[Cải Thảo: Cô còn biết gì nữa?]

Tốc độ gõ chữ của Cải Thảo nhanh hơn nhiều, bộc lộ ra tâm trạng khẩn trương của cậu ta.

Vân Mạt: Khách hàng 80 tệ, hỏi gì mà hỏi nhiều thế? Hỏi nữa thì thêm tiền.]

Vân Mạt lắc lắc cái đầu, cô đã hoa mắt đến thế này rồi mà vẫn đang loay hoay ở đơn hàng đầu tiên.

Tinh thần lực của cô không đủ, xem ra một ngày cô chỉ có thể tính tối đa ba quẻ.

Hơn nữa với tình hình trước mắt, linh khí ở Tinh Tế tuy không dồi dào, nhưng sự phản phệ khi xem bói một chút cũng không thiếu.

Tiết lộ quá nhiều sẽ phạm vào ngũ tệ tam khuyết. Ngũ tệ là quan, quả, cô, độc, tàn*; tam khuyết là mệnh, tài, quyền.

*Ngũ tệ: già mà không vợ là "quan", già mà không chồng là "quả", nhỏ không cha mẹ là "cô", già không con là "độc", "tàn" là tàn tật.

Đời trước thứ cô bị khuyết là mệnh, còn ít tuổi đã chết.

Một đời này, trước mắt xem ra cô thiếu tiền, nhưng nếu không cẩn thận, sau này sẽ xuất hiện càng nhiều vấn đề.

Cô gieo quẻ, tính được càng nhiều, ngũ tệ tam khuyết càng nghiêm trọng, vì thế, đây không phải kế sinh nhai lâu dài.

Cải Thảo và bạn cùng phòng bàn bạc một lát rồi bấm nút xác nhận.

Mặc kệ đối phương làm thế nào để biết, ít nhất cũng đã chứng minh, đối phương không phải kẻ lừa đảo.

"Tinh... Đơn hàng đầu tiên của bạn đã hoàn thành." Bộ đàm của trí não phối hợp vang lên.

Vân Mạt hài lòng sờ cằm.

Lúc này, người máy dẫn theo một bác sĩ đến, Vân Mạt chỉ có thể rời khỏi cửa hàng.

Thanh niên tóc vàng nhìn giao diện trở thành màu xám trong nháy mắt, cũng không biết nên làm gì.

Cậu ta vốn muốn túm được kẻ lừa đảo, ai ngờ rằng người ta đạo hạnh cao sâu, sâu hơn cả tưởng tượng của cậu ta.

"Liệu rằng..." Bạn cũng phòng Ất tỉnh táo lại đầu tiên: "Có khi nào cô ấy xâm nhập vào hệ thống của Tinh Võng trung ương không?"

"Xâm nhập?" Bạn cùng phòng giáp nghĩ nghĩ một lát: "Hacker siêu cấp?"

"Chúng ta gửi ảnh chụp chỉ tay sang, nếu có thiết bị cao cấp thì có lẽ sẽ phân biệt được vân tay, rồi xâm nhập vào hệ thống của Tinh Võng trung ương, không khó để tìm ra hồ sơ của Nam Phương Việt."

Bạn cùng phòng phân tích nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được lời giải thích hợp lý nhất.

Mà bên kia, Vân Mạt vẫn đang nhắm mắt điều hòa hơi thở, chờ đợi một tia sức mạnh tín ngưỡng do đầu bên kia truyền đến.

Cô tin rằng, trải qua một đợt vừa rồi, đám thiếu niên kia sẽ kính sợ cô.

Nhưng mà, kính sợ thì có thật, nhưng sức mạnh tín ngưỡng vẫn là con số 0.

Không khoa học tí nào.

Vân Mạt sắp phun ra một ngụm máu rồi.

Đã làm đến mức đó rồi mà vẫn chưa tin cô à?

"Vân Mạt phải không?" Bác sĩ trẻ tươi cười hỏi, trên mặt còn có hai núm đồng tiền, trên ngực gắn bảng tên - Tần Mộc.

"Có chỗ nào không thoải mái ư?" Bác sĩ hỏi.

Vân Mạt: "Cả người không có sức lực, chóng mặt hoa mắt, không thể đi lại được."

Tần Mộc: "..."

Tần Mộc: "Không có khả năng, kết quả kiểm tra của cô cho thấy các chức năng cơ thể đều bình thường, ngoại trừ tinh thần lức có hơi suy yếu nên mới sinh bệnh, thì không có bất kỳ phản ứng bất thường nào khác."

Vân Mạt cố gắng hé mắt ra: "Bác sĩ Tần, anh xem cái dáng vẻ này của tôi đi, là dáng vẻ không có chuyện gì ư?"

Tần Mộc: "..."

Vân Mạt không đợi anh ta lấy kết quả chuẩn đoán ra, đã vội nói: "Anh đừng lừa tôi nữa, đây là bệnh viện đứng thứ ba ở liên bang, chắc cũng không phải chỉ là tổ chức thu lợi nhuận đâu nhỉ, cho nên anh cần phải suy nghĩ cho bệnh nhân nhiều thêm mới được."

Tần Mộc: "..."

Vân Mạt nhìn sắc mặt của anh ta, tiếp tục nói: "Trong "Linh Xu - Vệ Khí" có viết: đầu trống rỗng thì sẽ hoa mắt, não không đủ oxi thì sẽ bất mãn, khiến cho tai ù, đầu đau như bổ. Không phải anh không biết câu này chứ?"

Tần Mộc: "..." Linh xu - Vệ khí là cái đồ chơi gì thế?

Vân Mạt nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của anh ta, chỉ vào trí não ở cổ tay của anh ta, ý bảo: "Anh có thể tra thử xem tôi có nói bừa không?"

Tần Mộc thật sự nhập cụm từ "Linh xu - Vệ khí" vào ô tìm kiếm, đúng là có thật! Nhưng mà đây đều là lý luận của địa cầu cổ.

Vân Mạt nói tiếp: "Vì thế tinh thần lực của tôi bị tổn thương đã tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, anh không thể dựa vào cái gọi là số liệu mà không để ý đến phản hồi của bệnh nhân. Tôi tin là ở Tinh Tế có không ít ca bệnh mà số liệu không thể giải thích được."

Tần Mộc do dự chốc lát, nghĩ tới vị thượng tướng của đế quốc kia đã bệnh lâu ngày, không thể đứng lên được, nhưng khi kiểm tra lại không kiểm tra ra được cái gì...

Vân Mạt thấy vẻ mặt của anh ta có chút dao động, mày nhíu chặt lại, ngón trỏ cô hướng về phía Tần Mộc ngoắc ngoắc.

Tần Mộc cau mày, nhìn cô với ánh mắt đề phòng.

"Bác sĩ Tần, tôi có chuyện muốn nói cho anh biết..."

Tần Mộc nghi ngờ nhìn cô, ngồi xuống ghế dựa ở trước giường bệnh: "Cô nói đi!"

"Có muốn đoán mệnh không?" Vân Mạt hỏi.

Tần Mộc: "..."

"Cô có biết đây là thời gian làm việc của tôi không? Cô có biết có bao nhiêu bệnh nhân đang chờ tôi không?"

Vân Mạt đảo mắt qua hai chữ "thực tập" trên ngực anh ta, nhìn anh ta bằng ánh mắt như cười như không.

"Ừm, tôi biết mà. Nhưng mà, tôi cũng là bệnh nhân, lấy đạo đức nghề y chắc không cho phép chuyện vì cứu bệnh nhân này mà mặc kệ bệnh nhân khác đâu nhỉ?"

Trong ngày hôm nay, số lần Tần Mộc cạn lời thật sự quá nhiều, tính anh ta vốn dĩ hiền hòa, nhưng hôm nay cũng bị cô gái này chọc cho tức giận.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

"Ôi chao, không phải tôi vừa hỏi anh rồi đấy thôi, anh có muốn đoán mệnh không? Mỗi ngày tôi chỉ tính ba quẻ, chỉ tính cho người hữu duyên. Chỉ cần anh thành tâm thì sẽ được đền đáp."

Vân Mạt nở một nụ cười mà tự bản thân cô cho là hòa ái dễ gần, nhưng cô lại không biết rằng, trong mắt Tần Mộc, nụ cười của cô giống hệt một tên lừa đảo.

Lại còn chỉ tính cho người hữu duyên, chỉ cần thành tâm là sẽ được đền đáp? Đây không phải nói là hai người họ cực kỳ có duyên, nhưng nếu không đoán được thì là do anh ta vô tâm à?

"Cô đang đùa tôi à?" Tần Mộc tức giận, đứng bật dậy lườm cô.

"Một ngày ba quẻ, hôm nay cô đã tính mấy quẻ rồi?"

Vân Mạt dựng gối đầu vào thành giường, khẽ ngồi dậy.

"Anh là quẻ thứ hai, có hứng thú không?"

"Miễn phí à?" Khóe miệng Tần Mộc giật giật, tư thế như thể chuẩn bị đi bất cứ lúc nào.

"80 tinh tệ một quẻ. Tôi khuyên anh nên thử một lần đi, nếu không anh sẽ hối hận đấy."

Làm việc ở bệnh viện này đã lâu, thật ra Tần Mộc có biết ở tinh tế có tồn tại một số người có siêu tinh thần lực, có chút bản lĩnh mà người khác không có.

Nói không chừng, cái vị bệnh nhân ở trước mặt khiến người ta không thích nổi này, lại là một trong số đó thì sao?

80 tinh tệ, cũng không quá đắt.

Thêm vẻ mặt của Vân Mạt giống như đang nói: nếu không xem anh sẽ hối hận.

"Tinh..."

Sau khi Vân Mạt xem tài khoản ngân hàng thì cười thầm trong bụng, có 164 tinh tệ, ít nhất cũng không bị đói chết.

"Bói thế nào?" Tần Mộc hỏi.

"Anh biết câu "tiền nào của nấy" đúng không?" Vân Mạt hỏi lại.

Tần Mộc không đáp, bây giờ thì anh ta bắt đầu hối hận vì sự xúc động vừa nãy của mình.

Không đợi anh ta phát tác, Vân Mạt đã niết ba cúc áo màu đen trong tay, chậm rãi nói: "Hôm nay anh làm mất đồ đúng không?"

"Cô nghe lén tôi nói chuyện điện thoại à?" Tần Mộc nhìn cô đầy bất mãn.

Vân Mạt xòe tay, nhún vai, ý bảo chính mình vẫn luôn nằm trên giường.

Tần Mộc nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, định bụng xem cô còn nói gì được nữa.

"Ấn đường của anh biến thành màu đen, trên trán có vết sẹo, khóe mắt phải có một nốt ruồi, đây là tướng hao tài. Mặc dù anh đã tẩy nốt ruồi rồi nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được, sắp tới anh sẽ vì tranh cãi với người khác mà hao tài."

Vân Mạt nói một cách chắn chắn. Nhưng mà những thứ này không phải do cô tính ra. Khi mà có thể nói dối để giải quyết vấn đề, thì mắc gì phải lãng phí tinh thần lực.

Lúc sáng khi cô ra khỏi phòng, trùng hợp nghe được tiếng tranh luận ở phòng bệnh bên cạnh. Căn cứ vào thời điểm trực ban của cái anh bác sĩ thực tập này, xui xẻo của anh ta chắc chắn sẽ rất lớn.

Tần Mộc có lẽ cũng nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt anh ta phức tạp, lại khẳng định là mình đã bị lừa: "..."

"Tạm biệt."

Vân Mạt làm ra tư thế "mời".

"Tinh..." Âm thanh nhắc nhở của trí não vang lên, là Cải Thảo vừa mới hủy bỏ đơn đặt hàng.

Vân Mạt cúi đầu xuống đọc: "Khách hàng Cải Thảo, đã hủy bỏ đơn đặt hàng trong thời gian cho phép là 12 giờ đầu tiên, không cần phải bồi thường hợp đồng."

Vân Mạt: "..."

Bà nội nó chứ!

Vân Mạt ngồi phịch xuống đầu giường, dáng vẻ cuộc sống không còn gì phải luyến tiếc nữa.

Nỗ lực hôm nay bỏ ra tỷ lệ nghịch với thành quả thu về, cô không kiếm được chút sức mạnh niềm tin nào thì không nói, tiền cũng không được mấy đồng, còn không biết có bị phản phệ hay không nữa?

Không được rồi, phải tìm cách khác thôi.

- -------

Lucas: Tội chị tôi, nghèo đến không còn liêm sỉ luôn rồi:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play