Sau đó Vân Hồng mua một đống đồ tương tự với các dụng cụ đo vẽ bản đồ, lại tốn thêm tiền, thật là đau thịt mà.

Hoa Dương khó hiểu, một người học trung y sao có thể đa năng như vậy?

Sau đó về nhà, Vân Hồng liền bận rộn.

Hắn trước hết mở cuốn sách về trận pháp mượn được từ Biệt Động Cục, nheo mắt đo khoảng cách, các đường cong vòng cung, sau đó lại tính toán radian và góc....

Sau đó, với sân nhỏ làm trung tâm, một vòng tròn lớn được vẽ ra, đem các số liệu về hệ thống phòng thủ được mở rộng tương ứng.

Chính xác đến từng số lẻ.

Vân Hồng tay trái cầm lấy bút laser, tay phải cầm côn gỗ, trên tai còn kẹp một cây Mark bút, chạy tới chạy lui trong phòng ngoài phòng, mùa đông mà trán hắn đổ đầy mồ hôi.

Mái tóc đen bị ánh nắng chiếu thành màu hạt dẻ, rung lên theo từng biên độ chạy của hắn, tựa như làn sóng biển đang cuộn lên.

Hoa Dương vốn là thanh niên kiên định, theo các đường vẽ của bút laser, Vân Hồng càng vẽ anh ta càng cảm thấy mộng bức:

Đây có phải là đang trình diễn nghệ thuật không?

Mãi cho đến khi văn phòng gọi điện thoại bảo hắn trở về tăng ca, Vân Hồng vẫn chưa hoàn thành.

Nhìn những chữ như gà bới dưới đất, Hoa Dương vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là trịnh trọng võ vai Vân Hồng, nói: " Hồng a, em không nên tham gia vào tà giáo đâu! "

Vân Hồng: "....Em đang trình diễn nghệ thuật. "

Lúc này, bạch lang bay giữa không trung đã nhìn thấy thành quả lao động một ngày của Vân Hồng, đồng tử của nó hiếm thấy mà nhiều hơn một tia khiếp sợ.

Hiện ra dưới chân nó, có một loạt trận pháp phòng ngự chưa có linh lực!

Yêu thú hấp thu linh khí và chuyển hóa thành yêu lực, cho nên bọn chúng không thể vẽ và sử dụng trận pháp, nhưng điều này không có nghĩa là nó không biết quy trình vẽ trận pháp trước đây là như thế nào:

Mấy trăm năm trước nhóm nhân loại tu tiên trước hết phải đem trận pháp ghi nhớ kĩ càng, sau đó cần thận khống chế cùng điều phối linh lực của mình, đồng thời phải tập trung suy tính và sắp xếp phương hướng tiếp theo..... Nhất tâm nhị dụng,

mười lần mà có một lần thành công là tốt lắm rồi.

Nhưng bây giờ, lại có tên nhóc khắc trận pháp lên mặt đất từ trước, thậm trí còn dùng màu sắc bất đồng đánh dấu trình tự cùng phương hướng!

Điều này có nghĩa là sau này Vân Hồng chỉ cần tập trung đưa linh lực vào là được.

Nhân loại đứng dưới đất ngước lên nhìn y, đôi mắt sáng như sao trời.

Hắn xoa xoa thắt lưng, tựa như một đứa trẻ được cho kẹo, hắn nóng lòng nhìn về khán giả duy nhất của mình tuyên cáo:

" Đại nhân, thời đại bất đồng, bây giờ chúng ta nên tu tiên bằng phương pháp khoa học! "

Bạch lang: "..... "

Khoa học, tu tiên, hai từ này đi cùng nhau làm sao cũng cảm thây thật quỷ dị a.

Hiệu quả công việc của những người có trạng thái hưng phấn thường rất cao.

Sau khi hoàn thành đại trận, Vân Hồng căn bản không có nghỉ ngơi, hắn lại bắt đầu nghiên cứu về " Sung Linh Phù ".

Đây là một trong những loại bùa chú được đám tu sĩ hiện đại sử dụng phổ biến, và được gọi một cách trìu mến là cục sạc dự phòng....

Nó tương tự như là phiên bản sơ cấp của Tụ Linh Trận, có thể chứa đựng lượng linh khí nhất định, hấp thu đủ số lượng sẽ dừng lại. Lượng linh khí không nhiều lắm, nhưng khởi đầu thấp nên dễ bắt đầu.

Khi thân thể cạn kiệt linh lực, chỉ cần kích hoạt một lượng nhỏ linh khí thiên địa làm dẫn, trong tình huống khẩn cấp rất cần thiết, là đồ vật luôn mang theo khi đi xuất môn hàng yêu trừ ma, có bán sẵn ở trong các cửa hàng.

Nghiệp hội bình thường thường mặc định vẽ bùa dùng hoàng chỉ ( giấy vàng) cùng chu sa, nhưng sau khi nghiên cứu Vân Hồng phát hiện giấy vàng, giấy vẽ thậm chí cả giấy vệ sinh về tác dụng đều không có gì khác nhau.

Nói trắng ra chỉ cần là giấy, thậm chí là mộc phiến ( mảnh gỗ) và vỏ cây đều được.

Bởi vì các vật liệu từ gỗ có tính ôn hòa và gần gũi với thiên nhiên, ổn định hơn càng dễ dàng làm vật dẫn linh lực hơn.

Sở dĩ chọn giấy vàng là bởi vì giấy vàng thô ráp cổ xưa tiện lợi hơn giấy trắng mỏng manh tinh xảo, hơn nữa phần lớn người tu hành đều có tôn giáo tín ngưỡng, giấy vàng phù hợp hơn với đạo quan chùa miếu hơn, trở thành vật dẫn linh lực phù hợp nhất.

Từ đó nó tự nhiên trở thành giấy mặc định dùng để vẽ bùa.

Chu sa đặc biệt hơn chút.

Chu sa mang tính hỏa, cùng là vật dẫn lại phù hợp với quy luật của ngũ hành " mộc sinh hỏa ", dễ kích phát phù chú.

Nhưng đồng dạng, hỏa cuồng bạo, xa xa không giống như mộc ôn hòa, dùng một cách tinh vi mà quấy rầy tính cân bằng của ngũ hành, hơn nữa linh lực khảm nhập chu sa cũng kém tinh khiết hơn, uy lực thi triển ra cũng tùy theo mà yếu bớt.

Vì vậy, tại sao lại không sử dụng ngón tay như bút và linh lực như mực để vẽ trận pháp?

Vân Hồng nghiên cứu thử tài liệu cấp trên khác nhau, lúc đầu không thành thạo, phá hỏng mất vài tấm, sau đó bắt đầu như cá ngặp nước, càng ngày càng lưu loát.

Thực tiễn chứng minh, " Sung Linh Phù" vẽ theo thuyền thống lấy chu sa làm môi giới, đơn giản hơn nhiều, nhưng linh khí của nó chỉ bằng tám phần vẽ bằng ngón tay.

Chênh lệch tận hai thành!

Tích tiểu thành đại, tại thời điểm thiếu thốn linh lực như thế này, số lượng cũng rất đáng kể.

Vân Hồng ngồi xếp bằng trên kang đất, vuốt cằm nghi hoặc hỏi giám hộ quan nhà mình: " Cho nên, linh lực quý giá như vầy, mọi người vì cái gì lại dùng chu sa dể vẽ bùa? "

Bạch lang: "..... "

Thật ra họ cũng muốn!

Mà nói thật, người bình thường đâu có ai nghĩ nhiều như vậy đâu!

Các tiền bối đã làm như thế nào thì mình cũng làm như vậy đi, làm loạn cái gì chứ, kém tiền chu sa sao?

Hơn nữa " lấy linh lực vẽ bùa"......

Cái này giống như hỏi một người ở căn nhà nhỏ là, " Tại sao bạn không mua biệt thự, bạn không thích nó? "

Nhưng mà, đây không phải kết thúc.

Vân Hồng đối với tấm bùa kia trầm ngâm một lát, rồi duỗi ngón trỏ về hư không.

Hắn tự hồ đang tự hỏi cái gì đó, qua một lát sau, hắn mới trịnh trọng vẽ nét đầu tiên.

Không khí nguyên bản bình tĩnh nháy mắt liền nổi lên những gợn sóng, giống như có người nhẹ nhàng lướt qua trước mặt, đó là dấu vết linh khí mang lại.

Sau đó, nét thứ hai, thứ ba....

Thấy rõ phương hướng của ngón trỏ, An Cách trong lòng nhấc lên từng đợt sóng gió, đồng tử một trận kịch trấn.

Tiểu tử này, thế mà lại vẽ bùa trên hư không!

Nhìn chung toàn bộ lịch sử tu tiên, thậm trí cả trước khi linh lực suy giảm, vẽ bùa trên không chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Này cũng không phải chuyện dễ.

Trong tình huống không có bất kì vật dẫn gì làm môi giới, nghĩa là ở trên không trung tổ kiến linh lực khung hình, tất cả những sự bất ổn đều được khuếch đại vô hạn:

Làm thế nào để bài trừ linh khí tự do quấy nhiễu, làm thế nào làm cho linh lực của bản thân dựa theo ý tưởng mà thành hình.... Khó khăn đâu chỉ gấp bội, gấp trăm lần! "

Dù sao " Sung Linh Phù " cũng là bùa chú trụ cột, Vân Hồng chỉ tiến hành được một nửa liền chết non.

Hắn nhìn thấy khung phù trú đã hoàn thành được một nửa tan biến trước mặt, tiếc nuối thở dài.

Mệt mỏi quá.

Vẽ bùa trên không tiêu hao linh khí và tinh thần so với vẽ trên giấy nhiều hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, Vân Hồng vẫn cười rộ lên.

Bởi vì hắn đã tìm ra quy luật, thứ hắn thiếu bây giờ là khả năng khống chế linh lực thành thạo, chỉ cần cố gắng kiên trì, không bao lâu là có thể làm được.

Hắn giường như đã đẩy ra được cánh cửa mới toanh, cho dù chỉ may mắn được nhìn thoáng qua, khung cảnh lộng lẫy bên trong cũng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn.

Bạch lang liếc nhìn hắn thật sâu giống như nhìn một con quái vật hình người nào đó.

Tiểu tử này có biết hành động của nó vừa nãy có ý nghĩa gì không?

Nếu truyền ra tiếng gió, cả tu hành giới sẽ nhấc lên một trận kinh hãi.

Thế giới này có thể có nơi không có nước, có thể có nơi không có ánh sáng, nhưng linh khí không nơi nào không có!

Một khi Vân Hồng nắm giữ được hư không phù chú, liền có nghĩa là hắn đã thoát khỏi xiềng xích công cụ cùng linh khí thiếu thốn, hoàn toàn đem bản thân kéo đến trình độ của người tu tiên cổ đại.

Hắn chính là trận pháp, hắn chính là phù chú!

Cùng với thời gian ấy, hắn trưởng thành, người tu tiên hiện tại sẽ không một ai có thể chống lại........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play