"Tinh..." Trí não hiển thị một loạt thông báo có tin nhắn, Vân Mạt đang bận kiếm sức mạnh tín ngưỡng, không rảnh để đọc.

"Nhóc, bên cô thế nào rồi?"

"Đồng nghiệp có thân thiện không"

"Có ai gây khó dễ cho cô không?"

"Hôm nay là thứ bảy, cô có được nghỉ không? Tôi đưa cô đi dạo xung quanh hành tinh Trung Ương nhé?"

Nhắn liên tiếp mấy tin nhưng bên kia đều không trả lời lại, Tần Mộc cảm thấy có chút không yên tâm.

Lông mày anh ta nhíu chặt lại, nhìn đồng hồ thì thấy mới hơn 9 giờ 45 phút.

Không đúng.

Khoảng thời gian này, bữa sáng đã xong, bữa trưa chưa tới, đây không phải là khoảng thời gian rảnh rỗi nhất của phụ bếp à? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Tần Mộc đứng ngồi không yên, cầm áo khoác lên rồi vọt đến nhà hàng Phỉ Tư.

"A..." Còn chưa vào cửa đã nghe thấy một tiếng hét run rẩy.

Trong lòng Tần Mộc bốc lên một cỗ lửa giận không biết tên, cây cải nhỏ mình che chở một cách tỉ mỉ, lại bị con heo nào ủi mất.

Không ngờ rằng, ngoài mặt nhà hàng Phỉ Tư nổi tiếng gần xa, bên trong lại thối tha đến mức này.

Ban ngày tuyên dâm, còn cần mặt mũi nữa không hả?

Tư tưởng của con nhóc Vân Mạt kia vốn đã vặn vẹo rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không bao giờ bẻ thẳng lại được nữa.

Từ chức! Nhất định phải từ chức!

Tần Mộc vốn đỏ mặt tía tai, hung hăng xông vào nhà hàng, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt lại khiến anh ta đứng sững lại.

"Bác sĩ Tần, anh đến rồi à?" Vân Mạt cười tươi như hoa chào hỏi.

Tuy rằng muốn tu sửa lại thức hải rách như cái sàng của cô, chút sức mạnh tín ngưỡng này như muối bỏ biển, nhưng cuối cùng cũng tìm đúng phương hướng khiến cô vui phát khóc.

Tần Mộc nhìn nhân viên nhà hàng nằm đầy đất, ngốc ngốc hỏi: "Các người đang làm gì thế?"

"Mát xa chứ làm gì." Vân Mạt nói: "Anh nghĩ bọn tôi đang làm gì?"

Mặt mo của Tần Mộc đỏ bừng lên: "..."

Không phải ông đây lo lắng đám người ở đây người đông sức lớn, sợ cô bị bắt nạt à?

"Đến đây đi bác sĩ Tần, tôi ấn cho anh hai cái." Vân Mạt nhiệt tình mời mọc.

Tần Mộc lạnh mặt: "Không cần,"

- ----

Ba tiếng sau, theo yêu cầu của Vân Mạt, Tần Mộc lái huyền phù đến trước cửa ngân hàng.

Hành tinh Trung Ương là một hành tinh đông dân cư, mấy năm nay kinh tế cũng rất phát triển. Hôm nay tuy là cuối tuần, nhưng người lui tới ngân hàng cũng không ít.

Một vị quản lý sảnh xinh đẹp đến đón tiếp Vân Mạt: "Xin chào, hoan nghênh quý cô đến với ngân hàng tinh tế RS. Không biết chúng tôi có thể giúp gì cho quý cô?"

"Tôi muốn rút tiền." Vân Mạt nói.

Quản lý sảnh nhiệt tình dẫn cô vào.

Ngân hàng tinh tế RS của bọn họ dựa vào chế độ bảo mật độc đáo và hệ thống gửi tiền ẩn danh nên mới nhanh chóng trở thành ngân hàng đứng đầu toàn liên bang.

Lúc quản lý sảnh mới nhận chức, đã được dặn dò vô số lần rằng: người đến ngân hàng của bọn họ đa số là phú hào ở Tinh Tế, nhất định không thể chỉ nhìn vào quần áo đã tỏ thái độ khinh thường khách.

Rất nhanh đã đến số của Vân Mạt, quản lý sảnh cung kính dẫn cô đến cửa quầy giao dịch.

"Xin chào, không biết quý cô muốn sử dụng dịch vụ gì?" Một nhân viên trong quầy ân cần hỏi.

"Lấy ba đồng tiền xu." Vân Mạt dùng trí não xác minh thân phận rồi bình tĩnh nói.

Người đối diện dường như nghe không rõ: "Xin lỗi, quý cô có thể lặp lại một lần nữa không ạ? Quý cô muốn lấy cái gì ạ?"

"Rút ba tinh tệ, tiền xu." Vân Mạt nói.

"Khụ..." Chị gái quầy giao dịch hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn hoàn thành thủ tục rút tiền giúp cô.

Vân Mạt hết sức hài lòng, thuận tay cho cô ấy một đánh giá năm sao khen ngợi, sau đó, trong ánh mắt phức tạp của đám nhân viên ngân hàng, cô yêu cầu một tách trà nóng, ngậm vài viên kẹo miễn phí cho nhuận họng rồi ngồi xuống ghế.

"Cô... còn có việc gì à?"

Tần Mộc sắp không chống được đỡ những ánh mắt xung quanh nữa rồi. Cảnh tượng hiện tại giống như anh đến một bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ lớn nhất nước, nhưng lại chỉ bỏ ra 20 tinh tệ để tỉa tóc, cắt móng tay ấy.

Ánh mắt Vân Mạt nhìn chằm chằm phía cửa ra vào.

Trong mắt người bình thường, thế giới này muôn màu muôn vẻ.

Nhưng trong mắt Vân Mạt, đôi khi nó tràn ngập màu vàng, tím, đen, đỏ.

Tím là màu của quý khí, vàng là màu của ánh sáng công đức, hai màu đen đỏ là điềm xấu.

Lúc bọn họ vào cửa thì mọi thứ vẫn bình thường, nhưng bây giờ, ngân hàng này bị bao quanh bởi hai khí đen và đỏ, đây là điềm xấu.

Vân Mạt không nhịn được mà quan sát Tần Mộc một vòng từ trên xuống dưới.

"Cô nhìn gì?" Tần Mộc bị cô nhìn chằm chằm thì cảm thấy có chút sợ hãi.

"Anh có thể chất của Conan* à?" Vân Mạt hỏi.

(*) Thể chất Conan: Conan đi đến đâu ở đó sẽ có án mạng xảy ra.

"Thể chất gì cơ?"

"Thôi bỏ đi."

Vân Mạt không định giải thích nhiều, trải qua mấy ngàn mấy vạn năm, đến kho tàng văn hóa cũng đâu còn lại bao nhiêu, chẳng lẽ cô còn hy vọng một bộ phim hoạt hình có thể truyền từ đời này sang đời khác ư?

"Anh mau gọi điện báo cảnh sát đi, chỉ chốc lát nữa thôi, sẽ có cướp đến đây." Vân Mạt nói.

Tần Mộc: "Cô lại đùa tôi đúng không? Cô biết báo án giả sẽ có hậu quả gì không?"

"Tôi chỉ biết là, nếu không hành động kịp thời, hôm nay ở đây sẽ có người chết, chết rất nhiều người." Vân Mạt bình tĩnh khẳng định.

Tần Mộc nhìn một vòng xung quanh, từng người bảo vệ vẫn đang thủ vững ở vị trí công tác, súng vác trên vai, đạn lên nòng sẵn, cũng không có bất cứ dị thường nào.

Anh ta nhanh chóng nhớ đến năng lực của Vân Mạt: "Cô có chắc không? Vậy phải nhanh chóng nhắc nhở bọn họ."

"Anh cảm thấy bọn họ có tin không? Hoặc là họ sẽ cảm thấy anh mới là giặc cướp." Vân Mạt nói.

"Vậy sao cô còn chờ ở chỗ này?" Tần Mộc hỏi.

Vân Mạt thở dài: "Anh có biết không, nếu thượng đế mở cho anh một cánh cửa sổ, tám phần ông ta sẽ đóng lại cửa chính."

Tần Mộc không theo kịp mạch suy nghĩ của cô: "Có ý gì?"

"Sư môn của tôi không cho phép tôi làm ngơ trước những tình huống xấu có thể xảy ra, nếu không tôi sẽ phải gánh nhân quả trên lưng." Vân Mạt nói.

"Không phải cô biết vẽ bùa à? Nhanh vẽ mấy tấm bùa phòng ngự đi?"

Tần Mộc đưa giấy bút vẫn luôn mang theo bên mình cho cô. Mấy hôm nay, anh ta đã đến bảo tàng đọc không ít những truyền thuyết về bùa chú.

"Anh cho rằng tôi là máy tích năng lượng, có thể sử dụng ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào à?"

Vân Mạt cắn răng: "Công lực của ông đây không đủ?"

"Nói gì thế? Cô đòi làm ông của ai hả?"

Tần Mộc vỗ một cái lên đầu cô, thề phải đem cái tư tưởng vặn vẹo của cô bẻ thẳng lại.

Dù Vân Mạt nói vậy, nhưng vẫn nhận lấy giấy bút.

Sau khi vuốt phẳng trang giấy lên mặt bàn, Vân Mạt nghiêm túc nói: "Anh vẫn nên báo cảnh sát trước đi, tôi vừa kiểm tra lộ trình rồi, nếu đường đi thông thuận, đám cướp và cảnh sát sẽ tới gần như cùng lúc.

"Vì sao cô không tự báo đi?" Tần Mộc nghi ngờ hỏi.

Vân Mộc giơ tay trái lên, thao tác vài cái trên màn hình trí não rồi giơ thông tin hộ tịch của mình lên trước mặt Tần Mộc.

Một dòng chữ đỏ in đậm đập vào mắt: Nguyên quán: Lam Tinh.

Tần Mộc im lặng. Đúng rồi, cô đến từ một tinh cầu có tiếng là toàn côn đồ, cô có báo cũng không ai tin.

"Còn lại hai phút, tôi đề nghị anh nên tận dụng..."

"Tút..."

Ma xủi quỷ khiến thế nào, Tần Mộc thực sự báo cảnh sát.

Sau khi cúp máy, anh ta ngồi sát vào Vân mạt, đôi mắt lo lắng nhìn khách hàng xung quanh.

"Em gái à, anh đối xử với cô tốt như thế, chắc cô không cố ý lừa anh đâu đúng không?"

"Nếu anh đây phải vào tù vì báo án giả, cô có cứu anh ra không?"

"Là anh ta à? Cái người mặc quần áo màu tím kia đúng không?"

"Ôi chao, người gầy gò xấu xí, cũng giống lắm đấy..."

Vân Mạt chưa bao giờ biết người đàn ông trước mặt lại là cái tên lắm mồm thế này. Cô thật sự muốn tát cho anh ta một cái, để anh ta câm miệng lại.

Hai người vừa thì thầm vừa có phản ứng bất thường, nên đã nhanh chóng bị hệ thống bảo vệ chú ý tới, có không ít ánh mắt cố ý hoặc vô tình liếc lại đây.

"Cướp đây!"

Hai chữ này vừa vang lên, toàn bộ đại sảnh đều đông cứng lại. Nhưng chỉ chốc lát sau lại giống như giọt nước rơi vào trong chảo dầu sôi, vô số người thét lên chói tai, rất nhiều người bắt đầu lao về phía cửa chính hòng chạy ra ngoài.

Khóe miệng Tần Mộc giật giật một cách quỷ dị, sự hưng phấn trong mắt vượt qua cả sự sợ hãi, anh ta nắm chặt cánh tay Vân Mạt, tay kia niết niết lá bùa đã được gấp thành hình tam giác.

"Làm sao đây? Phải làm sao đây?"

Vân Mạt: "..." Nếu anh có thể che giấu sự phấn khích trong giọng nói, thì tôi đã tin là đang sợ rồi.

"Bụp..."

Cả đại sảnh tối om, cửa chống trộm cũng bị kéo xuống. Tiếng thét chói tai của mọi người hòa trộn với tiếng chuông báo động và tiếng đe dọa không ngừng của đám cướp, khiến cho hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Quản lý sảnh cũng cảm thấy mơ màng, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

"Muốn sống thì ngồi xổm xuống, tự ôm lấy đầu đi." Một tên cướp hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play