh táo.

Cô ủy khuất mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn tên xấu xa ban ngày còn thân sĩ làm cho cô mặt đỏ tai hồng xấu hổ, lúc này lại biến thái đối xử với cô như vậy.

“Tỉnh chưa?”

Nghe thấy âm thanh lãnh đạm của người đàn ông, An Hảo ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, âm thanh ủy khuất vừa sợ vừa nghẹn ngào: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy chứ?”

“Tỉnh rồi thì cởi cái đám lộn xộn trên người ra, rửa mặt xong lại ra ngoài.”

Tả Hàn Thành cầm khăn tắm ở bên cạnh ném lên đầu cô, cũng không thèm quay đầu đi ra khỏi phòng tắm.

Hiện tại An Hảo đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi nhưng đầu đau muốn chết, người đàn ông này dùng phương thức ép người ta tỉnh rượu đúng là không phải là người mà.

Nếu bây giờ Cố An Hảo nghe lời anh thì đúng là đầu bị úng nước, mà lúc này cả người ướt nhẹp như vậy, trang điểm trên mặt cũng rửa hết, hoàn toàn không có cách nào ra ngoài gặp người, ngoài trừ rửa sạch thì đúng là không còn cách nào khác.

Cuối cùng chỉ có thể nén giận ở trong phòng tắm tắm rửa, lau khô nước trên người xong quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng tắm cô liền hắt hơi hai cái, vừa xoa mũi vừa oán giận ngước mắt lên: “Anh tốt nhất cầu nguyện hôm nay tôi đừng bị cảm, nếu không tôi không để yên cho anh đâu.”

“Cố An Hảo, trước hết cô nên suy nghĩ giải thích chuyện này với tôi như thế nào đi.” Tả Hàn Thành ném năm chai rượu kia vào thùng rác.

An Hảo nghe thấy âm thanh đó, nháy mắt cảm thấy trái tim mỏng manh của mình tan nát rồi.

Vội vàng vọt tới: “**** kiếp, đồ quý như vậy mà ném đi, phí của trời mà, tôi phải về nói thế nào đây...”

Còn chưa nói xong thì nhìn thấy Tả Hàn Thành đang nhìn mình, da mặt An Hảo căng lên, hiện tại vấn đề hàng đầu là cô vừa bị người đàn ông này ngược đãi.

Bốn mắt nhìn nhau giương cung bạt kiếm, An Hảo nắm chặt nắm đấm, về mặt khí thế đúng là cô không đánh lại anh.

Im lặng ngắn ngủi đi qua, phía trước truyền đến âm thanh của Tả Hàn Thành.

“Nhanh giải thích đi.”

“...”

“Vì sao lại đi bar?”

An Hảo trừng mắt với anh: “Hôm nay tôi chỉ nhờ anh giải quyết vấn đề ở cục cảnh sát, vừa nãy anh ngược đãi tôi, tôi không thèm nhắc lại, xem như trả lại ân tình cho anh đấy.”

Nói xong cô xoay người lại định lấy ra năm chai rượu quý, vừa đi vừa nói: “Nhưng mà tôi không tất yếu phải nói với anh chuyện gì, hôm nay đến đây là kết thúc, tôi đi đưa rượu xong còn phải về ngủ.”

Nhưng cô còn chưa đi tới nơi thì Tả Hàn Thành đã đá văng thùng rác bên chân, An Hảo còn nghe được tiếng vỡ vụn vang lên, sắc mặt đại biến: “Anh có biết phân biệt phải trái không vậy? Rượu đắt tiền như thế, một chai hơn 1 vạn đấy.”

“Mười chai mười vạn tôi cũng trả được, bớt chuyển đề tài đi, Cố An Hảo, cô là học sinh, nhìn bộ dạng hiện tại của cô là cái gì đây?”

“Tôi thế nào không cần anh phải quản.” An Hảo xù lông: “Nhiều năm như vậy còn không có ai quản tôi, anh dựa vào đâu mà quản tôi?”

“Cô hỏi tôi dựa vào đâu sao?” Tả Hàn Thành trực tiếp đi về phía cô.

Lúc anh lại gần mình, khí thế của người đàn ông quá mức mạnh mẽ khiến cho An Hảo theo bản năng muốn né tránh, liền xoay người muốn bỏ chạy.

Tả Hàn Thành đưa tay giữ cái người khóc lóc om sòm muốn chạy: “Cô mới mười chín tuổi sao lại cam chịu như vậy? Người Cố gia mặc kệ cô, tôi tới quản, từ hôm nay trở đi, cô phải ném hết đám lộn xộn kia đi cho tôi.”

Biết anh đang nhắc tới đám quần áo và tóc giả trong phòng tắm, An Hảo tức giận kêu to: “Buông ra, Tả Hàn Thành anh không có tư cách quản tôi.”

“Được thôi.”

Bỗng nhiên anh buông cô ra, lúc An Hảo xoay người muốn chạy liền lạnh nhạt nói: “Chuyện chúng ta kết hôn ba cô vẫn chưa biết, sáng mai tôi đưa cô về Cố gia nói cho rõ ràng với ba cô,“

An Hảo vừa được tự do, lúc này bước chân liền dừng lại, hơn nửa ngày mới từ từ xoay người nhìn anh: “Anh...”

“Về Cố gia hoặc là ngoan ngoãn nghe lời, tự mình chọn đi...”

Tả Hàn Thành không thèm nhìn cô đang tức giận muốn bùng nổ, chỉ cầm tạp chí thương nhân ở bàn trà, gương mặt không hề dao động, cử chỉ cực kì tao nhã thoải mái.

An Hảo nhất thời kinh ngạc, trừng mắt với anh, hung hăng mà trừng, nhưng vẫn không thể nói gì mà đứng đó không dám đi.

Sớm biết người đàn ông này đối với cô ác liệt như vậy, ngày hôm qua dù đánh chết cô cũng không để cảnh sát gọi điện thoại cho anh.

Đây rõ ràng là bạo lực gia đình mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play