Không chỉ cung cấp dịch vụ mát xa cho bệnh nhân ở bệnh viện số 3, Vân Mạt còn mua được đảng sâm, đương quy, bát giác và hoàng sơn ở cửa hàng thuốc như ý nguyện.

May mắn là, thành phần của dịch dinh dưỡng ở tinh tế đều được chiết xuất từ những vị thuốc này.

Điều khiến Vân Mạt bất ngờ hơn cả là không biết vị nào có tầm nhìn xa trông rộng cho rằng: dù khoa học kỹ thuật có tân tiến đến đâu, thuốc Tây có hiệu quả thế nào đi chăng nữa thì vẫn có những căn bệnh chỉ có thảo dược mới trị được. Bởi vậy, trong quá trình tiến hóa dài đằng đẵng của sinh vật, các nhà khoa học đều cố gắng hết sức để giữ lại được trạng thái nguyên thủy của thảo dược.

"Tinh... Tinh... Tinh..."

Trí não của Vân Mạt liên tục vang lên tiếng thông báo tin nhắn, thể hiện tâm trạng nôn nóng của đối phương.

Vân Mạt vừa giơ tay lên thì thấy dòng chữ: Bách Vạn Chu yêu cầu cuộc gọi thoại.

Vân Mạt ấn vào ô từ chối nhận cuộc gọi.

Liên Châu ở màn hình đối diện sửng sốt một chút, rồi khẽ cười, sau đó mới luống cuống tay chân gõ chữ.

[Bách Vạn Chu: Thần tiên, đại thần, xin hãy nhận của tôi một lạy.]

[Bách Vạn Chu: Thần tiên, anh Hai của tôi tỉnh lại rồi. Bảy ngày, cô nói bảy ngày, anh ấy thực sự tỉnh rồi.]

[Bách Vạn Chu: Tôi sẽ đánh giá năm sao cho cửa hàng của cô, ngoài ra tôi sẽ đề cử với bạn bè để họ theo dõi cô, cô thấy có được không?]

[Bách Vạn Chu: Thần tiên à, dược thiện mà cô nói ấy, thế nào rồi?"

Vân Mạt bĩu môi, gõ chữ một cách chậm chạp: [Vẫn đang trong quá trình điều chỉnh và thử nghiệm, yên tâm đi, anh ta sẽ còn ngủ thêm một thời gian nữa, chờ lần tiếp theo anh ta tỉnh lại, hẳn là tôi sẽ điều chỉnh xong.]

[Bách Vạn Chu:...? Cô có ý gì?]

Vân Mạt: [Chờ lần tiếp theo anh cô tỉnh hẵng đến tìm tôi.]

Nói xong, cô lập tức rời khỏi cửa hàng.

Vẻ mặt vui mừng của Liên Châu vẫn chưa tan biến.

"Cha, là thật mà, con không lừa cha đâu. Chính là cái người "Chuyên Gia Giải Tỏa Ưu Phiền" này, cô ấy nói anh Hai nhanh thì bảy ngày, chậm thì một tháng sẽ tỉnh lại."

Cảm xúc hiện tại của Liên Châu cực kỳ phức tạp, vừa có cảm giác vui sướng khi anh Hai tỉnh lại, vừa có một sự thỏa mãn khó giải thích được khi phát hiện ra cao nhân.

Cha Liên từ ái xoa đầu cô ấy: "Được được, Tiểu Châu giỏi nhất."

Nhưng hiển nhiên là ông không tin.

"Anh Hai, thật đấy, cô ấy thật sự rất lợi hại, lời cô ấy nói khi đoán chữ cho em đều đúng cả." Liên Châu quay đầu nhìn về phía Liên Nghệ, giọng điệu cực kỳ thân mật.

"Anh đã khiến mọi người phải lo lắng rồi." Môi Liên Nghệ vẫn còn nhợt nhạt, nhưng trên khuôn mặt tuấn lãng lại không thể che giấu được ý cười.

Liên Châu: "Mọi người đừng không tin, ồ, đúng rồi, cô ấy còn nói, anh Hai sẽ còn ngủ tiếp một thời gian nữa, bảo chúng ta không nên quá lo lắng. Dược thiện mà em đã đặt trước với cô ấy, cô ấy cũng nói là đợi anh Hai tỉnh rồi sẽ gửi qua."

Liên Diệu ho một tiếng: "Khụ, Liên Châu, được rồi, mấy hôm nay em đã vất vả rồi, thẻ của anh cho em quẹt thoải mái, ngày mai rảnh em đi mua mấy cái túi đi..."

Liên Châu: "..."

Mười giờ sáng hôm sau, Liên Nghệ không có bất cứ dấu hiệu gì lại hôn mê thêm lần nữa, hệ thống chữa bệnh cũng không có thông báo bất thường nào.

Đám người cha Liên khiếp sợ, không dám tin, quay đầu nhìn chằm chằm Liên Châu: "Con... hôm qua con nói cái gì?"

Vẻ mặt Liên Châu bình tĩnh, tỏ vẻ "Con đã nói rồi mà."

Cô giơ tay lên, chỉ thẳng vào Liên Nghệ, còn nhại lại y nguyên lời Vân Mạt nói: "Người này huyền châm phá ấn, ấn đường bằng phẳng, nhuận sắc, trong cuộc đời của anh ta đã định sẵn sẽ có một kiếp nạn nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng. Nhưng ấn đường đầy đặn vừa phải, không rộng không hẹp, đại nạn không chết, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời."

Đám người cha Liên: "..."

- ----

Vân Mạt ước lượng dược liệu cô có trong tay, nghĩ đến khách hàng 800 tinh tệ kia, cô quyết định thử thuốc trước một chút, coi như thuận tiện bồi bổ cho chính mình. Không chữa trị được nguyên thần thì tăng thêm chút nguyên khí cũng không tệ.

Chờ sau khi kết thúc công việc buổi sáng, Vân Mạt lập tức trưng dụng bệ bếp mà bếp chính Phương hay dùng, bắt đầu bận rộn.

Đám bếp chính và phụ bếp đã sớm bị cô chinh phục, đối với việc cô mượn bếp cũng không có bất cứ oán hận gì.

Vân Mạt chuẩn bị làm thử Chính Khí đan - một loại đan dược mà trước đây cô đã từng luyện tập.

Trong "Mật chỉ chế dược" có ghi lại tác dụng của Chính Khí đan: ích khí bổ huyết, tráng xương cốt.

Vân Mạt lấy một chút ô đầu (củ ấu tàu), gừng, kỷ tử, sao đến khi khô và sặc mùi cay rồi mới cho thêm hoàng kỳ và củ mài,... So với Thất Trân Tán, Chính Khí đan ít hơn một phần ngô nhưng lại nhiều hơn một phần táo đỏ. Tuy hiệu quả của Chính Khí đan kém hơn so với Thất Trân Tán một chút, nhưng Chính Khí đan lại không có vị đắng, khiến người bệnh dễ uống hơn.

Bếp chính Phương thấy cô bốc từng vị thuốc một, dùng tay cân đo đong đếm rồi xếp ngay ngắn vào nồi sành, lúc này mới bắt đầu chế dược. Chỉ một lát sau, những miếng thảo dược trắng bóc biến thành miếng cao đen tuyền, hương thảo dược truyền khắp nhà bếp.

"Thoạt nhìn rất kỳ diệu." Bếp chính Phương tiến lại gần hỏi: "Vừa ngửi đã thấy tinh thần thoải mái, thuốc này có tác dụng gì thế?"

"Ích khí bổ máu, điều hòa cơ thể. Có bệnh thì dùng để chữa bệnh, không có bệnh thì dùng để điều dưỡng cơ thể, phòng tránh bệnh tật cũng được." Vân Mạt khẽ nói: "Ông có muốn thử không?"

Bếp chính Phương đã sớm bị bàn tay thần kỳ của cô chinh phục, hơn nữa, thứ cao trong nồi có mùi thảo dược nồng đậm, vừa nhìn đã biết là thứ tốt. Ông ta thậm chí không suy nghĩ đến hậu quả của việc uống thuốc một cách mù quáng: "Vậy cho tôi một chút đi! Cái này uống thế nào?"

Vân Mạt cạo nửa muỗng cao, dùng hai tay vê tròn lại thành vài viên thuốc lớn tầm quả trứng bồ câu, đưa cho đám quần chúng đang hóng chuyện: "Thử đi."

Đám người bếp chính Phương nâng niu viên thuốc như báu vật, đặt dưới mũi ngửi ngửi.

Mùi hương thảo dược nồng đậm, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy hô hấp thông thuận.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà. Cô gái trước mặt này, tuyệt đối không thể coi thường, không tin thì nhìn xem năm phút mát xa lần trước của cô đi, khiến cho bọn họ thoải mái đến tận bây giờ.

Nhưng Vân Mạt đã nói rồi, tốt quá hóa dở, thế nên, một tháng nhiều nhất cô chỉ giúp bọn họ ấn huyệt một lần, lần tiếp theo vẫn không biết là phải chờ đến tháng năm nào nữa đây.

Mang theo sự tin tưởng và ngưỡng mộ vô hạn với Vân Mạt, đám người bếp chính Phương cắn viên thuốc lớn kia, sau đó...

"Ọe..." Bếp chính Phương dùng sức bịt chặt miệng, kìm ném cảm giác ghê tởm muốn nôn ra.

Cái thứ này ngửi mùi thì thấy rất tốt mà, sao lại khó uống thế cơ chứ!

Cái sự ghê tởm này đã vượt xa vốn từ vựng mà con người có thể dùng để diễn tả. Trong vị đắng có vị chua, trong vị chua lại xen lẫn vị chát, vừa cho vào miệng dạ dạy đã cuộn trào lên.

"Ọe..."

Tiếng nôn khan liên tiếp vang lên trong gian bếp chật hẹp.

"Vân Mạt, ọe..., tôi không chịu được, xin lỗi cô, viên thuốc này, tôi không có phúc hưởng thụ! Ọe..."

Nhà vệ sinh ở tầng một của nhà hàng Phỉ Tư đã không đủ dùng, thế nên, nhà vệ sinh trên tầng hai cũng truyền đến tiếng nôn mửa tê tâm liệt phế.

Vân Mạt: "..." Có làm quá không đấy?

Cô lấy đầu ngón tay quẹt một chút, rồi cho vào miệng nhấm nháp: "Ồ, hiệu lực của đẳng sâm có chút biến hóa, cần phải điều chỉnh một chút."

Mấy ngày sau đó, trong phòng bếp vẫn luôn có mùi thảo dược thoang thoảng. Sau khi đám bếp chính và phụ bếp ngửi thấy mùi hương kia, giống như phản xạ có điều kiện, dạ dày cuộn trào đẩy lên chất lỏng có vị chua chua...

"Có muốn thử một chút không? Lần này thật sự thành công rồi." Vân Mạt giơ một chiếc lọ sứ lên trước mặt họ, bên trong là những viên thuốc đen sì, lắc lắc trước mặt họ.

"Không, không, cô giữ lại cho người cần nó đi." Bếp chính Phương vội vàng tránh xa cô ra.

"Hừ... không biết nhìn hàng." Vân Mạt vừa nói, vừa nhét một viên thuốc vào miệng, thành phẩm đã được thêm một chút mật ong, hương vị lại càng vừa miệng.

Vân Mạt đặt chuyển phát nhanh trên Tinh Võng, dựa theo địa chỉ mà Liên Châu cho, gửi ba viên thuốc sang.

Hiệu suất vận chuyển ở Tinh tế rất cao, chưa đến mười phút, người máy đã gửi hàng đến địa chỉ bên kia.

Liên Diệu nhìn nhắc nhở "Thanh toán trước khi nhận hàng", không biết nên nói gì cho phải.

"Anh Cả, để em nhìn xem." Liên Châu vội vàng giành lấy lọ thuốc, mở ra, bên trong cẩn thận viết thành phần và công hiệu của thuốc.

"Không có giấy chứng nhận GMP, vẫn nên đưa đi kiểm tra trước đã." Liên Diệu nói.

"Vậy được." Liên Châu nhìn sắc mặt tái nhợt của anh Hai, cũng không dám kinh thường, vội vàng gọi điện cho bác sĩ gia đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play