Cố Thanh Hàn vừa mở cửa vào nhà đã thấy Cố Tiểu Mạc ngồi trên sofa xem tivi không thèm để ý đến nàng. Cố Thanh Hàn thở dài bước tới ngồi xuống bên cạnh, ngón trỏ chọt chọt vai con bé, "Tiểu Mạc"

Không có phản ứng.

"Uy, nhìn chị cưng một cái đi"

"..."

"Xem nè, chị có mua bánh mà em thích ăn đây", Cố Thanh Hàn lấy trong cái túi giấy ra một cái bánh Tiramisu nhỏ và một cái muỗng. Cố Tiểu Mạc đương nhiên bị kích thích, hai mắt liền sáng lên, nhưng chỉ cầm lấy cái bánh và ăn, cũng không có trả lời nàng.

Cố Thanh Hàn là một "muội khống" chính hiệu, làm sao chịu được cảm giác bị em gái ngó lơ, đành tước vũ khí đầu hàng, "Được rồi Tiểu Mạc, chị xin lỗi, lúc sáng không nên nổi giận với em, cũng không nên nói nặng lời về Triệu Lam như vậy. Em đừng giận nữa có được không?"

Chị gái đột nhiên ôn nhu như vậy khiến Cố Tiểu Mạc lay động nhưng ngoài miệng con bé vẫn là ngạo kiều, khoanh tay, phồng má, "Đáng ghét Tiểu Thanh Hàn"

"Rồi rồi, chị đáng ghét nhất, Tiểu Mạc đáng yêu nhất được chưa?", Cố Thanh Hàn cười cười, nàng vén tóc em gái ra sau tai, đưa tấm ảnh có chữ ký của Triệu Lam cho con bé, "Tiểu Mạc xem này"

Cố Tiểu Mạc vừa liếc mắt nhìn đã reo lên thích thú, "Chữ...chữ ký của Lam tỷ, là chữ ký của chị ấy thật nè, chị làm sao mà có được vậy?", mặt phía sau còn có lời nhắn bảo mình đừng giận chị gái nữa. Sống mũi Cố Tiểu Mạc chợt cay cay, hai mắt cũng đã phiếm hồng.

Nhìn vẻ kích động của con bé khiến Cố Thanh Hàn nhịn không được bật cười, xoa đầu em gái, "Lúc nãy đi ra ngoài với bạn vô tình gặp được, chị liền nắm bắt thời cơ chộp cô ấy lại, hehe, thấy chị em giỏi không, hửm?", nàng đắc ý đá chân mày một cái.

"Oa a, Tiểu Thanh Hàn dễ thương quá đi", Cố Tiểu Mạc bay tới ôm lấy cổ nàng, cọ cọ mặt vào lồng ngực nàng, "Em yêu chị nhất trên đời này luôn"

Cố Thanh Hàn haha cười, nhéo má Tiểu Mạc, "Nhóc con dẻo miệng", mới hồi sáng đứa nào còn tuyên bố Triệu Lam là nữ thần của lòng mình đâu?

Hừ, Triệu Lam cô đã thấy rõ rồi chứ? Cô cướp Thẩm Tư Đằng từ tôi còn có thể, muốn cướp Tiểu Mạc nhà tôi á? Không có cửa!

Cố Thanh Hàn đã luôn yêu thương và nuông chiều đứa em gái này. Cố Tiểu Mạc nhỏ hơn nàng chín tuổi. Lúc con bé lên năm không may được bác sĩ chuẩn đoán có một khối u ở trong não, Tiểu Mạc bị chậm phát triển về thể chất và tư duy cũng không theo kịp các bạn cùng trang lứa. Vậy nên dù đã mười lăm tuổi nhưng trí lực của con bé chỉ bằng một đứa trẻ lên bảy, lên tám. Chính vì bị bạn bè hắt hủi, cô lập và chứng sợ tiếp xúc với người lạ nên con bé gần như không có bạn, cả ngày chỉ ở trong nhà bám lấy nàng.

Trước khi lên cấp 3, cả nhà Cố Thanh Hàn sống ở một vùng quê xa xôi hẻo lánh. Từ khi Cố Tiểu Mạc mắc bệnh, bố mẹ nàng ngày nào cũng cãi nhau, mẹ cho rằng tại bố, bố cho rằng tại mẹ, gánh nặng kinh tế giờ lại thêm tiền thuốc men cho đứa con gái nhỏ đè nặng lên vai hai vợ chồng nông dân nghèo. Và rồi bố mẹ quyết định li thân. Một ngày kia bố nàng trở về còn dẫn thêm một người phụ nữ nhìn qua liền biết rất giàu có, ông nói muốn li hôn với mẹ nàng và mang Tiểu Mạc theo. Cố Thanh Hàn gào khóc ôm chặt em gái, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nức nở "Tiểu Hàn lớn rồi, con có thể cùng mẹ đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho em, bố không được mang em đi".

Sau đó vài ngày thì mẹ cùng bố lên thị trấn làm thủ tục li hôn. Trên đường đi không may gặp phải tai nạn, cả hai đều không qua khỏi, căn nhà đang ở đành đem bán để có tiền mai táng cho họ, nàng cùng Tiểu Mạc về ở với bà ngoại. Ngày ngoại mất, Cố Thanh Hàn trở thành chỗ dựa duy nhất cho Tiểu Mạc. Vì thế nên nàng mới cố gắng thi vào trường nghệ thuật, biết đâu gặp may nàng có thể nổi tiếng và kiếm thật nhiều tiền làm phẫu thuật cho em gái.

Nhưng cuộc đời đâu suôn sẻ như những gì nàng mong đợi, sự thật đã chứng minh nàng là một đứa thất bại. Bước vào giới giải trí mà không có tiền tài, lại không có hậu thuẫn thì sớm muộn gì cũng bị tư bản đào thải. Nếu không phải vì được Thẩm Tư Đằng bao dưỡng thì nàng thậm chí còn không lo nổi tiền học phí cho Tiểu Mạc. Đến nay cũng chỉ có thể làm vài cuộc tiểu phẫu nhỏ để kéo dài sự sống cho con bé được đến đâu hay đến đó.

Cố Thanh Hàn hoàn toàn có thể nhờ Thẩm Tư Đằng cho mượn tiền để phẫu thuật cắt khối u cho Tiểu Mạc thế nhưng nàng lại không muốn mắc nợ hắn. Số tiền đó có thể đối với hắn không nhiều nhưng nếu phẫu thuật thành công, đồng nghĩa với việc Tiểu Mạc có thể tăng thêm khả năng sống, như vậy thì ân tình này nàng trả cả đời cũng không hết. Ngay cả tiền mua thuốc cho Tiểu Mạc nàng cũng không hề động đến một đồng nào của Thẩm Tư Đằng. Tất cả đều là tiền nàng tự đi làm mà kiếm được. Tiền của hắn chỉ dùng để trả học phí cho Tiểu Mạc.

Cố Thanh Hàn đang cần tiền, rất rất rất cần tiền. Khối u trong não của Tiểu Mạc nếu không nhanh cắt bỏ thì con bé sẽ sống không quá mười chín tuổi.

Càng nghĩ Cố Thanh Hàn càng bất lực. Nàng cảm thấy bản thân mình quá vô dụng. Nếu ngày đó nàng đồng ý để người phụ nữ kia nhận nuôi Tiểu Mạc thì có phải bây giờ bệnh của con bé đã được trị khỏi rồi không? Nhưng lỡ như người phụ nữ đó mang Tiểu Mạc đi luôn không quay về thì lúc đó nàng biết phải tìm em gái ở đâu đây? Cố Thanh Hàn không cam tâm, tại sao mọi bất hạnh đều ập vào gia đình nhỏ của nàng như vậy? Nỗi phẫn uất chồng chất khiến nàng không kiềm nén được nữa, gục lên vai Tiểu Mạc bật khóc.

Cố Tiểu Mạc đương nhiên cảm nhận được sự ướt át trên đầu vai, vội ngồi thẳng người dậy nhìn chị gái, chỉ thấy nước mắt rơi lã chã ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

"Chị...sao chị lại khóc?", Cố Tiểu Mạc dùng ngón cái quệt đi dòng nước trên khoé mắt nàng.

"À... không có gì đâu", Cố Thanh Hàn hít hít cái mũi, "Chỉ là đột nhiên cay mắt quá...chắc là bị con gì bay vào rồi"

Cố Tiểu Mạc đương nhiên không tin. Trừ cái ngày bố mẹ mất chị ấy chưa từng lại rơi nước mắt, hoặc là nói, chị ấy không bao giờ khóc trước mặt mình. Nhìn bộ dáng nàng vật vã như vậy, Cố Tiểu Mạc càng khẳng định là nàng đang nói dối.

"Có phải em làm cho chị buồn không?"

"Không có đâu"

"Tiểu Mạc xin lỗi, em không nên vì Lam tỷ mà mắng Tiểu Thanh Hàn là heo. Nếu chị biến thành heo, sẽ không có ai nuôi em hết"

Cố Thanh Hàn, "..."

Hảo em gái, mới phút trước nàng còn thấy cảm động. Đương nhiên Cố Thanh Hàn không giận Tiểu Mạc, nàng biết con bé là thật sự lo lắng cho nàng.

"Được rồi, chị đã nói không phải do em rồi mà. Không phải em nói ngày mai đi xem họp báo phim của Triệu Lam sao? Đã chuẩn bị gi chưa?"

Hai mắt Cố Tiểu Mạc chợt sáng lên, "Chị cho em đi hả?"

"Tất nhiên rồi, chị đâu có nói là cấm em đi đâu?", nàng mới không nhỏ mọn như vậy.

||||| Truyện đề cử: Sủng Bảo Bối Thành Nghiện |||||

Cố Tiểu Mạc dùng ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, "Vậy chị đi với em nha?"

Cố Thanh Hàn chần chừ. Nàng xưa nay không có yêu thích bất kì ca sĩ, diễn viên nào, đương nhiên cảm thấy việc truy thần tượng thật vô bổ. Nếu người Tiểu Mạc hâm mộ là một nghệ sĩ khác, nàng còn có thể miễn cưỡng, nhưng Triệu Lam thì...

Lại nói Cố Thanh Hàn vừa mới tìm được việc làm, nàng không thể cả ngày chỉ biết ngồi chờ Thẩm Tư Đằng mang tiền tới. Như vậy không chỉ khiến cho Tiểu Mạc nghi ngờ mà còn rất dễ bị người khác phát hiện. Tuy nói từ lúc kết hôn với Triệu Lam hắn chưa từng ló mặt ra với truyền thông, Triệu Lam cũng không tiết lộ danh tính của hắn nhưng biết đâu được người thân, bạn bè hay mấy tên cẩu tử chuyên bám theo người ta 24/7 nhận ra hắn thì sao? Cố Thanh Hàn không muốn một ngày nào đó vừa mới dậy đã thấy tên mình chễm chệ ở top 1 hot search chút nào, đành uỷ khuất em ấy vậy, "Xin lỗi Tiểu Mạc, ngày mai chị còn phải đi làm, không đi với em được"

Cố Tiểu Mạc nghe xong liền trầm xuống, cúi gằm mặt một lúc rồi ngước lên nói với Cố Thanh Hàn, "Nếu Tiểu Thanh Hàn không đi, vậy Tiểu Mạc cũng sẽ không đi"

Cố Thanh Hàn chấn kinh, rồi chợt nhớ ra, Tiểu Mạc không giống người bình thường. Ngay cả bản thân nàng cũng không dám để em ấy đi ra ngoài một mình. Nhưng Tiểu Mạc khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt Triệu Lam, con bé chắc chắn rất phấn khởi, vậy mà bây giờ lại không thể đi, hẳn Tiểu Mạc sẽ rất buồn. Nàng không nỡ thấy em ấy buồn. Cố Thanh Hàn vặn óc suy nghĩ, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh của một người.

"Hay để chị gọi cho Tần Dư đi cùng em được không?"

Tần Dư là người bạn duy nhất của nàng thời cấp ba, đến bây giờ tình cảm vẫn rất tốt. Tần Dư lại là một bác sĩ, để Tiểu Mạc đi cùng cô nàng cực kì an tâm. Lại nói Tiểu Mạc cũng khá cởi mở với Tần Dư.

Hiển nhiên Cố Tiểu Mạc vô cùng phấn khích, liên tục gật đầu, "Dạ được ạ, Tiểu Mạc thích Tần Dư tỷ lắm"

Cố Thanh Hàn như tìm được phao cứu sinh, vội lấy điện thoại ra gọi cho Tần Dư. Rất nhanh, Tần Dư đã đồng ý.

"Yay, sắp được gặp Lam tỷ rồi", Cố Tiểu Mạc tươi cười thích thú.

"Vậy là vừa ý em rồi nha" Cố Thanh Hàn tranh thủ tét mông Tiểu Mạc một cái, "Nhanh đi tắm rửa, chuẩn bị đồ đạc rồi đi ngủ sớm đi. Sáng mai 9 giờ Tần Dư đến đón em"

"Dạ~ ngày mai Tiểu Thanh Hàn làm việc vui vẻ nha, Tiểu Mạc sẽ mua trà sữa về cho chị", nói xong hôn một cái chóc vào má nàng.

Cố Thanh Hàn không khỏi bật cười, "Chậc, cái con bé này"

Tuy nói nàng có chút không cam lòng vì Tiểu Mạc yêu thích Triệu Lam nhưng nhìn thấy con bé hớn hở như vậy tâm tình của nàng cũng tốt hơn không ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play